Chương 5: Đêm Mê Ly (5)
Bích Ngọc Tiêu
25/06/2021
Bàn tay của anh một đường hướng xuống, ngón tay linh động uyển chuyển, dễ dàng đánh tan phòng tuyến cuối cùng trên người cô! Vẻ mê hoặc của cô hiện rõ trước mắt anh không một chút che giấu, anh lật người cô lại.
"Ưm —— "
Tươi mới, chặc chẽ và vui vẻ, giống như trong trí nhớ! Để cho anh muốn ngừng mà không thể ngừng, giống như là độc dược!
Cảm giác khó chịu nhanh chóng qua đi, trong miệng cô tràn ra tiếng khóc khẽ nhưng đều bị anh nuốt hết vào bụng, bộ n.g.u.c sữa cao ngất phập phồng theo động tác lên xuống.
Đêm hôm đó, cô là dây leo, anh là cây cao, cô quấn thật chặt lấy anh. Như là đắm mình trong biển sâu, đến chết mới thôi... . . .
----------------------
Sáng ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp soi vào chiếu sáng cả căn phòng, trong cơn đau nhức toàn thân, cô chậm rãi mở mắt ra.
Say rượu cộng thêm vận động, đầu óc cô vẫn còn đau, không nhịn được đánh vào đầu một cái.
"Tê —— "
Khàn giọng, lấy cùi chỏ chống đở thân thể ngồi dậy, lúc này cô mới phát hiện toàn thân mình vô lực.
Vừa mới chuẩn bị bò dậy, cô nhìn xuống một cái, nhất thời hít một hơi khí lạnh...
Trần nhà rắng như tuyết, ga trải giường trắng như tuyết, cửa sổ sát đất to lớn, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, thảm màu đỏ...
Mà trên đất, là quần áo của cô rơi tứ tung, còn có một số quần áo của đàn ông!
Nơi này, không phải nhà của cô!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cô ảo não bóp Thái dương, ép bản thân bình tĩnh lại.
Trí nhớ quay lại một chút xíu, cô chỉ nhớ tối hôm qua Ngô tổng đưa cô đi bàn chuyện làm ăn.
Sau hai ba ly, đầu cô có choáng váng một chút.
Ánh đèn trong phòng bao mờ tối khiến cô không nhìn rõ mọi thứ.
Cô thậm chí nhớ, tên tổng giám đốc Ngô dùng bỉ ổi kia dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá cô, đưa bàn tay tội ác về phía cô...
Mẹ ơi! ——
Chẳng lẽ tối hôm qua, là cô và Ngô Tuấn Kỳ đã làm chuyện đó?
Thật là quá đáng, quá bẩn thỉu, quá đáng sợ, khiến cô chỉ muốn chết đi!
Đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng xối nước trong phòng vệ sinh, tiếp đó lại là tiếng bước chân.
Thẩm Lan Hiểu sững sốt một chút, chẳng lẽ, Ngô Tuấn Kỳ vẫn chưa đi?
Nhận ra được tiếng bước chân của người kia từ từ hướng về phía phòng ngủ!
Thẩm Lan Hiểu vừa xấu hổ, vừa tức giận, hận không thể chui cả người vào trong chăn!
Cửa "Két" một tiếng mở ra, trái tim cô cũng theo đó mà giật mình hoảng hốt!
Một người đàn ông người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra, bước vào phòng.
Vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp mà có lực, trên cánh tay bắp thịt hơi gồ lên giống như là một cái cung đang giương lên.
Đường cong khuôn mặt tinh xảo mà không mất phong độ, tựa như đao gọt bút vẽ.
Trong đôi mắt đen láy như lưu ly kia là vẻ hài hước và giảo hoạt.
"Ưm —— "
Tươi mới, chặc chẽ và vui vẻ, giống như trong trí nhớ! Để cho anh muốn ngừng mà không thể ngừng, giống như là độc dược!
Cảm giác khó chịu nhanh chóng qua đi, trong miệng cô tràn ra tiếng khóc khẽ nhưng đều bị anh nuốt hết vào bụng, bộ n.g.u.c sữa cao ngất phập phồng theo động tác lên xuống.
Đêm hôm đó, cô là dây leo, anh là cây cao, cô quấn thật chặt lấy anh. Như là đắm mình trong biển sâu, đến chết mới thôi... . . .
----------------------
Sáng ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp soi vào chiếu sáng cả căn phòng, trong cơn đau nhức toàn thân, cô chậm rãi mở mắt ra.
Say rượu cộng thêm vận động, đầu óc cô vẫn còn đau, không nhịn được đánh vào đầu một cái.
"Tê —— "
Khàn giọng, lấy cùi chỏ chống đở thân thể ngồi dậy, lúc này cô mới phát hiện toàn thân mình vô lực.
Vừa mới chuẩn bị bò dậy, cô nhìn xuống một cái, nhất thời hít một hơi khí lạnh...
Trần nhà rắng như tuyết, ga trải giường trắng như tuyết, cửa sổ sát đất to lớn, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, thảm màu đỏ...
Mà trên đất, là quần áo của cô rơi tứ tung, còn có một số quần áo của đàn ông!
Nơi này, không phải nhà của cô!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cô ảo não bóp Thái dương, ép bản thân bình tĩnh lại.
Trí nhớ quay lại một chút xíu, cô chỉ nhớ tối hôm qua Ngô tổng đưa cô đi bàn chuyện làm ăn.
Sau hai ba ly, đầu cô có choáng váng một chút.
Ánh đèn trong phòng bao mờ tối khiến cô không nhìn rõ mọi thứ.
Cô thậm chí nhớ, tên tổng giám đốc Ngô dùng bỉ ổi kia dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá cô, đưa bàn tay tội ác về phía cô...
Mẹ ơi! ——
Chẳng lẽ tối hôm qua, là cô và Ngô Tuấn Kỳ đã làm chuyện đó?
Thật là quá đáng, quá bẩn thỉu, quá đáng sợ, khiến cô chỉ muốn chết đi!
Đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng xối nước trong phòng vệ sinh, tiếp đó lại là tiếng bước chân.
Thẩm Lan Hiểu sững sốt một chút, chẳng lẽ, Ngô Tuấn Kỳ vẫn chưa đi?
Nhận ra được tiếng bước chân của người kia từ từ hướng về phía phòng ngủ!
Thẩm Lan Hiểu vừa xấu hổ, vừa tức giận, hận không thể chui cả người vào trong chăn!
Cửa "Két" một tiếng mở ra, trái tim cô cũng theo đó mà giật mình hoảng hốt!
Một người đàn ông người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra, bước vào phòng.
Vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp mà có lực, trên cánh tay bắp thịt hơi gồ lên giống như là một cái cung đang giương lên.
Đường cong khuôn mặt tinh xảo mà không mất phong độ, tựa như đao gọt bút vẽ.
Trong đôi mắt đen láy như lưu ly kia là vẻ hài hước và giảo hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.