Bà Xã Keo Kiệt Chống Lại Tiền Nợ
Chương 10: Ngoại truyện một: Học muội, xin cho anh mượn hai trăm khối!
An Tĩnh
11/02/2014
Đỗ Khang vô cùng sốt ruột, người nhà anh vừa điện báo ông ngoại bị trúng gió, tin tức một sớm một chiều, anh liền muốn nhanh chóng về nhà.
Ông ngoại rất thương yêu anh, từ nhỏ đã dạy anh không ít chuyện, mãi cho đến năm anh mười tuổi, ông ngoại bởi vì điều kiện nước ngoài tốt hơn, liền cùng bà ngoại đến Mĩ bắt đầu cuộc sống về hưu, từ đó về sau, hàng năm đến thời điểm nghỉ dài hạn, Đỗ Khang sẽ đặc biệt bay đến Mĩ thăm ông ngoại cùng bà ngoại.
Nhưng mà anh tuyệt đối không nghĩ tới, thân thể ông ngoại luôn cường tráng đột nhiên ngã xuống, tin tức này đối với anh mà nói giống như sấm sét giữa trời quang.
Anh vội vã rời đi trường học, vội vã muốn về nhà, ai biết lúc anh lấy bóp tiền ra, ví tiền của anh không cánh mà bay, toàn thân cao thấp trừ bỏ có một điện di động, cũng chỉ còn lại có một cái túi không, nhất định là vừa mới lên xe bus đến trường, bị kẻ trộm lấy đi rồi.
Hiện tại toàn thân anh cao thấp không có một xu,di động không điện được, mà anh muốn nhanh chóng về nhà, nhanh chóng đến sân bay, đến Mĩ xem ông ngoại.
Hiện tại điều duy nhất có thể làm là không biết xấu hổ đi mượn tiền người khác, nhưng anh phải làm như thế nào đây? Anh hoàn toàn không thể mở miệng nha.
Bỗng dưng, một nữ sinh mặc đồng phục cùng trường anh vội vội vàng vàng hướng anh chạy tới, ngay khi cách anh ba bước, đột nhiên dừng lại, giống như giẫm lên con gián trên mặt đất, ba giây sau cô chuyển chân đi, Đỗ Khang không nhìn thấy con gián nào, anh chỉ nhìn thấy một đồng tiền tiền xu, sau đó anh nhìn thấy học muội vui vẻ nhặt khối tiền xu lên, nhìn như vô cùng quý trọng nhét vào túi cô.
Anh nhất thời thấy mắt choáng váng, chỉ là một khối tiền xu mà thôi, nhưng nhìn cô chạy đến mồ hôi đầy đầu, tựa hồ đã đuổi theo cái tiền xu lăn lộn kia một đoạn thời gian rồi.
Giờ phút này, học muội ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, Đỗ Khang mới phát hiện, vốn tiểu học muội bộ dạng còn Mãn Thanh tú đáng yêu, tuy rằng đầu đầy là mồ hôi, nhưng tuyệt không làm cho người ta cảm thấy lôi thôi, hơn nữa cặp mắt to kia càng làm cho người ta vừa thấy liền rất khó quên.
"Học trưởng, anh không vào học sao? Sắp đến muộn rồi đó." Tiểu học muội hiển nhiên biết anh, chủ động nói với anh.
Mắt thấy sắp đến thời gian lên lớp, bây giờ con đường này rất ít người đi đường xuất hiện, Đỗ Khang cảm thấy hi vọng duy nhất của mình cũng chỉ còn lại có học muội trước mắt này mà thôi, "Học muội, em có thể hay không. . . . . . Học muội, xin cho anh mượn hai trăm khối!"
Tiểu học muội kinh ngạc há hốc mồm, hình thành một hình 0.
Anh cực kỳ xấu hổ, nhưng không có biện pháp, "Ví tiền của anh bị người ta đánh cắp, nhưng ông ngoại anh bị trúng gió ,anh phải chạy nhanh về nhà sau đó đến sân bay, em biết ý tứ của anh không? Em yên tâm, anh sẽ không nợ em lâu đâu, một khi anh về nước sẽ tìm em, trả tiền lại cho em."
Tiểu học muội suy nghĩ lại, cuối cùng giống như hạ quyết tâm trọng đại gì đó, cô từ trong túi lấy ra một tờ 100 khối tiền giấy, 50 đồng tiền xu còn có năm mươi tiền xu nguyên, bao gồm đồng cô vừa mới nhặt lên kia.
Lúc đó trên mặt cô biểu cảm thật sự oanh liệt khiến Đỗ Khang nhớ lại cũng nhịn không được nở nụ cười, đương nhiên kết cục chính là anh bị bà xã đặt dưới thân đôi bàn tay trắng như phấn hầu hạ, bất quá bình thường cuối cùng đều là anh sẽ vồ đến bà xã anh là được.
Mang theo cảm kích vô cùng tiếp nhận hai trăm khối này, Đỗ Khang lại vội vàng hỏi: "Học muội, em tên gì? Em nói với anh, sau khi anh trở về sẽ lập tức tìm em trả tiền."
Tiểu học muội cười lên, "Em gọi Hà An Ân a."
" Được, cám ơn em, học muội." Anh nói lời cảm ơn xong, tay liền ngoắc chiếc xe taxi đang chạy tới, lên xe sau, anh quay đầu nhìn tiểu học muội vội vội vàng vàng hướng trường học chạy tới , bóng dáng bé bỏng còn có cặp mắt thật to kia luôn hiện trong đầu anh, anh nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cám ơn."
Ngoại truyện hai: Trời sinh mẹ con có tính di truyền?
Hôm nay là một ngày đặc biệt, không phải sinh nhật nhân vật vĩ đại gì, không phải ngày nghỉ đặc biệt gì, mà là ngày tiểu tôn nữ Đỗ gia chọn đồ vật đoán tương lai.
Nhìn con gái cực kì hưng phấn mà nghênh đón nghi thức đặc biệt này, Đỗ Khang cùng Hà An Ân cũng chỉ ngồi một bên,nhìn một đám trưởng bối rỗi hơi.
Hà An Ân cho rằng ba mẹ cô sẽ không giống với ông nội, sẽ không tin tưởng chuyện chọn đồ vật đoán tương lai không có căn cứ khoa học này, nhưng cô không biết là, bởi vì lấy chuyện lúc trước cô yêu tiền làm ví dụ, sau lại có em trai cô Hà An Cần làm chứng, vốn đối với chuyện chọn đồ vật đoán tương lai nực cười này,ba Hà cùng mẹ Hà đều trở nên cực kì tin tưởng, vốn cho rằng tiểu ngoại tôn nữ bảo bối, bọn họ cùng ông nội Hà cùng nhau lo trong lo ngoài, vội vàng muốn chết đi được.
Lúc này đây ông nội Hà đặc biệt nhắc nhở cháu gái cùng con dâu, thiên thiên vạn vạn không cần bỏ một đống tiền giấy vào chổ đồ vật đoán tương lai . . . . . . Ông có một dự cảm rất kỳ quái, vì tránh cho chuyện kỳ quái phát sinh, nhất định không thể bỏ tiền giấy vào.
Ba Hà cùng mẹ Hà luôn miệng nói phải, tại tất cả đồ vật chọn đoán tương lai, chỉ cần đặt một số vật đại diện đoán tương lai thôi, có những thứ đối với xã hội có cống hiến vĩ đại là được.
Đã đến giờ, bọn họ người người trở lại vị trí ngồi xuống, sau đó nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác bị Hà An Ân ôm, bắt đầu thả xuống.
" Ôn Nhu ngoan, đi bắt vật gì con thích đi nha." Dựa theo lời dặn dò của ông nội Hà, Hà An Ân nói với con gái như vậy, sau đó trở lại bên cạnh chồng ngồi xuống.
"Vợ à, em cảm thấy con gái sẽ bắt cái gì đây?" Tuy rằng không tin nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này, nhưng Đỗ Khang vẫn rất muốn nhìn xem con gái sẽ thích cái gì.
"Cái gì cũng tốt, bất quá đứa nhỏ này chỉ nhốn nháo mà thôi." Tuy rằng bản thân chính là một ví dụ, nhưng Hà An Ân vẫn không tin tưởng chuyện không hề có căn cứ khoa học, tay bỏ vào trong túi quần móc móc, nhưng không có thấy 100 khối tiền giấy của cô, cô sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng tìm túi khác trên người, lại không có tìm được.
"Vợ ơi, em đang tìm cái gì vậy?" Đỗ Khang nhìn cô trái lật chuyển phải tìm, nhịn không được hỏi.
"100 khối của em,em vừa mới đem một tờ 100 khối tiền giấy nhét vào trong túi, nhưng bây giờ lại tìm không thấy, kỳ quái, bổng nhiên biến mất tiêu rồi? Khang, anh giúp em tìm xem."
100 khối rất quan trọng, Hà An Ân tuyệt đối không cho phép bản thân quăng tiền lãng phí.
Đỗ Khang tính khuyên vợ chẳng qua là 100 đồng tiền mà thôi, không cần lo lắng như vậy, nhưng mà khóe mắt anh nhìn đến con gái bọn họ vốn ngơ ngác không chịu động, đột nhiên nhanh chóng bò lên, mục tiêu không phải là đống vật chọn đồ vật đoán tương lai, mà là. . . . . . Con gái nắm lên tờ hồng hồng gì đó, anh vươn ngón tay ra chỉ vợ nhìn xem, "Vợ à, đó không là 100 khối của em sao?"
Hà An Ân nghe vậy vội vàng quay đầu, chỉ thấy con gái bảo bối cô hai tay mập bắt lấy tờ một trăm nguyên tiền giấy, bảo bối dường như cầm không tha, còn cười đến chỉ thấy mấy cái răng sữa, không thấy mắt to.
Một màn này cùng Hà An Ân hồi nhỏ rất giống nhau, tương tự ông nội Hà, ba Hà cùng mẹ Hà suýt nữa té xỉu.
"Là ai? Là ai bỏ tờ một trăm khối đó vào?" Ông nội Hà kêu khóc ra tiếng, nhà ông đã có một Hà An Ân tiểu yêu tiền không đủ sao, chẳng lẽ còn muốn thêm một tiểu yêu tiền khác sao?
Ba Hà cùng mẹ Hà ngây ra như phỗng vô pháp phản ứng, mà Hà An Ân thấy bọn họ phản ứng lớn như vậy, thấp thỏm không yên ở trong lòng chồng không dám ngẩng đầu, chỉ có Hà An Cần đi đến bên cạnh tiểu cháu ngoại gái ôm lấy cô bé, vươn tay muốn lấy đi tờ tiền của cô bé. . . . . .
Ai biết tiểu cô nương vừa mới cười đến thật vui vẻ, tiền giấy bị lấy đi sau đó khóc đến bão táp, ma âm trực tiếp công kích, Hà An Cần vội vàng đem tiền thả lại tay mập, ma âm đáng sợ mới dừng lại, tiểu cô nương lại cười đến chỉ thấy răng sữa không thấy mắt to.
Hà An Cần líu lo,"Tuy rằng chọn đồ vật đoán tương lai có phải hay không thật có thể dự báo thành tựu tương lai, không thể hiểu hết nhưng có giống nhau là nhất định, có thể chứng minh, thì ra tương lai Ôn Nhu cùng chị giống nhau, cũng là tiểu yêu tiền." Ngữ mạt anh còn nặng nề mà gật gật đầu, bày tỏ vẻ anh tuyệt đối sẽ không nói sai.
Hà An Ân cùng Đỗ Khang hai mắt nhìn nhau, đây là truyền thuyết mẹ con có tính di truyền sao?
Không giống với tuyệt vọng của ông nội Hà cùng vợ chồng Hà gia, Đỗ Khang tuyệt không cảm thấy con gái là tiểu yêu tiền thì có vấn đề gì, bởi vì người phụ nữ anh yêu sâu đậm cũng là một tiểu yêu tiền.
Nhưng là trên mặt Hà An Ân biểu cảm gì? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô còn muốn từ trên tay con gái đoạt lại tờ 100 khối tiền giấy kia à? Không cần đi, em vừa mới không thấy mất đi tờ tiền giấy, con gái khóc khủng bố như thế nào sao? Cho nên thân ái, em không cần đến đoạt tiền của con gái, ông xã cho em nhé?
Hoàn
Ông ngoại rất thương yêu anh, từ nhỏ đã dạy anh không ít chuyện, mãi cho đến năm anh mười tuổi, ông ngoại bởi vì điều kiện nước ngoài tốt hơn, liền cùng bà ngoại đến Mĩ bắt đầu cuộc sống về hưu, từ đó về sau, hàng năm đến thời điểm nghỉ dài hạn, Đỗ Khang sẽ đặc biệt bay đến Mĩ thăm ông ngoại cùng bà ngoại.
Nhưng mà anh tuyệt đối không nghĩ tới, thân thể ông ngoại luôn cường tráng đột nhiên ngã xuống, tin tức này đối với anh mà nói giống như sấm sét giữa trời quang.
Anh vội vã rời đi trường học, vội vã muốn về nhà, ai biết lúc anh lấy bóp tiền ra, ví tiền của anh không cánh mà bay, toàn thân cao thấp trừ bỏ có một điện di động, cũng chỉ còn lại có một cái túi không, nhất định là vừa mới lên xe bus đến trường, bị kẻ trộm lấy đi rồi.
Hiện tại toàn thân anh cao thấp không có một xu,di động không điện được, mà anh muốn nhanh chóng về nhà, nhanh chóng đến sân bay, đến Mĩ xem ông ngoại.
Hiện tại điều duy nhất có thể làm là không biết xấu hổ đi mượn tiền người khác, nhưng anh phải làm như thế nào đây? Anh hoàn toàn không thể mở miệng nha.
Bỗng dưng, một nữ sinh mặc đồng phục cùng trường anh vội vội vàng vàng hướng anh chạy tới, ngay khi cách anh ba bước, đột nhiên dừng lại, giống như giẫm lên con gián trên mặt đất, ba giây sau cô chuyển chân đi, Đỗ Khang không nhìn thấy con gián nào, anh chỉ nhìn thấy một đồng tiền tiền xu, sau đó anh nhìn thấy học muội vui vẻ nhặt khối tiền xu lên, nhìn như vô cùng quý trọng nhét vào túi cô.
Anh nhất thời thấy mắt choáng váng, chỉ là một khối tiền xu mà thôi, nhưng nhìn cô chạy đến mồ hôi đầy đầu, tựa hồ đã đuổi theo cái tiền xu lăn lộn kia một đoạn thời gian rồi.
Giờ phút này, học muội ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, Đỗ Khang mới phát hiện, vốn tiểu học muội bộ dạng còn Mãn Thanh tú đáng yêu, tuy rằng đầu đầy là mồ hôi, nhưng tuyệt không làm cho người ta cảm thấy lôi thôi, hơn nữa cặp mắt to kia càng làm cho người ta vừa thấy liền rất khó quên.
"Học trưởng, anh không vào học sao? Sắp đến muộn rồi đó." Tiểu học muội hiển nhiên biết anh, chủ động nói với anh.
Mắt thấy sắp đến thời gian lên lớp, bây giờ con đường này rất ít người đi đường xuất hiện, Đỗ Khang cảm thấy hi vọng duy nhất của mình cũng chỉ còn lại có học muội trước mắt này mà thôi, "Học muội, em có thể hay không. . . . . . Học muội, xin cho anh mượn hai trăm khối!"
Tiểu học muội kinh ngạc há hốc mồm, hình thành một hình 0.
Anh cực kỳ xấu hổ, nhưng không có biện pháp, "Ví tiền của anh bị người ta đánh cắp, nhưng ông ngoại anh bị trúng gió ,anh phải chạy nhanh về nhà sau đó đến sân bay, em biết ý tứ của anh không? Em yên tâm, anh sẽ không nợ em lâu đâu, một khi anh về nước sẽ tìm em, trả tiền lại cho em."
Tiểu học muội suy nghĩ lại, cuối cùng giống như hạ quyết tâm trọng đại gì đó, cô từ trong túi lấy ra một tờ 100 khối tiền giấy, 50 đồng tiền xu còn có năm mươi tiền xu nguyên, bao gồm đồng cô vừa mới nhặt lên kia.
Lúc đó trên mặt cô biểu cảm thật sự oanh liệt khiến Đỗ Khang nhớ lại cũng nhịn không được nở nụ cười, đương nhiên kết cục chính là anh bị bà xã đặt dưới thân đôi bàn tay trắng như phấn hầu hạ, bất quá bình thường cuối cùng đều là anh sẽ vồ đến bà xã anh là được.
Mang theo cảm kích vô cùng tiếp nhận hai trăm khối này, Đỗ Khang lại vội vàng hỏi: "Học muội, em tên gì? Em nói với anh, sau khi anh trở về sẽ lập tức tìm em trả tiền."
Tiểu học muội cười lên, "Em gọi Hà An Ân a."
" Được, cám ơn em, học muội." Anh nói lời cảm ơn xong, tay liền ngoắc chiếc xe taxi đang chạy tới, lên xe sau, anh quay đầu nhìn tiểu học muội vội vội vàng vàng hướng trường học chạy tới , bóng dáng bé bỏng còn có cặp mắt thật to kia luôn hiện trong đầu anh, anh nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cám ơn."
Ngoại truyện hai: Trời sinh mẹ con có tính di truyền?
Hôm nay là một ngày đặc biệt, không phải sinh nhật nhân vật vĩ đại gì, không phải ngày nghỉ đặc biệt gì, mà là ngày tiểu tôn nữ Đỗ gia chọn đồ vật đoán tương lai.
Nhìn con gái cực kì hưng phấn mà nghênh đón nghi thức đặc biệt này, Đỗ Khang cùng Hà An Ân cũng chỉ ngồi một bên,nhìn một đám trưởng bối rỗi hơi.
Hà An Ân cho rằng ba mẹ cô sẽ không giống với ông nội, sẽ không tin tưởng chuyện chọn đồ vật đoán tương lai không có căn cứ khoa học này, nhưng cô không biết là, bởi vì lấy chuyện lúc trước cô yêu tiền làm ví dụ, sau lại có em trai cô Hà An Cần làm chứng, vốn đối với chuyện chọn đồ vật đoán tương lai nực cười này,ba Hà cùng mẹ Hà đều trở nên cực kì tin tưởng, vốn cho rằng tiểu ngoại tôn nữ bảo bối, bọn họ cùng ông nội Hà cùng nhau lo trong lo ngoài, vội vàng muốn chết đi được.
Lúc này đây ông nội Hà đặc biệt nhắc nhở cháu gái cùng con dâu, thiên thiên vạn vạn không cần bỏ một đống tiền giấy vào chổ đồ vật đoán tương lai . . . . . . Ông có một dự cảm rất kỳ quái, vì tránh cho chuyện kỳ quái phát sinh, nhất định không thể bỏ tiền giấy vào.
Ba Hà cùng mẹ Hà luôn miệng nói phải, tại tất cả đồ vật chọn đoán tương lai, chỉ cần đặt một số vật đại diện đoán tương lai thôi, có những thứ đối với xã hội có cống hiến vĩ đại là được.
Đã đến giờ, bọn họ người người trở lại vị trí ngồi xuống, sau đó nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác bị Hà An Ân ôm, bắt đầu thả xuống.
" Ôn Nhu ngoan, đi bắt vật gì con thích đi nha." Dựa theo lời dặn dò của ông nội Hà, Hà An Ân nói với con gái như vậy, sau đó trở lại bên cạnh chồng ngồi xuống.
"Vợ à, em cảm thấy con gái sẽ bắt cái gì đây?" Tuy rằng không tin nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này, nhưng Đỗ Khang vẫn rất muốn nhìn xem con gái sẽ thích cái gì.
"Cái gì cũng tốt, bất quá đứa nhỏ này chỉ nhốn nháo mà thôi." Tuy rằng bản thân chính là một ví dụ, nhưng Hà An Ân vẫn không tin tưởng chuyện không hề có căn cứ khoa học, tay bỏ vào trong túi quần móc móc, nhưng không có thấy 100 khối tiền giấy của cô, cô sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng tìm túi khác trên người, lại không có tìm được.
"Vợ ơi, em đang tìm cái gì vậy?" Đỗ Khang nhìn cô trái lật chuyển phải tìm, nhịn không được hỏi.
"100 khối của em,em vừa mới đem một tờ 100 khối tiền giấy nhét vào trong túi, nhưng bây giờ lại tìm không thấy, kỳ quái, bổng nhiên biến mất tiêu rồi? Khang, anh giúp em tìm xem."
100 khối rất quan trọng, Hà An Ân tuyệt đối không cho phép bản thân quăng tiền lãng phí.
Đỗ Khang tính khuyên vợ chẳng qua là 100 đồng tiền mà thôi, không cần lo lắng như vậy, nhưng mà khóe mắt anh nhìn đến con gái bọn họ vốn ngơ ngác không chịu động, đột nhiên nhanh chóng bò lên, mục tiêu không phải là đống vật chọn đồ vật đoán tương lai, mà là. . . . . . Con gái nắm lên tờ hồng hồng gì đó, anh vươn ngón tay ra chỉ vợ nhìn xem, "Vợ à, đó không là 100 khối của em sao?"
Hà An Ân nghe vậy vội vàng quay đầu, chỉ thấy con gái bảo bối cô hai tay mập bắt lấy tờ một trăm nguyên tiền giấy, bảo bối dường như cầm không tha, còn cười đến chỉ thấy mấy cái răng sữa, không thấy mắt to.
Một màn này cùng Hà An Ân hồi nhỏ rất giống nhau, tương tự ông nội Hà, ba Hà cùng mẹ Hà suýt nữa té xỉu.
"Là ai? Là ai bỏ tờ một trăm khối đó vào?" Ông nội Hà kêu khóc ra tiếng, nhà ông đã có một Hà An Ân tiểu yêu tiền không đủ sao, chẳng lẽ còn muốn thêm một tiểu yêu tiền khác sao?
Ba Hà cùng mẹ Hà ngây ra như phỗng vô pháp phản ứng, mà Hà An Ân thấy bọn họ phản ứng lớn như vậy, thấp thỏm không yên ở trong lòng chồng không dám ngẩng đầu, chỉ có Hà An Cần đi đến bên cạnh tiểu cháu ngoại gái ôm lấy cô bé, vươn tay muốn lấy đi tờ tiền của cô bé. . . . . .
Ai biết tiểu cô nương vừa mới cười đến thật vui vẻ, tiền giấy bị lấy đi sau đó khóc đến bão táp, ma âm trực tiếp công kích, Hà An Cần vội vàng đem tiền thả lại tay mập, ma âm đáng sợ mới dừng lại, tiểu cô nương lại cười đến chỉ thấy răng sữa không thấy mắt to.
Hà An Cần líu lo,"Tuy rằng chọn đồ vật đoán tương lai có phải hay không thật có thể dự báo thành tựu tương lai, không thể hiểu hết nhưng có giống nhau là nhất định, có thể chứng minh, thì ra tương lai Ôn Nhu cùng chị giống nhau, cũng là tiểu yêu tiền." Ngữ mạt anh còn nặng nề mà gật gật đầu, bày tỏ vẻ anh tuyệt đối sẽ không nói sai.
Hà An Ân cùng Đỗ Khang hai mắt nhìn nhau, đây là truyền thuyết mẹ con có tính di truyền sao?
Không giống với tuyệt vọng của ông nội Hà cùng vợ chồng Hà gia, Đỗ Khang tuyệt không cảm thấy con gái là tiểu yêu tiền thì có vấn đề gì, bởi vì người phụ nữ anh yêu sâu đậm cũng là một tiểu yêu tiền.
Nhưng là trên mặt Hà An Ân biểu cảm gì? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô còn muốn từ trên tay con gái đoạt lại tờ 100 khối tiền giấy kia à? Không cần đi, em vừa mới không thấy mất đi tờ tiền giấy, con gái khóc khủng bố như thế nào sao? Cho nên thân ái, em không cần đến đoạt tiền của con gái, ông xã cho em nhé?
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.