Chương 19: Chị Nhìn Thôi
Diệp Sương
23/05/2022
Càng đánh, Diệu Hàm càng tức giận, giận người phụ nữ này tâm địa sắt đá, giận người phụ nữ này một mình trốn đi, giận người phụ nữ này không ngoan ngoãn.
"Nói, sau này còn dám chạy một mình hay không, còn dám để cho chị lo lắng hay không, em có biết không tìm được em, chị cho là em xảy ra chuyện lo lắng biết bao không. Ngay cả ngủ cũng không ngủ, gấp đến nỗi dường như đem toàn bộ thành phố B cũng lật tung lên, kết quả em lại lén chạy tới Thành phố P, em nói em có đáng bị phạt hay không!"
Nghĩ tới cô gái không ngoan ngoãn này dáng vẻ mặt mũi lạnh như băng hờ hững chống đối mình, cô không nhịn được cơn tức giận.
Giận người phụ nữ này tâm địa sắt đá, cũng giận mình không chịu thua kém, sao lại cứ nhìn trúng người phụ nữ bướng bỉnh này cơ chứ.
Khuôn mặt nóng bỏng dán vào mông lạnh của người ta, ở bên kia lo lắng chết đi sống lại, người phụ nữ này ngược lại hay lắm, lại đang ở đây an tâm ngủ.
Thời khắc này Diệu Hàm thật là giận đến toàn bộ tim phổi đều muốn nổ tung, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng lạnh.
Mặc dù đánh cô gái trên người cô cũng không nỡ, cũng đau lòng, nhưng nếu như không để cho nàng nhớ lần dạy này, lần sau còn chạy phải làm thế nào!
Cảm giác được người phụ nữ này lại làm thật sự, Hân Nghiên càng xấu hổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nghe được người phụ nữ này nói ra những lời đều đầy vẻ lo âu và nóng ruột đối với nàng, trong lòng chấn động, không khỏi càng thấy quái dị.
Nàng có thể không quan tâm người khác đối xử với nàng không tốt, người không tốt với nàng từ trước đến giờ nàng cũng lòng dạ ác độc với họ, có khi nghĩ cách đối phó bọn họ.
Nhưng hết lần này tới lần khác người phụ nữ này lo lắng cho nàng, sốt ruột vì nàng, quan tâm nàng, khiến nàng trong lúc nhất thời thật sự đúng là không biết nên làm sao.
Mà người phụ nữ này thật giống như đánh đến nghiện luôn, không có ý dừng tay.
Hân Nghiên xấu hổ bỉu môi, đôi mắt lạnh lùng chớp rồi chớp, ngay cả chính nàng cũng không biết bộ dáng nàng lúc này có bao nhiêu ủy khuất, ngay cả tiếng mở miệng cũng dường như có chút ủy khuất không có sức lực.
"Chị..."
Còn chưa nói xong, Diệu Hàm lại đánh một cái thật nặng, chỉ có điều lần này là đánh vào tay Hân Nghiên, giọng nói tức giận lạnh như băng lộ ra vẻ bá đạo và hung ác, lạnh giọng quát một tiếng, không cho bất kỳ ai phản kháng: "Im miệng!"
Diệu Hàm thời khắc này thật sự là có chút dọa người, đôi môi mỏng hấp dẫn mím thật chặt, không có chút độ ấm.
Ngũ quan sắc sảo như con dao gọt thâm sâu mạnh mẽ, đen chìm một mảnh, con ngươi đen u ám thâm thúy chứa đầy lửa giận và ý lạnh, tưởng chừng như hận không thể đem người phụ nữ không ngoan ngoãn này hung hăng dày xéo, hòa vào trong máu thịt.
Sau khi Diệu Hàm nói vậy, Hân Nghiên thật đúng là ngoan ngoãn ngậm miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ hồng, dùng sức cắn môi không lên tiếng, trong lòng chính là vừa xấu hổ vừa cáu vừa giận.
Nàng nói thế nào đi nữa cũng là một cô gái, bị một người phụ nữ đánh chỗ đó, nhớ tới cảm giác có chút là lạ.
Cơn giận của Diệu Hàm còn chưa tan, thấy cô gái trong ngực không vùng vẫy ra tay cũng không khỏi nhẹ lại, chỉ là sau khi đánh một hồi cô gái trong ngực vẫn là bộ dạng mặt an tĩnh.
Không giãy giụa cũng không lên tiếng, không nhúc nhích nằm trên vai mình mặc cho mình đánh, đáy lòng bỗng dưng hoảng hốt.
Cô gái nhỏ tức giận rồi, hay là cô đánh đau nàng rồi?
Cô gái tức giận ngược lại vẫn tốt hơn, chỉ là cô cũng để nàng đánh một trận cho hả giận, nhưng vừa nghĩ tới cô ra tay nặng làm đau nàng, sắc mặt lạnh lùng nhất thời bối rối.
Cũng không để ý lại tức giận đánh nàng, ôm Hân Nghiên từ trên vai xuống, để nàng tựa ở trên, nằm sấp trên đùi mình, duỗi tay ra lần mò trên người Hân Nghiên.
"Chị làm gì vậy?"
Được Diệu Hàm thả xuống, Hân Nghiên mới vừa thở phào nhẹ nhõm.
Một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ lên còn chưa phục hồi tinh thần lại vội vàng quát lên.
"Ngoan, chị nhìn, đừng động đậy!"
Diệu Hàm duỗi bàn tay, sờ loạn trên người Hân Nghiên vững vàng khống chế chặt nàng ở trong ngực, để cho nàng không lộn xộn.
Giọng nói trầm thấp ôn nhu, lộ ra thương xót nhàn nhạt và nóng ruột.
Trong ngữ khí lại bá đạo không cho phép phản kháng, trong lòng hơi hoảng hốt, rất sợ mình bởi vì mới vừa rồi nhịn không được lửa giận xuống tay nặng với cô gái trong ngực, làm nàng đau.
Trong lúc nhất thời không khỏi có chút hối hận, sao nhất thời không nhịn được tính khí chứ, lại còn đánh cô gái này nhiều như vậy.
Nhớ có mấy cái bởi vì tức giận đánh đặc biệt nặng, da nàng mịn màng như vậy bây giờ có phải đã bầm tím một mảng rồi hay không.
Càng nghĩ, sắc mặt Diệu Hàm lạnh lùng tinh tế càng đen thui khó nhìn, trong con ngươi đen u ám tràn đầy vẻ lo âu và hối hận.
"Diệu Hàm, chị cút ngay, chị muốn làm gì, không được chạm vào tôi!"
Sức lực Diệu Hàm rất lớn, bị cô hung hãn khống chế, Hân Nghiên vốn không làm gì được, nhưng nàng cũng biết người phụ nữ này muốn làm gì, vừa vội vừa thẹn thùng vừa giận.
Lớn như vậy, Hân Nghiên cho tới bây giờ chưa từng lúng túng mất mặt giống như hôm nay, nghĩ đến tên đầu sỏ ôm chặt mình càng không được tự nhiên.
"Đừng động, chị chỉ nhìn thôi!"
Sức lực Hân Nghiên nhỏ, vốn cũng không phải đối thủ của Diệu Hàm, đến khi Diệu Hàm động một lượt, Hân Nghiên cũng chỉ có thể xấu hỏ đỏ mặt buồn bực trốn trong chăn, cứ thế không nhìn Diệu Hàm.
Chờ phục hồi tinh thần lại, Hân Nghiên vừa tức vừa giận, hung hãn cúi đầu, cắn Diệu Hàm một cái, lực lớn, ép buộc cô buông nàng ra.
"Rít..."
Bị Hân Nghiên hung hãn cắn, Diệu Hàm đau ngược lại hít một hơi hơi lạnh, vẻ mặt lạnh lùng có gân xanh cô nổi lên, trán rỉ ra mấy hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu.
Dù cho Hân Nghiên dùng sức cắn thế nào chính là không buông nàng ra, vẫn bá đạo như cũ ôm chặt nàng.
Bởi vì đau đớn, hai tay nắm thành quả đấm thật chặt, cắn răng chịu đựng, nhưng không nỡ tổn thương Hân Nghiên chút nào.
Cắn rồi cắn, Hân Nghiên cũng cảm thấy không thú vị, đột nhiên nhả ra, có chút bực mình nói về phía người phụ nữ ôm chặt mình, trong giọng nói ít đi lạnh lùng lãnh đạm như thường, phảng phất giống như con nít giận dỗi.
"chị bây giờ như mong muốn rồi, có thể buông tôi ra không?"
Đột nhiên nghe thất giọng nói có chút tức giận của cô gái trong ngực, có chút tức giận trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Đến khi nghe hiểu ý trong lời nói của Hân Nghiên, khuôn mặt thâm sâu lạnh lùng tinh tế cũng không khỏi nhuộm vài tia đỏ ửng không được tự nhiên, lúng túng ho nhẹ một tiếng.
"Nói, sau này còn dám chạy một mình hay không, còn dám để cho chị lo lắng hay không, em có biết không tìm được em, chị cho là em xảy ra chuyện lo lắng biết bao không. Ngay cả ngủ cũng không ngủ, gấp đến nỗi dường như đem toàn bộ thành phố B cũng lật tung lên, kết quả em lại lén chạy tới Thành phố P, em nói em có đáng bị phạt hay không!"
Nghĩ tới cô gái không ngoan ngoãn này dáng vẻ mặt mũi lạnh như băng hờ hững chống đối mình, cô không nhịn được cơn tức giận.
Giận người phụ nữ này tâm địa sắt đá, cũng giận mình không chịu thua kém, sao lại cứ nhìn trúng người phụ nữ bướng bỉnh này cơ chứ.
Khuôn mặt nóng bỏng dán vào mông lạnh của người ta, ở bên kia lo lắng chết đi sống lại, người phụ nữ này ngược lại hay lắm, lại đang ở đây an tâm ngủ.
Thời khắc này Diệu Hàm thật là giận đến toàn bộ tim phổi đều muốn nổ tung, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng lạnh.
Mặc dù đánh cô gái trên người cô cũng không nỡ, cũng đau lòng, nhưng nếu như không để cho nàng nhớ lần dạy này, lần sau còn chạy phải làm thế nào!
Cảm giác được người phụ nữ này lại làm thật sự, Hân Nghiên càng xấu hổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nghe được người phụ nữ này nói ra những lời đều đầy vẻ lo âu và nóng ruột đối với nàng, trong lòng chấn động, không khỏi càng thấy quái dị.
Nàng có thể không quan tâm người khác đối xử với nàng không tốt, người không tốt với nàng từ trước đến giờ nàng cũng lòng dạ ác độc với họ, có khi nghĩ cách đối phó bọn họ.
Nhưng hết lần này tới lần khác người phụ nữ này lo lắng cho nàng, sốt ruột vì nàng, quan tâm nàng, khiến nàng trong lúc nhất thời thật sự đúng là không biết nên làm sao.
Mà người phụ nữ này thật giống như đánh đến nghiện luôn, không có ý dừng tay.
Hân Nghiên xấu hổ bỉu môi, đôi mắt lạnh lùng chớp rồi chớp, ngay cả chính nàng cũng không biết bộ dáng nàng lúc này có bao nhiêu ủy khuất, ngay cả tiếng mở miệng cũng dường như có chút ủy khuất không có sức lực.
"Chị..."
Còn chưa nói xong, Diệu Hàm lại đánh một cái thật nặng, chỉ có điều lần này là đánh vào tay Hân Nghiên, giọng nói tức giận lạnh như băng lộ ra vẻ bá đạo và hung ác, lạnh giọng quát một tiếng, không cho bất kỳ ai phản kháng: "Im miệng!"
Diệu Hàm thời khắc này thật sự là có chút dọa người, đôi môi mỏng hấp dẫn mím thật chặt, không có chút độ ấm.
Ngũ quan sắc sảo như con dao gọt thâm sâu mạnh mẽ, đen chìm một mảnh, con ngươi đen u ám thâm thúy chứa đầy lửa giận và ý lạnh, tưởng chừng như hận không thể đem người phụ nữ không ngoan ngoãn này hung hăng dày xéo, hòa vào trong máu thịt.
Sau khi Diệu Hàm nói vậy, Hân Nghiên thật đúng là ngoan ngoãn ngậm miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ hồng, dùng sức cắn môi không lên tiếng, trong lòng chính là vừa xấu hổ vừa cáu vừa giận.
Nàng nói thế nào đi nữa cũng là một cô gái, bị một người phụ nữ đánh chỗ đó, nhớ tới cảm giác có chút là lạ.
Cơn giận của Diệu Hàm còn chưa tan, thấy cô gái trong ngực không vùng vẫy ra tay cũng không khỏi nhẹ lại, chỉ là sau khi đánh một hồi cô gái trong ngực vẫn là bộ dạng mặt an tĩnh.
Không giãy giụa cũng không lên tiếng, không nhúc nhích nằm trên vai mình mặc cho mình đánh, đáy lòng bỗng dưng hoảng hốt.
Cô gái nhỏ tức giận rồi, hay là cô đánh đau nàng rồi?
Cô gái tức giận ngược lại vẫn tốt hơn, chỉ là cô cũng để nàng đánh một trận cho hả giận, nhưng vừa nghĩ tới cô ra tay nặng làm đau nàng, sắc mặt lạnh lùng nhất thời bối rối.
Cũng không để ý lại tức giận đánh nàng, ôm Hân Nghiên từ trên vai xuống, để nàng tựa ở trên, nằm sấp trên đùi mình, duỗi tay ra lần mò trên người Hân Nghiên.
"Chị làm gì vậy?"
Được Diệu Hàm thả xuống, Hân Nghiên mới vừa thở phào nhẹ nhõm.
Một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ lên còn chưa phục hồi tinh thần lại vội vàng quát lên.
"Ngoan, chị nhìn, đừng động đậy!"
Diệu Hàm duỗi bàn tay, sờ loạn trên người Hân Nghiên vững vàng khống chế chặt nàng ở trong ngực, để cho nàng không lộn xộn.
Giọng nói trầm thấp ôn nhu, lộ ra thương xót nhàn nhạt và nóng ruột.
Trong ngữ khí lại bá đạo không cho phép phản kháng, trong lòng hơi hoảng hốt, rất sợ mình bởi vì mới vừa rồi nhịn không được lửa giận xuống tay nặng với cô gái trong ngực, làm nàng đau.
Trong lúc nhất thời không khỏi có chút hối hận, sao nhất thời không nhịn được tính khí chứ, lại còn đánh cô gái này nhiều như vậy.
Nhớ có mấy cái bởi vì tức giận đánh đặc biệt nặng, da nàng mịn màng như vậy bây giờ có phải đã bầm tím một mảng rồi hay không.
Càng nghĩ, sắc mặt Diệu Hàm lạnh lùng tinh tế càng đen thui khó nhìn, trong con ngươi đen u ám tràn đầy vẻ lo âu và hối hận.
"Diệu Hàm, chị cút ngay, chị muốn làm gì, không được chạm vào tôi!"
Sức lực Diệu Hàm rất lớn, bị cô hung hãn khống chế, Hân Nghiên vốn không làm gì được, nhưng nàng cũng biết người phụ nữ này muốn làm gì, vừa vội vừa thẹn thùng vừa giận.
Lớn như vậy, Hân Nghiên cho tới bây giờ chưa từng lúng túng mất mặt giống như hôm nay, nghĩ đến tên đầu sỏ ôm chặt mình càng không được tự nhiên.
"Đừng động, chị chỉ nhìn thôi!"
Sức lực Hân Nghiên nhỏ, vốn cũng không phải đối thủ của Diệu Hàm, đến khi Diệu Hàm động một lượt, Hân Nghiên cũng chỉ có thể xấu hỏ đỏ mặt buồn bực trốn trong chăn, cứ thế không nhìn Diệu Hàm.
Chờ phục hồi tinh thần lại, Hân Nghiên vừa tức vừa giận, hung hãn cúi đầu, cắn Diệu Hàm một cái, lực lớn, ép buộc cô buông nàng ra.
"Rít..."
Bị Hân Nghiên hung hãn cắn, Diệu Hàm đau ngược lại hít một hơi hơi lạnh, vẻ mặt lạnh lùng có gân xanh cô nổi lên, trán rỉ ra mấy hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu.
Dù cho Hân Nghiên dùng sức cắn thế nào chính là không buông nàng ra, vẫn bá đạo như cũ ôm chặt nàng.
Bởi vì đau đớn, hai tay nắm thành quả đấm thật chặt, cắn răng chịu đựng, nhưng không nỡ tổn thương Hân Nghiên chút nào.
Cắn rồi cắn, Hân Nghiên cũng cảm thấy không thú vị, đột nhiên nhả ra, có chút bực mình nói về phía người phụ nữ ôm chặt mình, trong giọng nói ít đi lạnh lùng lãnh đạm như thường, phảng phất giống như con nít giận dỗi.
"chị bây giờ như mong muốn rồi, có thể buông tôi ra không?"
Đột nhiên nghe thất giọng nói có chút tức giận của cô gái trong ngực, có chút tức giận trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Đến khi nghe hiểu ý trong lời nói của Hân Nghiên, khuôn mặt thâm sâu lạnh lùng tinh tế cũng không khỏi nhuộm vài tia đỏ ửng không được tự nhiên, lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.