Chương 11: Cứu Người
Diệp Sương
23/05/2022
Hân Nghiên vừa bước vào cổng trường đã bị một bóng dáng thon dài chặn đường, khẽ nâng mắt nhìn thấy Thẩm Hạo đang tức giận nhìn mình, không nhịn được cau mày.
"Em nói đi, em và người phụ nữ khi nãy có quan hệ gì, em thật sự bị cô ta bao nuôi sao?" Thẩm Hạo tức giận lên tiếng chất vấn.
Hân Nghiên hơi cau mày, nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi có phải bị cô ta bao nuôi không có liên quan gì đến anh, tránh ra!"
"Anh không tránh, Hân Nghiên, em nói cho anh biết, rốt cuộc em và người phụ nữ kia có quan hệ gì, em có biết tin đồn em bị kẻ có tiền bao nuôi đã truyền khắp trường học rồi không, em còn biết xấu hổ hay không thế!"
Thẩm Hạo càng tức giận hơn, lạnh lùng trừng Hân Nghiên.
"Biết thì biết, anh cút cho tôi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Hân Nghiên càng mất kiên nhẫn, cũng chán ghét Thẩm Hạo tới cực điểm.
"Hân Nghiên, em còn biết xấu hổ không, bị người ta bao nuôi còn hùng hồn như thế hả!" Thẩm Hạo giận dữ hét to.
Hân Nghiên cười nhạo, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hạo đang nổi giận, không khỏi châm chọc: "Thẩm Hạo, anh là cái gì của tôi, có tư cách gì quản lý tôi hả?"
"Anh..." Bị ánh mắt lạnh lùng châm chọc của Hân Nghiên nhìn chăm chú, Thẩm Hạo nghẹn lời, lửa giận trên mặt cũng lập tức giảm xuống, nhíu mày an ủi.
"Chỉ Nghi, anh biết đều do anh không tốt, nhưng anh thật lòng với em mà, anh không thể nhìn em phạm sai lầm nữa, chúng ta ở bên nhau thêm lần nữa đi, anh thề anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em!"
Nói xong, Thẩm Hạo đưa tay muốn ôm lấy Hân Nghiên.
Hân Nghiên nhìn đôi tay duỗi tới kia, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lùi về sau một bước, tránh khỏi đụng chạm của Thẩm Hạo.
Động tác cố hết sức né tránh hoàn toàn chọc giận Thẩm Hạo, cùng khiến đáy mắt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi hoảng hốt: "Hân Nghiên, em đừng hối hận, một ngày nào đó anh sẽ khiến em van xin anh trở về bên cạnh em.
Thẩm Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận vội vàng xoay người rời đi.
Hân Nghiên cũng không thèm nhìn Thẩm Hạo đang rời đi dù là một cái, đi về phía toà nhà ký túc xá, dọc theo đường đi đều là ánh nhìn xoi mói của mọi người, nhưng cô vẫn không quan tâm.
Trở lại ký túc xá, không nhìn thấy Thanh Thư đâu, còn tưởng rằng cô ấy ra ngoài chơi, đúng lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn thấy là số lạ, hơi nhíu mày, còn tưởng rằng là người phụ nữ kia, vừa muốn cúp máy, lại nghe thấy bên kia vang lên tiếng đánh chửi và kêu rên.
"Ai?" Hân Nghiên chất vấn đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Nàng rất quen thuộc với tiếng kêu rên kia, là Thanh Thư, bây giờ Thanh Thư đang bị người ta đánh.
"Hừ, Hân Nghiên, lập tức đến sau núi bên cạnh trường học, nếu cô dám không đến tôi sẽ giết Liêu Thanh Thư!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam hung ác, có chút xa lạ.
Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng cất lời: "Bảo tôi đến cũng được, nhưng các người không thể đụng vào Liêu Thanh Thư, nếu đụng vào một sợi tóc của cậu ấy, tôi sẽ trả lại các người gấp bội!"
"A ha ha ha, Hân Nghiên cô bị ngu rồi à, hay là điên rồi, cô cho rằng cô xứng nói điều kiện với tôi sao, biết điều thì chạy nhanh tới đây cho tôi.
Giọng nam hung ác kia vang lên lần nữa, bên cạnh còn truyền đến mấy giọng nam dơ bẩn chửi tục.
"Nghiên Nghiên, đừng đến đây, mình không sao, a, chết tiệt, các người có gan thì giết tôi đi..."
Giọng nói của Liêu Thanh Thư đột nhiên vang lên, Hân Nghiên nghe thấy, trái tim thắt chặt lại, nét mặt càng lạnh lùng hơn, đáy mắt lộ ra sát khí sắc bén.
Được, lại dám động vào bạn nàng, nàng thật muốn xem thử là ai to gan như vậy.
Hân Nghiên cúp điện thoại, lập tức rời khỏi ký túc xá, ra khỏi trường học đi tới phía sau núi.
Từ xa nhìn thấy một đám người đang kéo Liêu Thanh Thư thỉnh thoảng đánh một quyền, đá một cước, đáy mắt lạnh như băng của Hân Nghiên lập tức tràn đầy oán hận và sát khí, lạnh lùng đi qua đó.
Nhìn thấy Hân Nghiên thật sự đến đây, gã đàn ông cầm đầu không khỏi khinh miệt nhìn nàng: "Không ngờ cô dám đến thật đấy, cũng không sợ mạng của cô chôn ở đây luôn sao?"
"Tôi đến rồi, bây giờ các người có thể thả cậu ấy ra!"
Nàng đau lòng nhìn thoáng qua Liêu Thanh Thư cuộn tròn ngã trên mặt đất, đáy mắt có mấy phần áy náy, rõ ràng những người này muốn đối phó với nàng, lại khiến Thanh Thư bị uất ức.
"Nghiên Nghiên, cậu không nên đến đây!" Giọng nói yếu ớt của Liêu Thanh Thư lại vang lên, khuôn mặt bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn mở đôi mắt sưng đỏ, nhìn thoáng qua Hân Nghiên rồi nhắm mắt lại ngất đi.
"Các người lại dám đánh cậu ấy thành thế này, ai ra tay, đứng ra đây!"
Nhìn thấy Liêu Thanh Thư thương tích đầy người, vô cùng nhếch nhác, cơn giận và sát khí trên người Hân Nghiên càng nhiều hơn, hung ác nhìn mười mấy người trước mặt.
Trên người Hân Nghiên tản ra hơi thở oán hận và lạnh lẽo nồng đậm khiến mười mấy người hơi sửng sốt.
Theo giới thiệu của người thuê, có lẽ Hân Nghiên này là một cô gái yếu ớt mới phải, sao trên người lại tràn đầy hơi thở nguy hiểm thế này.
"Hân Nghiên phải không, có người mua mạng của cô, không muốn chịu nỗi khổ da thịt thì ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!"
"Vậy sao?"
Hân Nghiên nguy hiểm nheo mắt lại, trên khuôn mặt tràn đầy hận thù và lạnh lẽo, hay lắm, đã rất lâu không có ai dám ra tay với nàng rồi.
Đáy mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, cười lạnh lùng với mười mấy người trước mặt: "Mấy người có thể thử, xem mấy người có đụng vào tôi được không!"
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách bọn tôi!"
Người đàn ông đứng đầu hừ lạnh một tiếng, hơn mười người lập tức bao vây Hân Nghiên, trong mắt lộ ra vẻ tham lam trần trụi, híp mắt quan sát Hân Nghiên từ trên xuống dưới.
"Anh cả, người kia nói thân thể của người phụ nữ này cũng mặc chúng ta xử lý, bằng không chúng ta sảng khoái một phen trước."
Một người đàn ông lấm la lấm lét nở nụ cười dâm dãng, hai mắt tỏa sáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Hân Nghiên.
"Ha ha, được, hôm nay bắt người phụ nữ này chơi tập thể một phen!" Trong mắt người đàn ông cầm đầu lộ ra mấy phần tham lam, cười khặc khặc.
Nhìn hơn mười người đột nhiên đến gần, đôi mắt Hân Nghiên tràn đầy sát khí, khí thế cả người thay đổi, mang theo hận thù và sát khí tấn công mười mấy người đàn ông đang tới gần.
Thân thủ ác liệt, ra tay tàn nhẫn, nhanh đến khiến người ta không nhìn rõ, trong lúc đánh nhau, vài người đều bị Hân Nghiên đá bay ra ngoài.
Ai cũng không thể ngờ bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn lại có sức mạnh và sát khí mãnh liệt như vậy, từng chiêu tàn nhẫn, mỗi khi bàn tay mảnh khảnh đánh xuống đều rơi trúng điểm yếu của bọn họ,
"Bịch, bịch, bịch..."
"A, ui..."
Một tiếng lại một tiếng rơi xuống đất vang lên, kèm theo tiếng kêu thảm hoảng sợ, còn có tiếng xương cốt bị Hân Nghiên đánh gãy, cả người nàng bộc phát ra sát khí khát máu khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
"Em nói đi, em và người phụ nữ khi nãy có quan hệ gì, em thật sự bị cô ta bao nuôi sao?" Thẩm Hạo tức giận lên tiếng chất vấn.
Hân Nghiên hơi cau mày, nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi có phải bị cô ta bao nuôi không có liên quan gì đến anh, tránh ra!"
"Anh không tránh, Hân Nghiên, em nói cho anh biết, rốt cuộc em và người phụ nữ kia có quan hệ gì, em có biết tin đồn em bị kẻ có tiền bao nuôi đã truyền khắp trường học rồi không, em còn biết xấu hổ hay không thế!"
Thẩm Hạo càng tức giận hơn, lạnh lùng trừng Hân Nghiên.
"Biết thì biết, anh cút cho tôi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Hân Nghiên càng mất kiên nhẫn, cũng chán ghét Thẩm Hạo tới cực điểm.
"Hân Nghiên, em còn biết xấu hổ không, bị người ta bao nuôi còn hùng hồn như thế hả!" Thẩm Hạo giận dữ hét to.
Hân Nghiên cười nhạo, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hạo đang nổi giận, không khỏi châm chọc: "Thẩm Hạo, anh là cái gì của tôi, có tư cách gì quản lý tôi hả?"
"Anh..." Bị ánh mắt lạnh lùng châm chọc của Hân Nghiên nhìn chăm chú, Thẩm Hạo nghẹn lời, lửa giận trên mặt cũng lập tức giảm xuống, nhíu mày an ủi.
"Chỉ Nghi, anh biết đều do anh không tốt, nhưng anh thật lòng với em mà, anh không thể nhìn em phạm sai lầm nữa, chúng ta ở bên nhau thêm lần nữa đi, anh thề anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em!"
Nói xong, Thẩm Hạo đưa tay muốn ôm lấy Hân Nghiên.
Hân Nghiên nhìn đôi tay duỗi tới kia, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lùi về sau một bước, tránh khỏi đụng chạm của Thẩm Hạo.
Động tác cố hết sức né tránh hoàn toàn chọc giận Thẩm Hạo, cùng khiến đáy mắt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi hoảng hốt: "Hân Nghiên, em đừng hối hận, một ngày nào đó anh sẽ khiến em van xin anh trở về bên cạnh em.
Thẩm Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận vội vàng xoay người rời đi.
Hân Nghiên cũng không thèm nhìn Thẩm Hạo đang rời đi dù là một cái, đi về phía toà nhà ký túc xá, dọc theo đường đi đều là ánh nhìn xoi mói của mọi người, nhưng cô vẫn không quan tâm.
Trở lại ký túc xá, không nhìn thấy Thanh Thư đâu, còn tưởng rằng cô ấy ra ngoài chơi, đúng lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn thấy là số lạ, hơi nhíu mày, còn tưởng rằng là người phụ nữ kia, vừa muốn cúp máy, lại nghe thấy bên kia vang lên tiếng đánh chửi và kêu rên.
"Ai?" Hân Nghiên chất vấn đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Nàng rất quen thuộc với tiếng kêu rên kia, là Thanh Thư, bây giờ Thanh Thư đang bị người ta đánh.
"Hừ, Hân Nghiên, lập tức đến sau núi bên cạnh trường học, nếu cô dám không đến tôi sẽ giết Liêu Thanh Thư!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam hung ác, có chút xa lạ.
Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng cất lời: "Bảo tôi đến cũng được, nhưng các người không thể đụng vào Liêu Thanh Thư, nếu đụng vào một sợi tóc của cậu ấy, tôi sẽ trả lại các người gấp bội!"
"A ha ha ha, Hân Nghiên cô bị ngu rồi à, hay là điên rồi, cô cho rằng cô xứng nói điều kiện với tôi sao, biết điều thì chạy nhanh tới đây cho tôi.
Giọng nam hung ác kia vang lên lần nữa, bên cạnh còn truyền đến mấy giọng nam dơ bẩn chửi tục.
"Nghiên Nghiên, đừng đến đây, mình không sao, a, chết tiệt, các người có gan thì giết tôi đi..."
Giọng nói của Liêu Thanh Thư đột nhiên vang lên, Hân Nghiên nghe thấy, trái tim thắt chặt lại, nét mặt càng lạnh lùng hơn, đáy mắt lộ ra sát khí sắc bén.
Được, lại dám động vào bạn nàng, nàng thật muốn xem thử là ai to gan như vậy.
Hân Nghiên cúp điện thoại, lập tức rời khỏi ký túc xá, ra khỏi trường học đi tới phía sau núi.
Từ xa nhìn thấy một đám người đang kéo Liêu Thanh Thư thỉnh thoảng đánh một quyền, đá một cước, đáy mắt lạnh như băng của Hân Nghiên lập tức tràn đầy oán hận và sát khí, lạnh lùng đi qua đó.
Nhìn thấy Hân Nghiên thật sự đến đây, gã đàn ông cầm đầu không khỏi khinh miệt nhìn nàng: "Không ngờ cô dám đến thật đấy, cũng không sợ mạng của cô chôn ở đây luôn sao?"
"Tôi đến rồi, bây giờ các người có thể thả cậu ấy ra!"
Nàng đau lòng nhìn thoáng qua Liêu Thanh Thư cuộn tròn ngã trên mặt đất, đáy mắt có mấy phần áy náy, rõ ràng những người này muốn đối phó với nàng, lại khiến Thanh Thư bị uất ức.
"Nghiên Nghiên, cậu không nên đến đây!" Giọng nói yếu ớt của Liêu Thanh Thư lại vang lên, khuôn mặt bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn mở đôi mắt sưng đỏ, nhìn thoáng qua Hân Nghiên rồi nhắm mắt lại ngất đi.
"Các người lại dám đánh cậu ấy thành thế này, ai ra tay, đứng ra đây!"
Nhìn thấy Liêu Thanh Thư thương tích đầy người, vô cùng nhếch nhác, cơn giận và sát khí trên người Hân Nghiên càng nhiều hơn, hung ác nhìn mười mấy người trước mặt.
Trên người Hân Nghiên tản ra hơi thở oán hận và lạnh lẽo nồng đậm khiến mười mấy người hơi sửng sốt.
Theo giới thiệu của người thuê, có lẽ Hân Nghiên này là một cô gái yếu ớt mới phải, sao trên người lại tràn đầy hơi thở nguy hiểm thế này.
"Hân Nghiên phải không, có người mua mạng của cô, không muốn chịu nỗi khổ da thịt thì ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!"
"Vậy sao?"
Hân Nghiên nguy hiểm nheo mắt lại, trên khuôn mặt tràn đầy hận thù và lạnh lẽo, hay lắm, đã rất lâu không có ai dám ra tay với nàng rồi.
Đáy mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, cười lạnh lùng với mười mấy người trước mặt: "Mấy người có thể thử, xem mấy người có đụng vào tôi được không!"
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách bọn tôi!"
Người đàn ông đứng đầu hừ lạnh một tiếng, hơn mười người lập tức bao vây Hân Nghiên, trong mắt lộ ra vẻ tham lam trần trụi, híp mắt quan sát Hân Nghiên từ trên xuống dưới.
"Anh cả, người kia nói thân thể của người phụ nữ này cũng mặc chúng ta xử lý, bằng không chúng ta sảng khoái một phen trước."
Một người đàn ông lấm la lấm lét nở nụ cười dâm dãng, hai mắt tỏa sáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Hân Nghiên.
"Ha ha, được, hôm nay bắt người phụ nữ này chơi tập thể một phen!" Trong mắt người đàn ông cầm đầu lộ ra mấy phần tham lam, cười khặc khặc.
Nhìn hơn mười người đột nhiên đến gần, đôi mắt Hân Nghiên tràn đầy sát khí, khí thế cả người thay đổi, mang theo hận thù và sát khí tấn công mười mấy người đàn ông đang tới gần.
Thân thủ ác liệt, ra tay tàn nhẫn, nhanh đến khiến người ta không nhìn rõ, trong lúc đánh nhau, vài người đều bị Hân Nghiên đá bay ra ngoài.
Ai cũng không thể ngờ bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn lại có sức mạnh và sát khí mãnh liệt như vậy, từng chiêu tàn nhẫn, mỗi khi bàn tay mảnh khảnh đánh xuống đều rơi trúng điểm yếu của bọn họ,
"Bịch, bịch, bịch..."
"A, ui..."
Một tiếng lại một tiếng rơi xuống đất vang lên, kèm theo tiếng kêu thảm hoảng sợ, còn có tiếng xương cốt bị Hân Nghiên đánh gãy, cả người nàng bộc phát ra sát khí khát máu khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.