Chương 68: Nữ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi
Diệp Sương
23/05/2022
"Anh không có? Vậy anh chạy gì chứ?"
Dạ Sát giễu cợt một tiếng, nụ cười tà mị nhìn người chủ chiếc xe đen.
"Các người đuổi theo đằng sau tôi, tôi nhất định phải chạy rồi. Tôi cũng đâu có ngu, ai biết các người là loại người gì, nhỡ may giết người cướp của thì sao?"
Người đàn ông bị Dạ Sát và Hân Nghiên lạnh lùng nhìn chăm chăm, trong lòng hắn ta có chút hoảng sợ, buột miệng hét lên.
"Giết người cướp của? Bọn tôi nhìn nghèo đến thế sao?"
Khuôn mặt Dạ Sát đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Hân Nghiên.
"Rất nghèo, quần em rách rồi kìa!"
Hân Nghiên gật gật đầu, ánh mắt trong trẻo quét qua chiếc quần bò không biết từ khi nào bị thủng một lỗ nhỏ của Dạ Sát, vô cùng nghiêm túc nói.
"..."
Dạ Sát không thể nói gì.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hân Nghiên lại một lần nữa rơi vào người đàn ông kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vẻ âm lãnh, ngoan độc và nguy hiểm uy hiếp hắn ta.
"Từ giờ phút này, tôi cho anh thời gian mười giây. Hoặc là giao đồ ra đây, hoặc tôi ném anh xuống dưới!"
Khuôn mặt lạnh như băng của Hân Nghiên không hề có ý đùa.
Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí khiến cho chủ chiếc xe đen chấn động, trong lòng càng trở nên hoảng loạn, đáy lòng âm thầm suy nghĩ xem có nên giao ra hay không.
Nhìn người đàn ông khuôn mặt đau khổ rối rắm, Hân Nghiên cũng không vội, âm thanh lạnh lùng mở miệng bắt đầu đến: "Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
Vừa mới đếm đến số thứ ba, nghe thấy người chủ chiếc xe màu đen càng trở lên ngưng đọng.
Khuôn mặt khẩn trương, bàn tay run rẩy không ngừng vuốt vuốt vạt áo. Nhìn toàn thân Hân Nghiên phát ra khí lạnh, hắn ta đến động cũng không dám động,
"Bảy!"
...
"Ba!"
Mãi cho đến khi đếm đến ba, chỉ còn hai số nữa thôi, thần sắc trên khuôn mặt người đàn ông cuối cùng mới bộc lộ cảm xúc. Ngón tay nắm lấy vạt áo khẽ động đậy, dường như đang do dự có nên lấy thẻ nhớ từ trong ống tay áo ra không.
Hân Nghiên vẫn luôn gắt gao quan sát thần sắc khuôn mặt người đàn ông, nhìn từng nhất cử nhất động của hắn. Trong lòng cô dường như đã có đáp án, hai con số cuối cùng đếm chậm nửa nhịp.
"Hai!"
Khi vừa đếm đến hai, người đàn ông kia cuối cùng không nhịn được mà đưa thẻ nhớ trong ống tay mình ra.
Hân Nghiên và Dạ Sát trao đổi ánh mắt với nhau, tâm tư liền chuyển biến, vừa định đếm đến "một!" thì một chiếc xe đột ngột lái đến, dừng ngay bên cạnh đám người Hân Nghiên.
Hân Nghiên và Dạ Sát rung mình biến sắc, lạnh lùng nhìn chiếc xe trước mặt, lông mày nhíu lại, đáy mắt lạnh lùng mang theo vài phần sắc bén và đề phòng.
Cửa sau của chiếc xe được mở ra, một tiểu thư con nhà giàu mặc đồ tây bước xuống, ánh mắt tà mị mang theo nụ cười chiếm đoạt, lạnh lẽo bước về phía Hân Nghiên, khuôn mặt cười lạnh tỏ vẻ chế nhạo.
"Nữ nhân! Chúng ta lại gặp mặt rồi. Lần này tôi xem cô có thể chạy được đi đâu!"
Nhìn người phụ nữ nguy hiểm đột nhiên bước xuống xe, lông mày Hân Nghiên nhíu chặt, đáy lòng không khỏi tản ra vài phần chán ghét.
Nhớ tới lần trước ở Bát Trọng Thiên, người phụ nữ này vô lễ và nói năng lỗ mãng với nàng, khiến nàng càng trở nên chán ghét.
Thần sắc lạnh lùng, nguy hiểm nhìn La Vu Duyệt đang bước tại gần, nàng liền chất vấn: "cô đến đây làm gì?"
"Lần trước cô đá bà đây một cước, món nợ này tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cộng với hôm nay tôi chính là nhân chứng. Sao vậy? Chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, bao gồm cả chuyện hôm nay tôi đều giúp cô xử lý!"
La Vu Duyệt coi là tiểu thư được nhiều người ngưỡng mộ nhất kinh thành Đế Đô, có biết bao cô gái muốn trèo lên giường của cô, chỉ cần cô nguyện ý.
Bất kì người phụ nữ nào trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ là công cụ phát tiết mà thôi. Nhưng điều kì lạ là kể từ khi gặp người phụ nữ này, cô mỗi lần nhìn thấy phụ nữ ở dưới thân đều liên tưởng đến khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt này.
Khoảng thời gian này cô càng tốn không biết bao công sức mới tìm thấy nàng. Vốn dĩ lúc đó chỉ cho rằng mới lạ, cảm thấy người phụ nữ này đặc biệt, chứ không nghĩ rằng nàng đối với cô lại đặc biệt đến như thế. Đột nhiên nhìn thấy nàng như vậy khiến trái tim cô phấn khích hồi lâu.
Lần này cô sẽ không thể để cho người phụ nữ này dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay cô như vậy được. Cho dù nàng không bằng lòng, cô cũng sẽ khiến nàng ngoan ngoãn đồng ý làm người phụ nữ của cô!
La Vu Duyệt trong tình thế bắt buộc thầm nghĩ.
"Trời! Cô là ai? Muốn chết sao?"
Dạ Sát lạnh lùng trừng mắt nhìn La Vu Duyệt. Người phụ nữ này vậy mà dám vô lễ với chị xinh đẹp, còn dám uy hiếp chị xinh đẹp nữa chứ, đúng là muốn chết mà.
"Ồ! Đây là vừa mới thay sao. Thật không rằng khẩu vị của cô thật nặng. Đúng là trẻ không tha già không thương!"
La Vu Duyệt như ăn phải giấm chua, ánh mắt trào phúng quét qua người Dạ Sát.
Lạnh lùng nói với Hân Nghiên: "Nếu đã như vậy, đến loại háo sắc như vậy cô cũng cho cô ta lên (giường), tại sao lai không đồng ý để tôi lên chứ? Kĩ thuật của tôi chưa chắc đã thua kém tên tóc vàng này đâu!"
"Đ*M* cô nói ai?"
Nghe lời của La Vu Duyệt, khuôn mặt của Dạ Sát vô cùng giận dữ, sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn La Vu Duyệt gầm lên một tiếng, ngón tay vừa động, liền muốn ra tay với La Vu Duyệt.
"Lùi xuống!"
Hân Nghiên lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm nhìn La Vu Duyệt, quát một tiếng kêu Dạ Sát lùi xuống.
Khuôn mặt Dạ Sát đầy oán giận. Nhìn thấy thần sắc băng lãnh trên khuôn mặt Hân Nghiên liền ngoan ngoãn lùi xuống đứng sau lưng nàng, con mắt tràn ngập sát khí nhìn La Vu Duyệt.
"cô La đúng không, tôi Hân Nghiên không quản cô là ai, có bối cảnh thân phận thế nào, muốn ngủ với bao nhiêu phụ nữ. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu. Nếu không tin vậy có thể thử xem!"
Hân Nghiên nhìn La Vu Duyệt, toàn thân tản ra khí tức bá đạo dung mãnh, lạnh lùng mà ác độc nhìn đối phương.
Sát khí lạnh băng tàn nhẫn đó khiến La Vu Duyệt sửng sốt, nhưng nhất thời liền nở nụ cười tà mị, ánh mắt mang theo sự chiếm đoạt gắt gao chăm chú nhìn Hân Nghiên.
"Nếu như tôi cứ muốn chọc giận cô thì sao. Tôi nói rồi, làm người phụ nữ của tôi, đến khi tôi chơi chán cô thì thôi, điều kiện gì tùy cô!"
La Vu Duyệt cười lạnh lùng, mở miệng.
"Đồ chó má này, nói lần nữa thử xem!" Dạ Sát không thể nhịn được nữa, khuôn mặt búp bê xinh đẹp của cô tràn ngập sự khát máu và tàn nhẫn.
Cư nhiên dám cả gan kêu chị cô ngủ cùng, quả thực là muốn chết.
Sát khí băng lãnh khóe lên, một chưởng trong nháy mắt liền hướng về phía La Vu Duyệt giáng xuống.
La Vu Duyệt cả kinh, không nghĩ rằng một thiếu niên xinh đẹp lỗ mãng như vậy lại có ra tay như thế, nói động thủ liền động thủ, chiêu thức độc ác nham hiểm. Lúc này, cơ thể cô lóe lên, vội vàng né tránh.
Dạ Sát giễu cợt một tiếng, nụ cười tà mị nhìn người chủ chiếc xe đen.
"Các người đuổi theo đằng sau tôi, tôi nhất định phải chạy rồi. Tôi cũng đâu có ngu, ai biết các người là loại người gì, nhỡ may giết người cướp của thì sao?"
Người đàn ông bị Dạ Sát và Hân Nghiên lạnh lùng nhìn chăm chăm, trong lòng hắn ta có chút hoảng sợ, buột miệng hét lên.
"Giết người cướp của? Bọn tôi nhìn nghèo đến thế sao?"
Khuôn mặt Dạ Sát đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Hân Nghiên.
"Rất nghèo, quần em rách rồi kìa!"
Hân Nghiên gật gật đầu, ánh mắt trong trẻo quét qua chiếc quần bò không biết từ khi nào bị thủng một lỗ nhỏ của Dạ Sát, vô cùng nghiêm túc nói.
"..."
Dạ Sát không thể nói gì.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hân Nghiên lại một lần nữa rơi vào người đàn ông kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vẻ âm lãnh, ngoan độc và nguy hiểm uy hiếp hắn ta.
"Từ giờ phút này, tôi cho anh thời gian mười giây. Hoặc là giao đồ ra đây, hoặc tôi ném anh xuống dưới!"
Khuôn mặt lạnh như băng của Hân Nghiên không hề có ý đùa.
Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí khiến cho chủ chiếc xe đen chấn động, trong lòng càng trở nên hoảng loạn, đáy lòng âm thầm suy nghĩ xem có nên giao ra hay không.
Nhìn người đàn ông khuôn mặt đau khổ rối rắm, Hân Nghiên cũng không vội, âm thanh lạnh lùng mở miệng bắt đầu đến: "Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
Vừa mới đếm đến số thứ ba, nghe thấy người chủ chiếc xe màu đen càng trở lên ngưng đọng.
Khuôn mặt khẩn trương, bàn tay run rẩy không ngừng vuốt vuốt vạt áo. Nhìn toàn thân Hân Nghiên phát ra khí lạnh, hắn ta đến động cũng không dám động,
"Bảy!"
...
"Ba!"
Mãi cho đến khi đếm đến ba, chỉ còn hai số nữa thôi, thần sắc trên khuôn mặt người đàn ông cuối cùng mới bộc lộ cảm xúc. Ngón tay nắm lấy vạt áo khẽ động đậy, dường như đang do dự có nên lấy thẻ nhớ từ trong ống tay áo ra không.
Hân Nghiên vẫn luôn gắt gao quan sát thần sắc khuôn mặt người đàn ông, nhìn từng nhất cử nhất động của hắn. Trong lòng cô dường như đã có đáp án, hai con số cuối cùng đếm chậm nửa nhịp.
"Hai!"
Khi vừa đếm đến hai, người đàn ông kia cuối cùng không nhịn được mà đưa thẻ nhớ trong ống tay mình ra.
Hân Nghiên và Dạ Sát trao đổi ánh mắt với nhau, tâm tư liền chuyển biến, vừa định đếm đến "một!" thì một chiếc xe đột ngột lái đến, dừng ngay bên cạnh đám người Hân Nghiên.
Hân Nghiên và Dạ Sát rung mình biến sắc, lạnh lùng nhìn chiếc xe trước mặt, lông mày nhíu lại, đáy mắt lạnh lùng mang theo vài phần sắc bén và đề phòng.
Cửa sau của chiếc xe được mở ra, một tiểu thư con nhà giàu mặc đồ tây bước xuống, ánh mắt tà mị mang theo nụ cười chiếm đoạt, lạnh lẽo bước về phía Hân Nghiên, khuôn mặt cười lạnh tỏ vẻ chế nhạo.
"Nữ nhân! Chúng ta lại gặp mặt rồi. Lần này tôi xem cô có thể chạy được đi đâu!"
Nhìn người phụ nữ nguy hiểm đột nhiên bước xuống xe, lông mày Hân Nghiên nhíu chặt, đáy lòng không khỏi tản ra vài phần chán ghét.
Nhớ tới lần trước ở Bát Trọng Thiên, người phụ nữ này vô lễ và nói năng lỗ mãng với nàng, khiến nàng càng trở nên chán ghét.
Thần sắc lạnh lùng, nguy hiểm nhìn La Vu Duyệt đang bước tại gần, nàng liền chất vấn: "cô đến đây làm gì?"
"Lần trước cô đá bà đây một cước, món nợ này tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cộng với hôm nay tôi chính là nhân chứng. Sao vậy? Chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, bao gồm cả chuyện hôm nay tôi đều giúp cô xử lý!"
La Vu Duyệt coi là tiểu thư được nhiều người ngưỡng mộ nhất kinh thành Đế Đô, có biết bao cô gái muốn trèo lên giường của cô, chỉ cần cô nguyện ý.
Bất kì người phụ nữ nào trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ là công cụ phát tiết mà thôi. Nhưng điều kì lạ là kể từ khi gặp người phụ nữ này, cô mỗi lần nhìn thấy phụ nữ ở dưới thân đều liên tưởng đến khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt này.
Khoảng thời gian này cô càng tốn không biết bao công sức mới tìm thấy nàng. Vốn dĩ lúc đó chỉ cho rằng mới lạ, cảm thấy người phụ nữ này đặc biệt, chứ không nghĩ rằng nàng đối với cô lại đặc biệt đến như thế. Đột nhiên nhìn thấy nàng như vậy khiến trái tim cô phấn khích hồi lâu.
Lần này cô sẽ không thể để cho người phụ nữ này dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay cô như vậy được. Cho dù nàng không bằng lòng, cô cũng sẽ khiến nàng ngoan ngoãn đồng ý làm người phụ nữ của cô!
La Vu Duyệt trong tình thế bắt buộc thầm nghĩ.
"Trời! Cô là ai? Muốn chết sao?"
Dạ Sát lạnh lùng trừng mắt nhìn La Vu Duyệt. Người phụ nữ này vậy mà dám vô lễ với chị xinh đẹp, còn dám uy hiếp chị xinh đẹp nữa chứ, đúng là muốn chết mà.
"Ồ! Đây là vừa mới thay sao. Thật không rằng khẩu vị của cô thật nặng. Đúng là trẻ không tha già không thương!"
La Vu Duyệt như ăn phải giấm chua, ánh mắt trào phúng quét qua người Dạ Sát.
Lạnh lùng nói với Hân Nghiên: "Nếu đã như vậy, đến loại háo sắc như vậy cô cũng cho cô ta lên (giường), tại sao lai không đồng ý để tôi lên chứ? Kĩ thuật của tôi chưa chắc đã thua kém tên tóc vàng này đâu!"
"Đ*M* cô nói ai?"
Nghe lời của La Vu Duyệt, khuôn mặt của Dạ Sát vô cùng giận dữ, sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn La Vu Duyệt gầm lên một tiếng, ngón tay vừa động, liền muốn ra tay với La Vu Duyệt.
"Lùi xuống!"
Hân Nghiên lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm nhìn La Vu Duyệt, quát một tiếng kêu Dạ Sát lùi xuống.
Khuôn mặt Dạ Sát đầy oán giận. Nhìn thấy thần sắc băng lãnh trên khuôn mặt Hân Nghiên liền ngoan ngoãn lùi xuống đứng sau lưng nàng, con mắt tràn ngập sát khí nhìn La Vu Duyệt.
"cô La đúng không, tôi Hân Nghiên không quản cô là ai, có bối cảnh thân phận thế nào, muốn ngủ với bao nhiêu phụ nữ. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu. Nếu không tin vậy có thể thử xem!"
Hân Nghiên nhìn La Vu Duyệt, toàn thân tản ra khí tức bá đạo dung mãnh, lạnh lùng mà ác độc nhìn đối phương.
Sát khí lạnh băng tàn nhẫn đó khiến La Vu Duyệt sửng sốt, nhưng nhất thời liền nở nụ cười tà mị, ánh mắt mang theo sự chiếm đoạt gắt gao chăm chú nhìn Hân Nghiên.
"Nếu như tôi cứ muốn chọc giận cô thì sao. Tôi nói rồi, làm người phụ nữ của tôi, đến khi tôi chơi chán cô thì thôi, điều kiện gì tùy cô!"
La Vu Duyệt cười lạnh lùng, mở miệng.
"Đồ chó má này, nói lần nữa thử xem!" Dạ Sát không thể nhịn được nữa, khuôn mặt búp bê xinh đẹp của cô tràn ngập sự khát máu và tàn nhẫn.
Cư nhiên dám cả gan kêu chị cô ngủ cùng, quả thực là muốn chết.
Sát khí băng lãnh khóe lên, một chưởng trong nháy mắt liền hướng về phía La Vu Duyệt giáng xuống.
La Vu Duyệt cả kinh, không nghĩ rằng một thiếu niên xinh đẹp lỗ mãng như vậy lại có ra tay như thế, nói động thủ liền động thủ, chiêu thức độc ác nham hiểm. Lúc này, cơ thể cô lóe lên, vội vàng né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.