Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Chương 84
Tam Muội Thủy Sám
08/12/2015
Nhìn sân huấn
luyện rộng lớn, Yến Hoài nuốt xuống một ngụm nước bọt, cho tới bây giờ
mình còn không biết cách thức huấn luyện củaTrung Quốc, lúc này thật
đúng là lại lần nữa cảm nhận huấn luyện của cha lúc trước, trận đấu!
Theo tiếng súng vang, Yến Hoài cùng những người khác cùng bắt đầu hành trình.
Đầu tiên là ở khu vực bị lửa bao vây của đối thủ tiến hành nghiêng người nằm rạp xuống trườn tới, động tác liền mạch lưu loát, cũng không tiêu phí bao nhiêu tinh lực, nhưng, nhìn mười mấy cái chướng ngại lớn nhỏ trước mặt, Yến hoài chậm một hơi thở, tiếp tục đi tới!
Khấu Kiệt nhìn thoáng qua Yến Hoài, không biết cô có thể nhận trận đấu như vậy hay không? Nhưng, nhìn Yến Hoài vẫn chưa có ý định thỏa hiệp cùng buông tha, Khấu Kiệt liền bắt đầu trận đấu của chính mình!
Yến Hoài đi vào chướng ngại vật của sân huấn luyện thể lực, nhìn trước mặt cây gỗ tròn ước chừng đường kính bốn mươi centimet, dài bảy mét, nặng ba trăm hai mươi cân.
Lúc trước Dương Cốc Ân nhìn Yến Hoài là phụ nữ, liền nghĩ tới có hay không thay một cây gỗ tương đối nhẹ, nhưng, bị Yến Hoài từ chối. Không muốn mình đặc biệt, là phụ nữ, so với nam nhân cũng không chắc chắn kém!
"Chạy nhanh Thượng! Chạy nhanh cho tôi!" Dương Cốc Ân lúc này ở trước mặt hét lớn.
Yến Hoài móc chân một cái, đá cây gỗ đứng thẳng lên, tay phải vừa chạm, liền vững vàng khiêng đặt trên vai.
Những người lính nhìn Yến Hoài động tác liên tục thống nhất, đều ngẩn ngơ , đại đội trưởng Dịch Sơn điên cuồng hét lên một tiếng, "Nhìn cái gì! Muốn chết? !"
Yến Hoài không để ý tới bọn họ, khiêng cây gỗ lên chạy ngay trên sân thể dục , đếm ước chừng hai mươi vòng qua đi, Yến Hoài ném cây gỗ, đuổi tớichướng ngại vật sân huấn luyện ý chí.
"A Kiệt, cậu còn không chạy nhanh?" Thương Truy Ý thất thần nhìn về phía Yến Hoài Khấu Kiệt, "Cậu chỉ nhìn cô ấy, cậu sẽ là người cuối cùng, nhưng mất mặt a!" Nói xong, lập tức khiêng cây gỗ lên, đứng dậy chạy nhanh trên sân thể dục.
Khấu Kiệt bị gọi trở về, tay phải nắm lên trên cây gỗ, đã đem cây gỗ đặt lên trên vai mình.
Đứng trước một cái cọc lưới lớn, cột nước dài từ súng bắn nước áp cao phun ra, đánh lên trên đá vụn, làm đá vụn bắn tung tóe khắp nơi. Hỗn hợp bùn lầy trong nước áp cao kia, cùng vẩy ra đá vụn, đánh vào người chiến sĩ !
Yến Hoài nheo ánh mắt lại , thoáng định hình đợt huấn luyện này, bước nhảy vọt về phía trước, rất nhanh ngã nằm, trong đống bùn lầy cùng đá vụn không ngừng trườn đi, cố gắng hết sức tránh né những bọt nước bắn tung tóe cùng bùn lầy, nín thở bò về phía trước!
Lúc này, cũng có vài chiến sĩ đi theo lên, ở bên cạnh Yến Hoài cùng làm động tác như thế.
Mà Khấu Kiệt cùng ThươngTtruy Ý, Nhạc Không Thượng gắt gao theo ở phía sau.
Lúc này, Dương Cốc Ân ở dưới kêu, "Đây là cọc lưới thấp! Đầu chôn xuống cho ta! Nguy hiểm! Đầu chôn xuống cho ta!"
Các chiến sĩ càng thêm anh dũng, hướng tới mục tiêu phía trước.
Yến Hoài nhìn bọn họ, dưới chân thêm lực, trườn nhanh hơn, chẳng quan tâm tới bọt nước đá vụn văng khắp nơi, mình tuyệt đối không thể làm mất mặt cha! Lúc trước, ba chính là ở trận đấu này, sau đó trở thành thứ nhất ! Tin tưởng ba đang nhìn chính mình!
Có niềm tin cổ vũ, Yến hoài đi ra ngoài cọc lưới không có nghỉ xả hơi liền chạy tới đường nước bùn.
Khấu kiệt bò ra, thầm nghĩ muốn đuổi kịp bước chân Yến Hoài, lập tức phi thân lên, thả người vào trong nước bùn, thân thể hoàn toàn ngâm ở trong nước bùn đục.
Cầm lấy dây thừng trong nước bùn, Yến Hoài nhanh chóng di chuyển về phía trước trong dòng nước xiết cùng nước bùn.
Ở quá khứ sợi dây thừng dài bốn mươi mét trong mắt các chiến sĩ là khiêu chiến, là nơi quyết định chiến thắng của trận đấu, mà trong mắt Yến Hoài, chính là nơi ba tự mình chứng minh sự kiêu ngạo của ông ấy!
Theo sợi dây leo lên, bọt nước kia như băng phẩy ở trên vai, trên mặt, trên tay Yến Hoài theo tiết tấu , Yến hoài nhìn phía trước, cắn chặt răng liềnchạy tới phía trước.
Quan trọng là thời gian!
Rốt cục khi đi ra, Yến Hoài đã biến thành một cái tượng đất, nhưng, cũng không có chú ý tới chuyện đó, lập tức liền chạy vội tới khu vực nước.
Nhìn cột nước trước mặt không ngừng phun mạnh ra , Yến Hoài trái lại cười cười, suy nghĩ thật tốt, bùn lầy trên người, là lúc nên tắm rửa một cái !
Thân hình nhanh nhẹn đó quá khó để người khác có thể đuổi theo.
Ở trên cầu độc mộc có cột nước đập vào, Yến hoài mở hai cánh tay ra, nhảy lên cầu độc mộc!
Nước áp cao bắn vào người Yến Hoài , vài lần đều khiến Yến Hoài suýt ngã vào trong hố nước phía dưới!
Khấu Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua Nhạc Không Thượng, cũng không nghĩ Nhạc Không Thượng đã chiếm trước tiên cơ, chạy ở phía trước Khấu Kiệt! Mà Thương Truy Ý cũng đuổi theo, vỗ vỗ bả vai Khấu Kiệt bước đi .
Khấu Kiệt nhìn nước cao áp trước mặt đánh tới, liền kiễng chân liền chạy gấp về phía trước!
Nhìn trước mặt có người muốn vượt qua mình, Yến Hoài lúc này xoay người một cái đá người đó về phía sau, chạy tới khu lửa đạn.
"Chạy lại nhanh cho tôi!" Dương Cốc Ân nhìn phía dưới có chiến sĩ rớt xuống hố nước, lập tức liền điên cuồng hét lên một tiếng!
Yến Hoài quay đầu, nhìn Khấu Kiệt cùng Thương Truy Ý đã đuổi sát phía sau, mỉm cười, đi xen kẽ về phía ngọn lửa cháy hừng hực!
Giơ lên ước chừng bao đạn dược hai mươi kg, lập tức liền vọt vào trong ngọn lửa!
Động tác này có tính nguy hiểm nhất định, bởi vì, trong bao đạn dược này, tuy rằng không phải đạn dược thật sự, nhưng, chung quanh là ngọn lửa thật, có thể vô tình đốt lông mi, quần áo của ngươi!
Yến Hoài bỏ chạy về phía trước, tránh né những ngọn lửa nhảy múa ở giữa, hoàn thành một loạt động tác chiến thuật.
Buông bao đạn dược, thể xác và tinh thần Yến Hoài có chút mỏi mệt, nhưng, nhìn hố kiến trước mặt, cống nước đầy, thang, mười mấy cái chướng ngại vật mức độ ngày càng tăng, nhớ tới lúc trước ba tại đây không sợ chút chướng ngại vật gian nan trước mặt mà anh dũng đi tới, nhất thời Yến Hoài có thêm một chút sức mạnh!
"Hoàn cảnh trên chiến trường chính là hiểm ác như vậy! Muốn không đổ nhều máu ở chiến trường, thì ở trong này chảy nhiều mồ hôi!" Đại đội trưởng Dịch Sơn nhìn các chiến sĩ trước mặt, điên cuồng hét lên một tiếng liền dọa chạy cái gọi là sợ hãi cùng mỏi mệt!
Khấu Đức ở giữa văn phòng nhìn màn hình, nhìn Yến Hoài hoàn thành một đám nhiệm vụ xuất sắc như thế, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Lúc này, Dương Cốc Ân đi đến.
"Ngươi xem cô bé này, rất lợi hại!" Dương Cốc Ân tới gần, lấy tay chỉ chỉ lên hình ảnh Yến Hoài, Yến Hoài đang vào ổ kiến, lấy lá cờ vàng trong ổ.
Khấu Đức gật gật đầu, "Ta đã từng điều tra con bé, thì ra, con bé chính là con gái duy nhất của Tư Thiếu a!"
"Yến tướng quân?" Dương Cốc Ân nhìn Khấu Đức, "Khó có thể tin a, qua nhiều năm như vậy, nhưng lại trở nên xuất sắc như thế!"
"Ừ, đáng tiếc, cũng không biết là loại người nào nuôi nấng con bé lớn lên, lần khác nhất định cám ơn người nọ a!" Khấu Đức nhìn phương xa, "Nếu tôi không cử Tư Thiếu đi ZNV (Việt Nam) trợ giúp vụ chống ma túy, phỏng chừng hiện tại Tư Thiếu chính là nguyên soái! Tôi cũng sẽ không. . . . . ." Áy náy như thế này bốn chữ Khấu Đức không có nói ra.
Dương Cốc Ân nhìn Khấu Đức, "Đây là mạng a! Tham mưu trưởng đừng thương tâm, cô bé này là người thừa kế tốt! So với ba cô bé càng mạnh."
"Ha ha ha. . . . . ." Khấu Đức cười cười, nhìn lên hình ảnh Khấu Kiệt, "Nhưng thật ra thằng bé đã quên mình rốt cuộc đang làm gì đó."
"Không sao, ta đi quát nó ." Dương Cốc Ân uống xong một ngụm trà, xoay người đi ra ngoài.
Yến Hoài cắm cờ vàng ở chướng ngại trước cống nước đầy, dưới chân truyền đến một trận đau đớn, phỏng chừng là vừa mới bị con kiến cắn bị thương.
Yến Hoài nhíu mày, chạy nhanh mặc vào áo cứu sinh đã chuẩn bị tốt, đi tới cống liền nhảy xuống.
Trong nước, Yến Hoài ẩn núp đến dưới cống, ở góc tường dưới tường bao đi lên, nổi lên phía trên mặt nước. Lúc này, khấu kiệt cũng theo kịp , một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm bắt đầu theo bao đi lên, nhìn Yến hoài nổi ở trong nước, nghĩ định hỗ trợ kéo cô.
Nhưng, Yến Hoài cũng cự tuyệt, "Ta muốn chứng minh bản thân." Nói xong, liền theo trong nước chạy nhanh, bò lên trên bờ đi.
Không phải không chấp nhận, là mình nghĩ muốn chứng minh năng lực của bản thân!
Ít lâu sau, Yến Hoài đã đến giữa thang.
Nhìn trước mặt thang cao hai mươi mét, Yến Hoài lập tức nắm lên bao cát trên mặt đất, hai tay duy trì cân bằng, leo lên trên thang!
Nhạc Không Thượng nhìnYến Hoài trước mặt đi lên thang, ngây ngốc một chút.
Cô gái này là liều mạng sao? Nhanh như vậy? Nhóm đàn ông sao chịu nổi chuyện này a! Lập tức, với sự ngưỡng mộ, mang theo bội phục, hai tay nhắc bao cát lên, đi lên thang.
Khóe miệng Khấu Kiệt hiện lên tươi cười, vừa rồi chính mình hiểu được lời nói Yến Hoài, cô ấy đang chứng minh năng lực của bản thân, vậy chính mình vì sao không ở trước mặt người phụ nữ của mình chứng minh năng lực của bản thân? Nghĩ đến đây, lập tức nhắc bao cát liền nhảy lên, nhìn Nhạc Không Thượng đi tới trước mặt, Khấu Kiệt kẹp bao cát vào sườn đi tới, hai tay cùng nắm vào cây thang, lập tức thân mình Khấu Kiệt giống như là có cánh bình thường, đi lên phía đỉnh!
Nhạc Không Thượng ngẩn ra, biểu diễn tuyệt kỹ? Nhưng, lúc này Khấu Kiệt đã ở trên Nhạc Không Thượng đi tới thang !
Mà Thương Truy Ý lúc này cũng đã đi lên một bên thang, nhìn ba người bọn họ, khóe miệng hiện lên tươi cười lại chợt biến mất.
Yến Hoài mỏi mệt vẫn không ngừng cùng chiến đấu, vẫn đứng đầu đội ngũ, các chiến sĩ đều đứng lên rồi muốn ngã xuống, nhưng, nhìn cô gái phía trước liều mạng như vậy, nghe đại đội trưởng Dịch Sơn cùng Dương Cốc Ân điên cuồng hét bên tai, đều chạy nhanh mặc kệ mỏi mệt, vọt đi lên.
Rốt cục thấy được cờ hồng cuối cùng, Yến Hoài dùng hết sức, lao ra, nhưng, lúc này, Thương Truy Ý cũng đã vọt lên, mà Khấu Kiệt đã truy đuổi sát phía sau.
Yến Hoài mặt căng thẳng, chạy hết tốc lực.
Nhưng, Thương Truy Ý phía sau cũng phi thân lên một cái, bắt lấy Yến Hoài, Yến Hoài quay đầu, đá Thương truy ý một cái, Thương Truy Ý khóe miệng cười, một phát bắt được chân cô đá tới, nhưng mà, Yến Hoài cũng xoay tròn chân một cái, khiến cho Thương Truy Ý không thể không lui về phía sau.
Mà Khấu Kiệt lúc này nhưng lại vọt tới phía trước, quay đầu nhìn Yến Hoài còn đang đấu cùng Thương Truy Ý liền tươi cười.
Yến Hoài đuổi theo, một hòn đá nhỏ liền bắn vào vai khấu Kiệt!
Khấu Kiệt hoảng sợ, mánh khóe này, là chính mình dạy, quay đầu, muốn nhìn Yến Hoài một chút, nhưng Yến Hoài đã nhân lúc anh chần chờ liền xông tới bên cạnh!
Trong phút chốc, Yến Hoài đã nắm chặt hồng cờ ở trong tay!
Mà Khấu Kiệt cũng chạy tới, Thương Truy Ý, Nhạc Không Thượng cũng chạy lên.
Dương Cốc Ân nhìn đồng hồ bấm giây, nhìn các chiến sĩ một đám người chạy lại đây vượt qua đường.
Dương Cốc Ân cau mày, nhìn các chiến sĩ mệt sẽ gục xuống, điên cuồng hét lên một tiếng, " Các cậu đang làm gì đó? Tốc độ lại chênh lệch lớn như vậy?"
Ngay tức khắc, các chiến sĩ đều xếp thành một hàng, mà bốn người Khấu Kiệt cũng đứng thành một hàng.
Dương Cốc Ân nhìn người trước mặt, ánh mắt nhìn Yến Hoài, gật gật đầu, "Chúc mừng cháu, tốt lắm !"
Dưới ngực Yến Hoài phập phồng, thở hổn hển, la lớn: "Vâng!"
Dương Cốc Ân gật gật đầu, ý bảo đại đội trưởng Dịch Sơn có thể cho bọn lính giải tán, lúc này cũng đến hơn sáu giờ chiều, đến lúc ăn cơm.
Dịch Sơn nhìn binh lính trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Tuy rằng các cậu không kịp ba người bọn họ, nhưng, tôi vẫn muốn nói với các cậu rằng, nhìn chung tốc độ của các cậu đều đã tăng lên!"
Lập tức, toàn bộ mọi người trong hàng có chút kích động, nhưng, Dịch Sơn nói tiếp câu cũng làm cho nụ cười của mọi người cứng ngắc :
"Tốc đọ của các cậu có thể tăng nhanh như thế, chứng minh rằng, tiềm lực của các cậu là vô hạn! Vậy nên rèn luyện tốt, ngày mai bắt đầu, tăng cường độ huấn luyện!"
Nhìn toàn bộ đội ngũ có chút chán nản, Yến Hoài vụng trộm che miệng nở nụ cười.
Quân đội như vậy, mới có thể bảo vệ quốc gia đi! Đội ngũ như vậy, mới có anh em thực sự, mới không còn buồn tẻ như vậy!
Rốt cục ăn cơm xong, bốn người đổi quần áo khi trở về, xoay người, liền đi ra sân huấn luyện.
Gió đêm thổi tới trên mặt bốn người, có chút thoải mái dễ chịu.
Yến hoài xoay người, nhìn sân huấn luyện.
Ba, ba đã chưa? Con đã thành công, con đã chứng minh, con có thể ! Chẳng qua, hôm nay chia xa, lại không biết khi nào thì trở về đây?
"Đi, ông nội còn đang chờ chúng ta!"
"Ừ." Thương Truy Ý vỗ vỗ bả vai Nhạc Không Thượng, ôm lấy anh đi ra ngoài quân khu.
Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, "Đi thôi! Nơi này hẳn là có kỷ niệm trước kia đúng không?"
Yến Hoài gật gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.
"Là về ba ruột của em Yến tiên sinh?" Khấu Kiệt mạnh dạn đoán, lúc ấy ở trên sân bay chợt nghe cô đề cập đến ba, Yến tư thiếu.
"Ừ, ba em, là một quân nhân, từng đi lính ở trong này." Yến Hoài xoay người, đi ra ngoài.
Khấu Kiệt gật gật đầu, thật là sâu xa!
--
Khấu Đức ở giữa văn phòng nhìn bọn họ đi ra ngoài quân khu, lúc này, Dương Cốc Ân lập tức liền chạy đến, "Tham mưu trưởng a! Ngài còn không trở về? Đợi cho bị bọn họ phát hiện sao?"
"A!" Khấu Đức lúc này mới nhớ tới, lập tức thu dọn mọi thứ, "Chạy nhanh , kéo bọn họ đi ăn cơm!"
"Bọn họ vừa mới ở quân khu ăn xong. . . . . ."
"Kéo bọn họ đi hóng gió!" Khấu Đức đi ra ngoài, quay đầu, lại nhìn về phía Dương Cốc Ân, "Sao cậu không ở một chỗ cùng nhóm bọn họ?"
"Ách, tôi xem xem tham mưu trưởng ngài a!"
"Cút ra một bên!" Khấu Đức chạy nhanh ra cửa sau đến bệnh viện quân khu chín.
Dương Cốc Ân cũng đuổi kịp, lập tức liền đuổi theo bọn Khấu Kiệt.
Ở trong phòng bệnh, Khấu Đức trái lại vui mừng nhìn đám người bọn họ đã đến.
Mọi người liền nói chuyện hòa hợp, nói đến việc nhà, Yến Hoài cảm thấy thế này mới là một gia đình, có cười vui, có nhiều chuyện để cùng nhau nói.
Chính mình cũng muốn đến ở trong nhà lão Nhị, lúc này, Yến Hoài lại nghĩ tới một vấn đề.
Bọn họ có bị người phát hiện hay không? Có nguy hiểm hay không?
Yến Hoài đi ra ngoài cửa, vừa mới cầm lấy di động nghĩ gọi điện thoại, di động lại vang lên.
"Ba ba, mọi người có việc gì không?" Yến Hoài sốt ruột hỏi.
"Làm sao có chuyện gì a! Ba và mẹ của con đang xem áo cưới, hai ta đang tìm khách sạn để tổ chức hôn lễ, ta nghĩ, không biết con có muốn tổ chức long trọng không? Cho nên liền gọi điện thoại cho con hỏi một chút ." Vân Khoáng mỉm cười nhìn Diệp Phương Hoa ngồi bên cạnh mình.
Diệp Phương Hoa đem một chồng ảnh giới thiệu áo cưới đặt ở trước mặt hai người, thu xếp .
Mà Khấu Tử Liên lại ở một bên nhìn Anime!
"Được rồi!" Yến Hoài nghe được bọn họ đang thu xếp chuyện hôn lễ, thật ra lại yên tâm, "Mọi người chú ý nhiều chút."
"Yên tâm!"
Yến Hoài buông điện thoại xuống, xoay người, liền thấy Khấu Kiệt đang đứng ở trước mặt mình, con ngươi kia đen như là bầu trời đầy sao, hết thảy ánh sáng đều thu vào.
"Làm sao vậy?" Khấu Kiệt cười nhã nhặn, nhìn cô.
"Không có việc gì, em vừa mới gọi điện thoại cho ba mẹ." Yến Hoài cúi đầu nhỏ giọng nói.
Khấu Kiệt nghi ngờ, gọi điện thoại có cần thiết cúi đầu không dám nhìn mình?
"Nói cái gì ?" Khấu Kiệt có điểm nóng vội, "Ông nội muốn chúng ta nhanh chóng -- kết hôn."
Yến Hoài nâng ánh mắt lên, trên mặt có chút đỏ bừng, "Bọn họ đang thu xếp hôn lễ ."
"Tốt lắm a!" Khấu Kiệt gật gật đầu, nhìn bốn bề vắng lặng, Khấu Kiệt liền tiến đến bên Yến Hoài môi mỏng ghé tai nói, "Ông nội còn nói, còn nói. . . . . ."
"A?" Yến hoài mở to ánh mắt, "Một tháng sẽ. . . . . . ?"
"Ừ." Khấu Kiệt lúc này ra vẻ thâm trầm, nhìn bên trong, "Em không nên để ngay cả một cái tâm nguyện của người già cũng không đáp ứng chứ? Ai, chẳng qua, em trốn không thoát đâu!" Câu cuối cùng kia, Khấu Kiệt lại nhẹ nhàng mà thổi khí bên tai Yến Hoài.
Yến Hoài đẩy anh ra, đi vào bên trong.
Khấu Kiệt nhìn bóng lưng của cô, cười ngây ngô một chút, mới đi vào.
Vừa rồi nhẹ nhàng nói ở bên tai: "Còn nói, còn nói, trong một tháng muốn chắt trai. . . . . ."
--
Bận việc cả buổi chiều và buổi tối, rốt cục tất cả mọi người quay trở về trong biệt thự Khấu gia.
Nhạc Không Thượng vừa về tới nhà, lập tức liền tiến tới phòng nghiên cứu, mà Thương Truy Ý cũng chạy trở về phòng của mình hỗ trợ quan sát chuyện của công ty.
Yến Hoài dưới sự hướng dẫn của thím Lý, liền ngủ ở phòng của Khấu Tử Liên.
Gió đêm nhè nhẹ, bóng đêm thâm trầm.
Yến Hoài nhìn bày đầy hoa trước mặt trong phòng, cảm nhận được hương thơm vô tận.
Hoa này, cắm trong một cái bình , ít nhất phải có ba mươi bình.
Yến Hoài đi ra phía trước, ngửi ngửi mùi hoa kia.
Mùi dày đặc khiến Yến Hoài bị nghẹt thở cái mũi có chút ngứa, lập tức, Yến Hoài liền hắt xì một cái.
Chạm tay lên trên đóa hoa, phấn hoa trên đóa hoa, dính vào tay Yến Hoài.
Yến Hoài vội vàng đi rửa.
Ngày mai nên tìm Nhạc Không Thượng hỏi một chút, hoa này rốt cuộc là hoa gì.
Lúc này, Yến hoài cảm giác được đầu có chút đau, là hoa này có vấn đề? Nhưng, mình cũng không có ngửi thấy bao lâu, là hôm nay quá mệt mỏi ?
Yến Hoài ngã xuống giường, đắp chăn liền ngủ.
Ánh trăng chiếu lên trên màn, ánh sáng đầu hạ dịu dàng, chiếu lên người Yến Hoài, như là tiên nữ ngủ say trong cõi tiên cảnh.
Thật lâu trôi qua như vậy, trên mặt Yến Hoài có vẻ ngọt ngào.
Lúc này, một trận gió thổi qua, nhẹ nhàng lay động những bông hoa, phấn hoa bay lên cuồn cuộn.
Nháy mắt tại đây, một bóng người nhảy từ cửa sổ vào ra! Thân hình hắn không to cao lắm, trong tay cầm một con dao găm! Chậm chậm tới gần Yến Hoài!
Theo tiếng súng vang, Yến Hoài cùng những người khác cùng bắt đầu hành trình.
Đầu tiên là ở khu vực bị lửa bao vây của đối thủ tiến hành nghiêng người nằm rạp xuống trườn tới, động tác liền mạch lưu loát, cũng không tiêu phí bao nhiêu tinh lực, nhưng, nhìn mười mấy cái chướng ngại lớn nhỏ trước mặt, Yến hoài chậm một hơi thở, tiếp tục đi tới!
Khấu Kiệt nhìn thoáng qua Yến Hoài, không biết cô có thể nhận trận đấu như vậy hay không? Nhưng, nhìn Yến Hoài vẫn chưa có ý định thỏa hiệp cùng buông tha, Khấu Kiệt liền bắt đầu trận đấu của chính mình!
Yến Hoài đi vào chướng ngại vật của sân huấn luyện thể lực, nhìn trước mặt cây gỗ tròn ước chừng đường kính bốn mươi centimet, dài bảy mét, nặng ba trăm hai mươi cân.
Lúc trước Dương Cốc Ân nhìn Yến Hoài là phụ nữ, liền nghĩ tới có hay không thay một cây gỗ tương đối nhẹ, nhưng, bị Yến Hoài từ chối. Không muốn mình đặc biệt, là phụ nữ, so với nam nhân cũng không chắc chắn kém!
"Chạy nhanh Thượng! Chạy nhanh cho tôi!" Dương Cốc Ân lúc này ở trước mặt hét lớn.
Yến Hoài móc chân một cái, đá cây gỗ đứng thẳng lên, tay phải vừa chạm, liền vững vàng khiêng đặt trên vai.
Những người lính nhìn Yến Hoài động tác liên tục thống nhất, đều ngẩn ngơ , đại đội trưởng Dịch Sơn điên cuồng hét lên một tiếng, "Nhìn cái gì! Muốn chết? !"
Yến Hoài không để ý tới bọn họ, khiêng cây gỗ lên chạy ngay trên sân thể dục , đếm ước chừng hai mươi vòng qua đi, Yến Hoài ném cây gỗ, đuổi tớichướng ngại vật sân huấn luyện ý chí.
"A Kiệt, cậu còn không chạy nhanh?" Thương Truy Ý thất thần nhìn về phía Yến Hoài Khấu Kiệt, "Cậu chỉ nhìn cô ấy, cậu sẽ là người cuối cùng, nhưng mất mặt a!" Nói xong, lập tức khiêng cây gỗ lên, đứng dậy chạy nhanh trên sân thể dục.
Khấu Kiệt bị gọi trở về, tay phải nắm lên trên cây gỗ, đã đem cây gỗ đặt lên trên vai mình.
Đứng trước một cái cọc lưới lớn, cột nước dài từ súng bắn nước áp cao phun ra, đánh lên trên đá vụn, làm đá vụn bắn tung tóe khắp nơi. Hỗn hợp bùn lầy trong nước áp cao kia, cùng vẩy ra đá vụn, đánh vào người chiến sĩ !
Yến Hoài nheo ánh mắt lại , thoáng định hình đợt huấn luyện này, bước nhảy vọt về phía trước, rất nhanh ngã nằm, trong đống bùn lầy cùng đá vụn không ngừng trườn đi, cố gắng hết sức tránh né những bọt nước bắn tung tóe cùng bùn lầy, nín thở bò về phía trước!
Lúc này, cũng có vài chiến sĩ đi theo lên, ở bên cạnh Yến Hoài cùng làm động tác như thế.
Mà Khấu Kiệt cùng ThươngTtruy Ý, Nhạc Không Thượng gắt gao theo ở phía sau.
Lúc này, Dương Cốc Ân ở dưới kêu, "Đây là cọc lưới thấp! Đầu chôn xuống cho ta! Nguy hiểm! Đầu chôn xuống cho ta!"
Các chiến sĩ càng thêm anh dũng, hướng tới mục tiêu phía trước.
Yến Hoài nhìn bọn họ, dưới chân thêm lực, trườn nhanh hơn, chẳng quan tâm tới bọt nước đá vụn văng khắp nơi, mình tuyệt đối không thể làm mất mặt cha! Lúc trước, ba chính là ở trận đấu này, sau đó trở thành thứ nhất ! Tin tưởng ba đang nhìn chính mình!
Có niềm tin cổ vũ, Yến hoài đi ra ngoài cọc lưới không có nghỉ xả hơi liền chạy tới đường nước bùn.
Khấu kiệt bò ra, thầm nghĩ muốn đuổi kịp bước chân Yến Hoài, lập tức phi thân lên, thả người vào trong nước bùn, thân thể hoàn toàn ngâm ở trong nước bùn đục.
Cầm lấy dây thừng trong nước bùn, Yến Hoài nhanh chóng di chuyển về phía trước trong dòng nước xiết cùng nước bùn.
Ở quá khứ sợi dây thừng dài bốn mươi mét trong mắt các chiến sĩ là khiêu chiến, là nơi quyết định chiến thắng của trận đấu, mà trong mắt Yến Hoài, chính là nơi ba tự mình chứng minh sự kiêu ngạo của ông ấy!
Theo sợi dây leo lên, bọt nước kia như băng phẩy ở trên vai, trên mặt, trên tay Yến Hoài theo tiết tấu , Yến hoài nhìn phía trước, cắn chặt răng liềnchạy tới phía trước.
Quan trọng là thời gian!
Rốt cục khi đi ra, Yến Hoài đã biến thành một cái tượng đất, nhưng, cũng không có chú ý tới chuyện đó, lập tức liền chạy vội tới khu vực nước.
Nhìn cột nước trước mặt không ngừng phun mạnh ra , Yến Hoài trái lại cười cười, suy nghĩ thật tốt, bùn lầy trên người, là lúc nên tắm rửa một cái !
Thân hình nhanh nhẹn đó quá khó để người khác có thể đuổi theo.
Ở trên cầu độc mộc có cột nước đập vào, Yến hoài mở hai cánh tay ra, nhảy lên cầu độc mộc!
Nước áp cao bắn vào người Yến Hoài , vài lần đều khiến Yến Hoài suýt ngã vào trong hố nước phía dưới!
Khấu Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua Nhạc Không Thượng, cũng không nghĩ Nhạc Không Thượng đã chiếm trước tiên cơ, chạy ở phía trước Khấu Kiệt! Mà Thương Truy Ý cũng đuổi theo, vỗ vỗ bả vai Khấu Kiệt bước đi .
Khấu Kiệt nhìn nước cao áp trước mặt đánh tới, liền kiễng chân liền chạy gấp về phía trước!
Nhìn trước mặt có người muốn vượt qua mình, Yến Hoài lúc này xoay người một cái đá người đó về phía sau, chạy tới khu lửa đạn.
"Chạy lại nhanh cho tôi!" Dương Cốc Ân nhìn phía dưới có chiến sĩ rớt xuống hố nước, lập tức liền điên cuồng hét lên một tiếng!
Yến Hoài quay đầu, nhìn Khấu Kiệt cùng Thương Truy Ý đã đuổi sát phía sau, mỉm cười, đi xen kẽ về phía ngọn lửa cháy hừng hực!
Giơ lên ước chừng bao đạn dược hai mươi kg, lập tức liền vọt vào trong ngọn lửa!
Động tác này có tính nguy hiểm nhất định, bởi vì, trong bao đạn dược này, tuy rằng không phải đạn dược thật sự, nhưng, chung quanh là ngọn lửa thật, có thể vô tình đốt lông mi, quần áo của ngươi!
Yến Hoài bỏ chạy về phía trước, tránh né những ngọn lửa nhảy múa ở giữa, hoàn thành một loạt động tác chiến thuật.
Buông bao đạn dược, thể xác và tinh thần Yến Hoài có chút mỏi mệt, nhưng, nhìn hố kiến trước mặt, cống nước đầy, thang, mười mấy cái chướng ngại vật mức độ ngày càng tăng, nhớ tới lúc trước ba tại đây không sợ chút chướng ngại vật gian nan trước mặt mà anh dũng đi tới, nhất thời Yến Hoài có thêm một chút sức mạnh!
"Hoàn cảnh trên chiến trường chính là hiểm ác như vậy! Muốn không đổ nhều máu ở chiến trường, thì ở trong này chảy nhiều mồ hôi!" Đại đội trưởng Dịch Sơn nhìn các chiến sĩ trước mặt, điên cuồng hét lên một tiếng liền dọa chạy cái gọi là sợ hãi cùng mỏi mệt!
Khấu Đức ở giữa văn phòng nhìn màn hình, nhìn Yến Hoài hoàn thành một đám nhiệm vụ xuất sắc như thế, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Lúc này, Dương Cốc Ân đi đến.
"Ngươi xem cô bé này, rất lợi hại!" Dương Cốc Ân tới gần, lấy tay chỉ chỉ lên hình ảnh Yến Hoài, Yến Hoài đang vào ổ kiến, lấy lá cờ vàng trong ổ.
Khấu Đức gật gật đầu, "Ta đã từng điều tra con bé, thì ra, con bé chính là con gái duy nhất của Tư Thiếu a!"
"Yến tướng quân?" Dương Cốc Ân nhìn Khấu Đức, "Khó có thể tin a, qua nhiều năm như vậy, nhưng lại trở nên xuất sắc như thế!"
"Ừ, đáng tiếc, cũng không biết là loại người nào nuôi nấng con bé lớn lên, lần khác nhất định cám ơn người nọ a!" Khấu Đức nhìn phương xa, "Nếu tôi không cử Tư Thiếu đi ZNV (Việt Nam) trợ giúp vụ chống ma túy, phỏng chừng hiện tại Tư Thiếu chính là nguyên soái! Tôi cũng sẽ không. . . . . ." Áy náy như thế này bốn chữ Khấu Đức không có nói ra.
Dương Cốc Ân nhìn Khấu Đức, "Đây là mạng a! Tham mưu trưởng đừng thương tâm, cô bé này là người thừa kế tốt! So với ba cô bé càng mạnh."
"Ha ha ha. . . . . ." Khấu Đức cười cười, nhìn lên hình ảnh Khấu Kiệt, "Nhưng thật ra thằng bé đã quên mình rốt cuộc đang làm gì đó."
"Không sao, ta đi quát nó ." Dương Cốc Ân uống xong một ngụm trà, xoay người đi ra ngoài.
Yến Hoài cắm cờ vàng ở chướng ngại trước cống nước đầy, dưới chân truyền đến một trận đau đớn, phỏng chừng là vừa mới bị con kiến cắn bị thương.
Yến Hoài nhíu mày, chạy nhanh mặc vào áo cứu sinh đã chuẩn bị tốt, đi tới cống liền nhảy xuống.
Trong nước, Yến Hoài ẩn núp đến dưới cống, ở góc tường dưới tường bao đi lên, nổi lên phía trên mặt nước. Lúc này, khấu kiệt cũng theo kịp , một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm bắt đầu theo bao đi lên, nhìn Yến hoài nổi ở trong nước, nghĩ định hỗ trợ kéo cô.
Nhưng, Yến Hoài cũng cự tuyệt, "Ta muốn chứng minh bản thân." Nói xong, liền theo trong nước chạy nhanh, bò lên trên bờ đi.
Không phải không chấp nhận, là mình nghĩ muốn chứng minh năng lực của bản thân!
Ít lâu sau, Yến Hoài đã đến giữa thang.
Nhìn trước mặt thang cao hai mươi mét, Yến Hoài lập tức nắm lên bao cát trên mặt đất, hai tay duy trì cân bằng, leo lên trên thang!
Nhạc Không Thượng nhìnYến Hoài trước mặt đi lên thang, ngây ngốc một chút.
Cô gái này là liều mạng sao? Nhanh như vậy? Nhóm đàn ông sao chịu nổi chuyện này a! Lập tức, với sự ngưỡng mộ, mang theo bội phục, hai tay nhắc bao cát lên, đi lên thang.
Khóe miệng Khấu Kiệt hiện lên tươi cười, vừa rồi chính mình hiểu được lời nói Yến Hoài, cô ấy đang chứng minh năng lực của bản thân, vậy chính mình vì sao không ở trước mặt người phụ nữ của mình chứng minh năng lực của bản thân? Nghĩ đến đây, lập tức nhắc bao cát liền nhảy lên, nhìn Nhạc Không Thượng đi tới trước mặt, Khấu Kiệt kẹp bao cát vào sườn đi tới, hai tay cùng nắm vào cây thang, lập tức thân mình Khấu Kiệt giống như là có cánh bình thường, đi lên phía đỉnh!
Nhạc Không Thượng ngẩn ra, biểu diễn tuyệt kỹ? Nhưng, lúc này Khấu Kiệt đã ở trên Nhạc Không Thượng đi tới thang !
Mà Thương Truy Ý lúc này cũng đã đi lên một bên thang, nhìn ba người bọn họ, khóe miệng hiện lên tươi cười lại chợt biến mất.
Yến Hoài mỏi mệt vẫn không ngừng cùng chiến đấu, vẫn đứng đầu đội ngũ, các chiến sĩ đều đứng lên rồi muốn ngã xuống, nhưng, nhìn cô gái phía trước liều mạng như vậy, nghe đại đội trưởng Dịch Sơn cùng Dương Cốc Ân điên cuồng hét bên tai, đều chạy nhanh mặc kệ mỏi mệt, vọt đi lên.
Rốt cục thấy được cờ hồng cuối cùng, Yến Hoài dùng hết sức, lao ra, nhưng, lúc này, Thương Truy Ý cũng đã vọt lên, mà Khấu Kiệt đã truy đuổi sát phía sau.
Yến Hoài mặt căng thẳng, chạy hết tốc lực.
Nhưng, Thương Truy Ý phía sau cũng phi thân lên một cái, bắt lấy Yến Hoài, Yến Hoài quay đầu, đá Thương truy ý một cái, Thương Truy Ý khóe miệng cười, một phát bắt được chân cô đá tới, nhưng mà, Yến Hoài cũng xoay tròn chân một cái, khiến cho Thương Truy Ý không thể không lui về phía sau.
Mà Khấu Kiệt lúc này nhưng lại vọt tới phía trước, quay đầu nhìn Yến Hoài còn đang đấu cùng Thương Truy Ý liền tươi cười.
Yến Hoài đuổi theo, một hòn đá nhỏ liền bắn vào vai khấu Kiệt!
Khấu Kiệt hoảng sợ, mánh khóe này, là chính mình dạy, quay đầu, muốn nhìn Yến Hoài một chút, nhưng Yến Hoài đã nhân lúc anh chần chờ liền xông tới bên cạnh!
Trong phút chốc, Yến Hoài đã nắm chặt hồng cờ ở trong tay!
Mà Khấu Kiệt cũng chạy tới, Thương Truy Ý, Nhạc Không Thượng cũng chạy lên.
Dương Cốc Ân nhìn đồng hồ bấm giây, nhìn các chiến sĩ một đám người chạy lại đây vượt qua đường.
Dương Cốc Ân cau mày, nhìn các chiến sĩ mệt sẽ gục xuống, điên cuồng hét lên một tiếng, " Các cậu đang làm gì đó? Tốc độ lại chênh lệch lớn như vậy?"
Ngay tức khắc, các chiến sĩ đều xếp thành một hàng, mà bốn người Khấu Kiệt cũng đứng thành một hàng.
Dương Cốc Ân nhìn người trước mặt, ánh mắt nhìn Yến Hoài, gật gật đầu, "Chúc mừng cháu, tốt lắm !"
Dưới ngực Yến Hoài phập phồng, thở hổn hển, la lớn: "Vâng!"
Dương Cốc Ân gật gật đầu, ý bảo đại đội trưởng Dịch Sơn có thể cho bọn lính giải tán, lúc này cũng đến hơn sáu giờ chiều, đến lúc ăn cơm.
Dịch Sơn nhìn binh lính trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Tuy rằng các cậu không kịp ba người bọn họ, nhưng, tôi vẫn muốn nói với các cậu rằng, nhìn chung tốc độ của các cậu đều đã tăng lên!"
Lập tức, toàn bộ mọi người trong hàng có chút kích động, nhưng, Dịch Sơn nói tiếp câu cũng làm cho nụ cười của mọi người cứng ngắc :
"Tốc đọ của các cậu có thể tăng nhanh như thế, chứng minh rằng, tiềm lực của các cậu là vô hạn! Vậy nên rèn luyện tốt, ngày mai bắt đầu, tăng cường độ huấn luyện!"
Nhìn toàn bộ đội ngũ có chút chán nản, Yến Hoài vụng trộm che miệng nở nụ cười.
Quân đội như vậy, mới có thể bảo vệ quốc gia đi! Đội ngũ như vậy, mới có anh em thực sự, mới không còn buồn tẻ như vậy!
Rốt cục ăn cơm xong, bốn người đổi quần áo khi trở về, xoay người, liền đi ra sân huấn luyện.
Gió đêm thổi tới trên mặt bốn người, có chút thoải mái dễ chịu.
Yến hoài xoay người, nhìn sân huấn luyện.
Ba, ba đã chưa? Con đã thành công, con đã chứng minh, con có thể ! Chẳng qua, hôm nay chia xa, lại không biết khi nào thì trở về đây?
"Đi, ông nội còn đang chờ chúng ta!"
"Ừ." Thương Truy Ý vỗ vỗ bả vai Nhạc Không Thượng, ôm lấy anh đi ra ngoài quân khu.
Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, "Đi thôi! Nơi này hẳn là có kỷ niệm trước kia đúng không?"
Yến Hoài gật gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.
"Là về ba ruột của em Yến tiên sinh?" Khấu Kiệt mạnh dạn đoán, lúc ấy ở trên sân bay chợt nghe cô đề cập đến ba, Yến tư thiếu.
"Ừ, ba em, là một quân nhân, từng đi lính ở trong này." Yến Hoài xoay người, đi ra ngoài.
Khấu Kiệt gật gật đầu, thật là sâu xa!
--
Khấu Đức ở giữa văn phòng nhìn bọn họ đi ra ngoài quân khu, lúc này, Dương Cốc Ân lập tức liền chạy đến, "Tham mưu trưởng a! Ngài còn không trở về? Đợi cho bị bọn họ phát hiện sao?"
"A!" Khấu Đức lúc này mới nhớ tới, lập tức thu dọn mọi thứ, "Chạy nhanh , kéo bọn họ đi ăn cơm!"
"Bọn họ vừa mới ở quân khu ăn xong. . . . . ."
"Kéo bọn họ đi hóng gió!" Khấu Đức đi ra ngoài, quay đầu, lại nhìn về phía Dương Cốc Ân, "Sao cậu không ở một chỗ cùng nhóm bọn họ?"
"Ách, tôi xem xem tham mưu trưởng ngài a!"
"Cút ra một bên!" Khấu Đức chạy nhanh ra cửa sau đến bệnh viện quân khu chín.
Dương Cốc Ân cũng đuổi kịp, lập tức liền đuổi theo bọn Khấu Kiệt.
Ở trong phòng bệnh, Khấu Đức trái lại vui mừng nhìn đám người bọn họ đã đến.
Mọi người liền nói chuyện hòa hợp, nói đến việc nhà, Yến Hoài cảm thấy thế này mới là một gia đình, có cười vui, có nhiều chuyện để cùng nhau nói.
Chính mình cũng muốn đến ở trong nhà lão Nhị, lúc này, Yến Hoài lại nghĩ tới một vấn đề.
Bọn họ có bị người phát hiện hay không? Có nguy hiểm hay không?
Yến Hoài đi ra ngoài cửa, vừa mới cầm lấy di động nghĩ gọi điện thoại, di động lại vang lên.
"Ba ba, mọi người có việc gì không?" Yến Hoài sốt ruột hỏi.
"Làm sao có chuyện gì a! Ba và mẹ của con đang xem áo cưới, hai ta đang tìm khách sạn để tổ chức hôn lễ, ta nghĩ, không biết con có muốn tổ chức long trọng không? Cho nên liền gọi điện thoại cho con hỏi một chút ." Vân Khoáng mỉm cười nhìn Diệp Phương Hoa ngồi bên cạnh mình.
Diệp Phương Hoa đem một chồng ảnh giới thiệu áo cưới đặt ở trước mặt hai người, thu xếp .
Mà Khấu Tử Liên lại ở một bên nhìn Anime!
"Được rồi!" Yến Hoài nghe được bọn họ đang thu xếp chuyện hôn lễ, thật ra lại yên tâm, "Mọi người chú ý nhiều chút."
"Yên tâm!"
Yến Hoài buông điện thoại xuống, xoay người, liền thấy Khấu Kiệt đang đứng ở trước mặt mình, con ngươi kia đen như là bầu trời đầy sao, hết thảy ánh sáng đều thu vào.
"Làm sao vậy?" Khấu Kiệt cười nhã nhặn, nhìn cô.
"Không có việc gì, em vừa mới gọi điện thoại cho ba mẹ." Yến Hoài cúi đầu nhỏ giọng nói.
Khấu Kiệt nghi ngờ, gọi điện thoại có cần thiết cúi đầu không dám nhìn mình?
"Nói cái gì ?" Khấu Kiệt có điểm nóng vội, "Ông nội muốn chúng ta nhanh chóng -- kết hôn."
Yến Hoài nâng ánh mắt lên, trên mặt có chút đỏ bừng, "Bọn họ đang thu xếp hôn lễ ."
"Tốt lắm a!" Khấu Kiệt gật gật đầu, nhìn bốn bề vắng lặng, Khấu Kiệt liền tiến đến bên Yến Hoài môi mỏng ghé tai nói, "Ông nội còn nói, còn nói. . . . . ."
"A?" Yến hoài mở to ánh mắt, "Một tháng sẽ. . . . . . ?"
"Ừ." Khấu Kiệt lúc này ra vẻ thâm trầm, nhìn bên trong, "Em không nên để ngay cả một cái tâm nguyện của người già cũng không đáp ứng chứ? Ai, chẳng qua, em trốn không thoát đâu!" Câu cuối cùng kia, Khấu Kiệt lại nhẹ nhàng mà thổi khí bên tai Yến Hoài.
Yến Hoài đẩy anh ra, đi vào bên trong.
Khấu Kiệt nhìn bóng lưng của cô, cười ngây ngô một chút, mới đi vào.
Vừa rồi nhẹ nhàng nói ở bên tai: "Còn nói, còn nói, trong một tháng muốn chắt trai. . . . . ."
--
Bận việc cả buổi chiều và buổi tối, rốt cục tất cả mọi người quay trở về trong biệt thự Khấu gia.
Nhạc Không Thượng vừa về tới nhà, lập tức liền tiến tới phòng nghiên cứu, mà Thương Truy Ý cũng chạy trở về phòng của mình hỗ trợ quan sát chuyện của công ty.
Yến Hoài dưới sự hướng dẫn của thím Lý, liền ngủ ở phòng của Khấu Tử Liên.
Gió đêm nhè nhẹ, bóng đêm thâm trầm.
Yến Hoài nhìn bày đầy hoa trước mặt trong phòng, cảm nhận được hương thơm vô tận.
Hoa này, cắm trong một cái bình , ít nhất phải có ba mươi bình.
Yến Hoài đi ra phía trước, ngửi ngửi mùi hoa kia.
Mùi dày đặc khiến Yến Hoài bị nghẹt thở cái mũi có chút ngứa, lập tức, Yến Hoài liền hắt xì một cái.
Chạm tay lên trên đóa hoa, phấn hoa trên đóa hoa, dính vào tay Yến Hoài.
Yến Hoài vội vàng đi rửa.
Ngày mai nên tìm Nhạc Không Thượng hỏi một chút, hoa này rốt cuộc là hoa gì.
Lúc này, Yến hoài cảm giác được đầu có chút đau, là hoa này có vấn đề? Nhưng, mình cũng không có ngửi thấy bao lâu, là hôm nay quá mệt mỏi ?
Yến Hoài ngã xuống giường, đắp chăn liền ngủ.
Ánh trăng chiếu lên trên màn, ánh sáng đầu hạ dịu dàng, chiếu lên người Yến Hoài, như là tiên nữ ngủ say trong cõi tiên cảnh.
Thật lâu trôi qua như vậy, trên mặt Yến Hoài có vẻ ngọt ngào.
Lúc này, một trận gió thổi qua, nhẹ nhàng lay động những bông hoa, phấn hoa bay lên cuồn cuộn.
Nháy mắt tại đây, một bóng người nhảy từ cửa sổ vào ra! Thân hình hắn không to cao lắm, trong tay cầm một con dao găm! Chậm chậm tới gần Yến Hoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.