Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!
Chương 25
Pơry Susu
01/08/2016
Tại một vùng đảo , Khắc Hàn bị sóng đánh vào bờ . Hai cô người hầu chạy vội vào biệt thự :- Cô chủ , có người bị sóng đánh vào đây , anh ta có vẻ bị thương rất nặng !
- Vậy sao ? Mau đem vào cho ta xem nào ! - cô gái nằm trên sô pha nói lười biếng
Một lát sau , vệ sĩ mang Khắc Hàn vào đặt ngay trước mặt cô . Cô gái ngồi bật dậy , sửng sốt nhìn anh :
- Mau gọi bác sĩ đến ! - cô lạnh lùng ra lệnh
Bác sĩ đến và tiến hành lấy viên đạn ra cho anh , băng bó vết thương . Cô gái bước lại gần nhìn anh , Khắc Hàn khẽ nhíu mày :
- Cô là ai ? Đây là đâu ?
- Em .. Là Hana Joyce , là vợ chưa cưới của anh ! Và đây là biệt thự trên đảo của em ! - cô gái mỉm cười nhẹ
- Còn tôi ... Tôi là ai ? - Khắc Hàn mê man
- Anh là ... Ren Smith ! Anh đừng nói nữa mọi thứ em sẽ lo cho anh !
Hana cúi đầu xuống hôn nhẹ vào má anh , nở nụ cười nhẹ . Khắc Hàn nhắm mắt lại và ngủ say . Bà bác sĩ bước tới cúi đầu :
- Thưa cô chủ , theo chuẩn đoán của tôi cậu ta bị va đạp mạnh vào nơi nào đó cộng thêm việc bị rơi xuống biển đã khiến cậu ta mất trí nhớ ạ !
- Được rồi ! Chỉ cần như thế thôi ! Anh ấy cũng là của tôi !
Hana say sưa vuốt ve khuôn mặt anh ..
--- 7 năm sau , tại sân bay -----
Một cô gái chững chạc quyến rũ đang nắm tay một cậu bé thật đẹp trai đi ra cửa ... Khuôn mặt cậu bé rất giống với Khắc Hàn :
- Tiểu Hạ ! - Minh Phong giơ tay
- Anh hai .. Lâu rồi không gặp ! - tôi ôm lấy anh
- Chào cậu ! - cậu bé lạnh nhạt
- Minh Hàn không được như vậy với cậu ! - tôi nhìn cậu nhóc
- Vâng , mami ! - Minh Hàn nhún vai
- Được rồi , ta về chuẩn bị thôi ! - Minh Phong nói nhẹ
- Đúng vậy , chúng ta chuẩn bị để chào đón mọi người ! - tôi nắm chặt tay lại
Minh Phong lái xe đưa tôi và Minh Hàn về biệt thự của tôi và ... Khắc Hàn . Tôi nhìn quanh , cảnh vật không thay đổi gì nhiều . Thím Lý bước ra cúi đầu :
- Thiếu phu nhân , chào mừng cô trở về !
- Tôi đã trở về thật rồi !
Tôi nhếch môi nhẹ nhàng , nắm tay Minh Hàn đi vào nhà . Cảnh vật đây .. Nhưng hơi ấm đã hoàn toàn biến mất ..
- Mẹ ! Đây là nhà chúng ta sao ? - Minh Hàn kéo tay tôi
- Đúng vậy , đây là nhà mà ba đã chuẩn bị cho mẹ ! Rất đẹp đúng không ? - tôi mỉm cười nhẹ
- Đúng , rất đẹp !
Minh Hàn mỉm cười , Uyển Nhi bước ra cúi người :
- Thiếu phu nhân , mọi thứ em đã chuẩn bị xong !
- Cám ơn em , Uyển Nhi ! - tôi khẽ vuốt nhẹ tóc cô
Uyển Nhi thẹn thùng cúi người . Tôi mỉm cười , vệ sĩ mang vali lên phòng . Tôi bước vào phòng , tấm hình cưới tôi và .. Anh ấy .. Cảm xúc bây giờ tôi phải gạt sang một bên .. Tôi trở lại đây là để cho họ nếm mùi vị của tôi ra sao ? ...
Tối đến , tôi mặc một chiếc váy dài bó người màu đen , Minh Hàn thì mặc một bộ vest đen lịch lãm . Tôi mỉm cười nhẹ với cậu bé , rồi mở cửa xe :
- Mẹ ! Chúng ta sẽ gặp chúng chứ ? - Minh Hàn nói nghiêm
- Đúng , chúng ta sẽ gặp chúng ! 7 năm đã đủ cho chúng xây dựng sự nghiệp rồi ! - tôi nhếch môi
Chiếc xe lao nhanh trên đường đến khách sạn H&H . Tôi bước vào khách sạn , Khắc Anh bước tới :
- Tiểu Hạ .. Em thật đẹp !
- Cám ơn ! - tôi đáp gọn
Minh Hàn nhìn Khắc Anh khẽ nhếch mép .. Muốn cưa mẹ tôi , chú chưa có bản lĩnh đó đâu .. Minh Hàn nắm tay tôi kéo đi vào thang máy .. Tầng 15 , tầng của buổi tiệc đang diễn ra ..
Tôi bước vào nhìn xung quanh ... Quả đúng như tôi đoán , chúng đã tới ... Minh Phong bước tới nắm tay tôi đi ra chào đón mọi người :
- Rất vui khi mọi người tới buổi tiệc chào đón tôi hôm nay ... Và tôi cũng rất vui khi thấy các nhân vật tầm cỡ của các tập đoàn Trương Thị , tập đoàn L&A à không tôi phải gọi là tập đoàn Liên Thị nhỉ ? - tôi nhìn vào cô ta .... Liên Ánh Dung
Ánh Dung ngơ ra , người khẽ run lên thì Trương Vũ nắm lấy vai cô nhẹ gật đầu .
- Hai tập đoàn đang đứng top của nước ta ... Cũng rất hay nhỉ ? .. Nhưng tôi không có ý gì đâu , mong mọi người hợp tác vui vẻ với công ty H&H của chúng tôi !
Tôi cúi đầu rồi đi xuống sân khấu , bước tới trước mặt Trương Vũ :
- Hai người hạnh phúc quá nhỉ ? - tôi nhìn họ khinh thường
- Cô cần gì phải bận tâm chứ ? .. Ha , không ngờ cô là con nuôi của Bách gia .. Biết vậy tôi đã tống khứ luôn gia đình cô rồi ! - Ánh Dung khoanh tay ung dung
- Cô có đủ bản lãnh như thế sao ? - Tôi nhếch môi
- Bản lãnh hay không à .. Không bản lãnh sao tôi hạ được chồng cô ! - Ánh Dung nhếch môi
< Bốp > Má phải cô ta đỏ lên , Trương Vũ giật mình :
- Mày đánh tao ? Con khốn ! - Ánh Dung nhào tới
- Cô nhào tới thử xem , đừng quên cô đang trong lãnh thổ của tôi ! ... Cô được như vậy chỉ là nhờ vào ... tình dục thôi ! - tôi nhìn cô ta nói nhẹ
- Mày ...! - Ánh Dung tức giận
- Được rồi .. Cô Bách ..! - Trương Vũ đang nói thì
- Anh gọi nhầm rồi .. Anh không quên là tôi là vợ của anh ấy sao .. Anh nên gọi tôi là cô Vương ! - tôi quay sang nhìn hắn
- Cô Vương .. Chuyện chúng tôi cô đừng quá quan tâm !
- Không phải tôi quan tâm , mà tôi chỉ đang xem tuồng kịch hai người diễn thôi ! .. 7 năm , đủ để hai người thoã mãn rồi nhỉ ? ... Bây giờ thì cố mà sống cho tốt đi ! .. Những mùi vị đau khổ .. Tôi trả cho anh gấp vạn lần anh đã gây ra cho anh ấy !
Tôi lạnh lùng nhìn hắn , tay siết lại . Trương Vũ nhìn cô gái trước mặt ... Khí thế này , sao mà cô ta có thể ... Ánh Dung nép vào người anh rồi kéo anh đi ..
Tôi nhìn theo hướng của họ ... Đúng vậy , cứ chạy đi , tôi sẽ cho hai người chạy đến khi không còn thể thở được ...
- Vậy sao ? Mau đem vào cho ta xem nào ! - cô gái nằm trên sô pha nói lười biếng
Một lát sau , vệ sĩ mang Khắc Hàn vào đặt ngay trước mặt cô . Cô gái ngồi bật dậy , sửng sốt nhìn anh :
- Mau gọi bác sĩ đến ! - cô lạnh lùng ra lệnh
Bác sĩ đến và tiến hành lấy viên đạn ra cho anh , băng bó vết thương . Cô gái bước lại gần nhìn anh , Khắc Hàn khẽ nhíu mày :
- Cô là ai ? Đây là đâu ?
- Em .. Là Hana Joyce , là vợ chưa cưới của anh ! Và đây là biệt thự trên đảo của em ! - cô gái mỉm cười nhẹ
- Còn tôi ... Tôi là ai ? - Khắc Hàn mê man
- Anh là ... Ren Smith ! Anh đừng nói nữa mọi thứ em sẽ lo cho anh !
Hana cúi đầu xuống hôn nhẹ vào má anh , nở nụ cười nhẹ . Khắc Hàn nhắm mắt lại và ngủ say . Bà bác sĩ bước tới cúi đầu :
- Thưa cô chủ , theo chuẩn đoán của tôi cậu ta bị va đạp mạnh vào nơi nào đó cộng thêm việc bị rơi xuống biển đã khiến cậu ta mất trí nhớ ạ !
- Được rồi ! Chỉ cần như thế thôi ! Anh ấy cũng là của tôi !
Hana say sưa vuốt ve khuôn mặt anh ..
--- 7 năm sau , tại sân bay -----
Một cô gái chững chạc quyến rũ đang nắm tay một cậu bé thật đẹp trai đi ra cửa ... Khuôn mặt cậu bé rất giống với Khắc Hàn :
- Tiểu Hạ ! - Minh Phong giơ tay
- Anh hai .. Lâu rồi không gặp ! - tôi ôm lấy anh
- Chào cậu ! - cậu bé lạnh nhạt
- Minh Hàn không được như vậy với cậu ! - tôi nhìn cậu nhóc
- Vâng , mami ! - Minh Hàn nhún vai
- Được rồi , ta về chuẩn bị thôi ! - Minh Phong nói nhẹ
- Đúng vậy , chúng ta chuẩn bị để chào đón mọi người ! - tôi nắm chặt tay lại
Minh Phong lái xe đưa tôi và Minh Hàn về biệt thự của tôi và ... Khắc Hàn . Tôi nhìn quanh , cảnh vật không thay đổi gì nhiều . Thím Lý bước ra cúi đầu :
- Thiếu phu nhân , chào mừng cô trở về !
- Tôi đã trở về thật rồi !
Tôi nhếch môi nhẹ nhàng , nắm tay Minh Hàn đi vào nhà . Cảnh vật đây .. Nhưng hơi ấm đã hoàn toàn biến mất ..
- Mẹ ! Đây là nhà chúng ta sao ? - Minh Hàn kéo tay tôi
- Đúng vậy , đây là nhà mà ba đã chuẩn bị cho mẹ ! Rất đẹp đúng không ? - tôi mỉm cười nhẹ
- Đúng , rất đẹp !
Minh Hàn mỉm cười , Uyển Nhi bước ra cúi người :
- Thiếu phu nhân , mọi thứ em đã chuẩn bị xong !
- Cám ơn em , Uyển Nhi ! - tôi khẽ vuốt nhẹ tóc cô
Uyển Nhi thẹn thùng cúi người . Tôi mỉm cười , vệ sĩ mang vali lên phòng . Tôi bước vào phòng , tấm hình cưới tôi và .. Anh ấy .. Cảm xúc bây giờ tôi phải gạt sang một bên .. Tôi trở lại đây là để cho họ nếm mùi vị của tôi ra sao ? ...
Tối đến , tôi mặc một chiếc váy dài bó người màu đen , Minh Hàn thì mặc một bộ vest đen lịch lãm . Tôi mỉm cười nhẹ với cậu bé , rồi mở cửa xe :
- Mẹ ! Chúng ta sẽ gặp chúng chứ ? - Minh Hàn nói nghiêm
- Đúng , chúng ta sẽ gặp chúng ! 7 năm đã đủ cho chúng xây dựng sự nghiệp rồi ! - tôi nhếch môi
Chiếc xe lao nhanh trên đường đến khách sạn H&H . Tôi bước vào khách sạn , Khắc Anh bước tới :
- Tiểu Hạ .. Em thật đẹp !
- Cám ơn ! - tôi đáp gọn
Minh Hàn nhìn Khắc Anh khẽ nhếch mép .. Muốn cưa mẹ tôi , chú chưa có bản lĩnh đó đâu .. Minh Hàn nắm tay tôi kéo đi vào thang máy .. Tầng 15 , tầng của buổi tiệc đang diễn ra ..
Tôi bước vào nhìn xung quanh ... Quả đúng như tôi đoán , chúng đã tới ... Minh Phong bước tới nắm tay tôi đi ra chào đón mọi người :
- Rất vui khi mọi người tới buổi tiệc chào đón tôi hôm nay ... Và tôi cũng rất vui khi thấy các nhân vật tầm cỡ của các tập đoàn Trương Thị , tập đoàn L&A à không tôi phải gọi là tập đoàn Liên Thị nhỉ ? - tôi nhìn vào cô ta .... Liên Ánh Dung
Ánh Dung ngơ ra , người khẽ run lên thì Trương Vũ nắm lấy vai cô nhẹ gật đầu .
- Hai tập đoàn đang đứng top của nước ta ... Cũng rất hay nhỉ ? .. Nhưng tôi không có ý gì đâu , mong mọi người hợp tác vui vẻ với công ty H&H của chúng tôi !
Tôi cúi đầu rồi đi xuống sân khấu , bước tới trước mặt Trương Vũ :
- Hai người hạnh phúc quá nhỉ ? - tôi nhìn họ khinh thường
- Cô cần gì phải bận tâm chứ ? .. Ha , không ngờ cô là con nuôi của Bách gia .. Biết vậy tôi đã tống khứ luôn gia đình cô rồi ! - Ánh Dung khoanh tay ung dung
- Cô có đủ bản lãnh như thế sao ? - Tôi nhếch môi
- Bản lãnh hay không à .. Không bản lãnh sao tôi hạ được chồng cô ! - Ánh Dung nhếch môi
< Bốp > Má phải cô ta đỏ lên , Trương Vũ giật mình :
- Mày đánh tao ? Con khốn ! - Ánh Dung nhào tới
- Cô nhào tới thử xem , đừng quên cô đang trong lãnh thổ của tôi ! ... Cô được như vậy chỉ là nhờ vào ... tình dục thôi ! - tôi nhìn cô ta nói nhẹ
- Mày ...! - Ánh Dung tức giận
- Được rồi .. Cô Bách ..! - Trương Vũ đang nói thì
- Anh gọi nhầm rồi .. Anh không quên là tôi là vợ của anh ấy sao .. Anh nên gọi tôi là cô Vương ! - tôi quay sang nhìn hắn
- Cô Vương .. Chuyện chúng tôi cô đừng quá quan tâm !
- Không phải tôi quan tâm , mà tôi chỉ đang xem tuồng kịch hai người diễn thôi ! .. 7 năm , đủ để hai người thoã mãn rồi nhỉ ? ... Bây giờ thì cố mà sống cho tốt đi ! .. Những mùi vị đau khổ .. Tôi trả cho anh gấp vạn lần anh đã gây ra cho anh ấy !
Tôi lạnh lùng nhìn hắn , tay siết lại . Trương Vũ nhìn cô gái trước mặt ... Khí thế này , sao mà cô ta có thể ... Ánh Dung nép vào người anh rồi kéo anh đi ..
Tôi nhìn theo hướng của họ ... Đúng vậy , cứ chạy đi , tôi sẽ cho hai người chạy đến khi không còn thể thở được ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.