Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!
Chương 93: Cho em được không? (h+)
Đường Nguyệt Y
24/11/2022
"Anh yêu em là từ khi nào? Yêu có nhiều hay không?"
Lâm Nhã Tịnh lại giở trò tinh nghịch, ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện tuyệt nhiên chứa đầy ẩn ý.
"Yêu từ những lần gặp gỡ đầu tiên. Anh cũng không biết có yêu em nhiều hay không, nhưng lúc nào trong tim anh, vị trí đầu tiên luôn là em."
Chu Chí Viễn nhẹ nhàng đối đáp, mắt phượng như thể đang cười ôn nhu.
Trong lúc đầu óc thoải mái nhất, khi nghe xong câu trả lời của người đàn ông thì Lâm Nhã Tịnh đã cười rất tươi, cô chỉ biết là bản thân đang rất vui chứ không hề nghĩ thêm điều gì khác.
Lúc này ánh mắt cô gái chợt trở nên gian tà, bỗng dưng lại nhìn xuống phía dưới của người đàn ông, cái nơi bãi cỏ đen xì đang dựng cờ khởi nghĩa.
"Yêu em, vậy cái đó... Có cho em được không?"
Vừa nói, Lâm Nhã Tịnh vừa dùng duy nhất một ngón trỏ khều khều vào vật sừng sững phía dưới của người đàn ông.1
Chẳng biết hôm nay cô say rượu hay lại uống nhầm thuốc liều mà lại cả gan dám thách thức bản tính ham muốn của một người đàn ông. Chắc cô không biết rằng sức mạnh vật thể cô đang trêu đùa dưới kia dũng mãnh đến mức nào, nên mới tùy ý làm càn như thế. Quả nhiên là không biết trời cao đất dày.
"Thì vốn dĩ nó thuộc về riêng em mà! Em có muốn thử sức mạnh của nó xem như thế nào không?"
"Thử? Bằng cách nào?"
Vừa gian manh giây trước, sang giây sau cô nàng đã trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội mà hỏi lại.
Có lẽ do cô say, nên đầu óc không minh mẫn, câu từ thốt ra căn bản chẳng hề nghĩ qua, ngôn từ đích thị là đã loạn.
"Em không biết thật hả?"
"..." Lâm Nhã Tịnh gật đầu, ánh mắt vẫn long lanh, trong sáng. Điều đó đã khiến người đàn ông bật cười, tâm ý xấu xa mỗi lúc càng thôi thúc anh dùng hành động thực tế thay cho lời nói.
"Vậy anh giúp em biết rõ hơn ha?"
"Ừm... Anh làm nhanh đi, em buồn ngủ rồi..."
Cô lại gật đầu, thản nhiên đưa ra đề nghị. Thú thật thì lúc này đôi mi tâm của cô đã cụp xuống, cơn buồn ngủ đang muốn đưa cô đi vào mộng đẹp.
"Thế anh làm nhanh cho em ngủ ha!"
"Dạ... Nhanh nhanh đó nha!"
Giọng nói cô gái đã kéo dài vì buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng mở mắt lên, đợi đến khi Chu Chí Viễn vào tư thế sẵn sàng lâm trận, anh đưa vật nam tính của mình cạ cạ vào vách thịt non mềm, trơn ướt trước cửa động thần bí rồi từ từ tiến dần vào sâu bên trong một cách mạnh mẽ thì lúc ấy mới khiến Lâm Nhã Tịnh giật mình, tỉnh ngủ.
"A, cái đó...cái đó của anh...sao lại..."
"Thì ý anh là thế này mà! Vợ yêu ngoan ngoãn phối hợp để anh tập trung xuất binh nhanh nhanh rồi cho vợ đi ngủ nào."
Người đàn ông để lộ ra nụ cười bá đạo nhất từ trước đến nay, sau đó hai tay giữ lấy eo cô gái làm điểm tựa, bên dưới nhịp nhàng luân chuyển chầm chậm từng cái, để nơi giao thoa từ từ thích ứng với nhau.
Trong khi lúc này Lâm Nhã Tịnh vẫn còn ngây ngô ra đó, nhưng rồi ba giây sau, khoái cảm đã đánh gục lý trí, đưa cô vào từng dòng cảm giác sung sướng đến tê dại trên từng tế bào nhạy cảm.
"Anh...Cái đồ bá đạo này, anh nhẹ thôi..."
Sự xung đột chật chội nơi tư mật, khiến cô gái có chút đau đớn, vì không quen nên lại nghiêm giọng nhắc nhở người đàn ông, đến lúc này mà cô còn đanh đá cho được, thật sự làm Chu Chí Viễn không thể nhịn được cười.
"Anh nhẹ lắm rồi đó."
Nơi hạ thân ra sức vận động, bên trên anh lại hì hụt trả lời, sau đó lại đưa con cự long hăng máu ra ra vào vào sâu bên trong hang động nhỏ chật hẹp nhanh hơn một chút.
"Ưm...Viễn, em...em khó chịu quá, anh dừng lại được không?"
Đang hăng say ân ái, tự nhiên cô lại cảm thấy khó chịu ở phần dạ dày, dường như có thứ gì đó đang muốn được thoát ra ngoài nên cô liền nỉ non van xin. Nhưng một khi đã lâm trận, vũ khí sẵn sàng tấn công đối thủ thì làm gì có chuyện dừng lại giữa chừng.
Chu Chí Viễn vẫn cứ mặc kệ, anh dùng tay nâng một chân thon dài Lâm Nhã Tịnh gác lên vai mình, tạo ra tư thế khiêu gợi, để ánh mắt tinh anh rơi vào cảnh tượng đóa hoa kiều diễm đang rịn ra thứ chất lỏng mê người. Từng giọt mồ hôi thi nhau tuôn ra ướt đẫm người, nhưng giữa hai cá thể tuyệt nhiên chỉ muốn tiếp tục gắn chặt.
"Viễn...em mệt quá..."
Phía dưới, Lâm Nhã Tịnh đã nhíu mày, đôi bàn tay ra sức bấu vào bả vai của người đàn ông, móng tay sắc bén bấm vào da thịt đến rướm máu nhưng vẫn không thể nào làm Chu Chí Viễn lơ là công việc quan trọng.
Anh cúi xuống, hôn lên đôi môi nhỏ để cô tập trung vào nụ hôn, tạm quên đi cảm giác bí bách bên dưới, giúp anh có thể thoải mái luân động ra vào một cách cuồng nhiệt.
Giữa không gian ngạt mùi hương ái ân tình nồng, ngoài những âm thanh nhạy cảm phát ra tại điểm chung đang được va chạm nhịp nhàng thì thứ âm thanh đang hiện hữu chính là tiếng cọt kẹt từ chiếc giường ngủ bằng gỗ đang rung chuyển theo nhịp tác động mà người đàn ông đã tạo ra.
Ngoài trời gió khẽ thổi phất qua một cơn gió, làm tung bay chiếc rèm cửa sổ, tạo nên khung cảnh nên thơ lãng mãn.
Ánh trăng trên bầu trời sao phản chiếu tia sáng lấp lánh, họa vào hình ảnh của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường.
"Tiểu Tịnh... Anh muốn gieo hạt giống nhỏ vào cơ thể em, để hạt giống ấy cùng dòng máu của em tạo nên một bảo bối vô giá, nó là minh chứng cho tình yêu chân thành của chúng ta!"
Nơi hạ thân vẫn triền miên không rời, đêm nay ắt hẳn là đêm tuyệt vời nhất, cũng là niềm an ủi lớn nhất có thể xoa dịu biết bao đau buồn, nhung nhớ mà người đàn ông đã phải chịu đựng từ khi phải xa rời người mình yêu.
Đêm nay, có người say men rượu, say luôn men tình. Rượu đắng, tình ngọt! Một đêm ân ái, mặn nồng khó lòng mờ phai!
Lâm Nhã Tịnh lại giở trò tinh nghịch, ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện tuyệt nhiên chứa đầy ẩn ý.
"Yêu từ những lần gặp gỡ đầu tiên. Anh cũng không biết có yêu em nhiều hay không, nhưng lúc nào trong tim anh, vị trí đầu tiên luôn là em."
Chu Chí Viễn nhẹ nhàng đối đáp, mắt phượng như thể đang cười ôn nhu.
Trong lúc đầu óc thoải mái nhất, khi nghe xong câu trả lời của người đàn ông thì Lâm Nhã Tịnh đã cười rất tươi, cô chỉ biết là bản thân đang rất vui chứ không hề nghĩ thêm điều gì khác.
Lúc này ánh mắt cô gái chợt trở nên gian tà, bỗng dưng lại nhìn xuống phía dưới của người đàn ông, cái nơi bãi cỏ đen xì đang dựng cờ khởi nghĩa.
"Yêu em, vậy cái đó... Có cho em được không?"
Vừa nói, Lâm Nhã Tịnh vừa dùng duy nhất một ngón trỏ khều khều vào vật sừng sững phía dưới của người đàn ông.1
Chẳng biết hôm nay cô say rượu hay lại uống nhầm thuốc liều mà lại cả gan dám thách thức bản tính ham muốn của một người đàn ông. Chắc cô không biết rằng sức mạnh vật thể cô đang trêu đùa dưới kia dũng mãnh đến mức nào, nên mới tùy ý làm càn như thế. Quả nhiên là không biết trời cao đất dày.
"Thì vốn dĩ nó thuộc về riêng em mà! Em có muốn thử sức mạnh của nó xem như thế nào không?"
"Thử? Bằng cách nào?"
Vừa gian manh giây trước, sang giây sau cô nàng đã trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội mà hỏi lại.
Có lẽ do cô say, nên đầu óc không minh mẫn, câu từ thốt ra căn bản chẳng hề nghĩ qua, ngôn từ đích thị là đã loạn.
"Em không biết thật hả?"
"..." Lâm Nhã Tịnh gật đầu, ánh mắt vẫn long lanh, trong sáng. Điều đó đã khiến người đàn ông bật cười, tâm ý xấu xa mỗi lúc càng thôi thúc anh dùng hành động thực tế thay cho lời nói.
"Vậy anh giúp em biết rõ hơn ha?"
"Ừm... Anh làm nhanh đi, em buồn ngủ rồi..."
Cô lại gật đầu, thản nhiên đưa ra đề nghị. Thú thật thì lúc này đôi mi tâm của cô đã cụp xuống, cơn buồn ngủ đang muốn đưa cô đi vào mộng đẹp.
"Thế anh làm nhanh cho em ngủ ha!"
"Dạ... Nhanh nhanh đó nha!"
Giọng nói cô gái đã kéo dài vì buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng mở mắt lên, đợi đến khi Chu Chí Viễn vào tư thế sẵn sàng lâm trận, anh đưa vật nam tính của mình cạ cạ vào vách thịt non mềm, trơn ướt trước cửa động thần bí rồi từ từ tiến dần vào sâu bên trong một cách mạnh mẽ thì lúc ấy mới khiến Lâm Nhã Tịnh giật mình, tỉnh ngủ.
"A, cái đó...cái đó của anh...sao lại..."
"Thì ý anh là thế này mà! Vợ yêu ngoan ngoãn phối hợp để anh tập trung xuất binh nhanh nhanh rồi cho vợ đi ngủ nào."
Người đàn ông để lộ ra nụ cười bá đạo nhất từ trước đến nay, sau đó hai tay giữ lấy eo cô gái làm điểm tựa, bên dưới nhịp nhàng luân chuyển chầm chậm từng cái, để nơi giao thoa từ từ thích ứng với nhau.
Trong khi lúc này Lâm Nhã Tịnh vẫn còn ngây ngô ra đó, nhưng rồi ba giây sau, khoái cảm đã đánh gục lý trí, đưa cô vào từng dòng cảm giác sung sướng đến tê dại trên từng tế bào nhạy cảm.
"Anh...Cái đồ bá đạo này, anh nhẹ thôi..."
Sự xung đột chật chội nơi tư mật, khiến cô gái có chút đau đớn, vì không quen nên lại nghiêm giọng nhắc nhở người đàn ông, đến lúc này mà cô còn đanh đá cho được, thật sự làm Chu Chí Viễn không thể nhịn được cười.
"Anh nhẹ lắm rồi đó."
Nơi hạ thân ra sức vận động, bên trên anh lại hì hụt trả lời, sau đó lại đưa con cự long hăng máu ra ra vào vào sâu bên trong hang động nhỏ chật hẹp nhanh hơn một chút.
"Ưm...Viễn, em...em khó chịu quá, anh dừng lại được không?"
Đang hăng say ân ái, tự nhiên cô lại cảm thấy khó chịu ở phần dạ dày, dường như có thứ gì đó đang muốn được thoát ra ngoài nên cô liền nỉ non van xin. Nhưng một khi đã lâm trận, vũ khí sẵn sàng tấn công đối thủ thì làm gì có chuyện dừng lại giữa chừng.
Chu Chí Viễn vẫn cứ mặc kệ, anh dùng tay nâng một chân thon dài Lâm Nhã Tịnh gác lên vai mình, tạo ra tư thế khiêu gợi, để ánh mắt tinh anh rơi vào cảnh tượng đóa hoa kiều diễm đang rịn ra thứ chất lỏng mê người. Từng giọt mồ hôi thi nhau tuôn ra ướt đẫm người, nhưng giữa hai cá thể tuyệt nhiên chỉ muốn tiếp tục gắn chặt.
"Viễn...em mệt quá..."
Phía dưới, Lâm Nhã Tịnh đã nhíu mày, đôi bàn tay ra sức bấu vào bả vai của người đàn ông, móng tay sắc bén bấm vào da thịt đến rướm máu nhưng vẫn không thể nào làm Chu Chí Viễn lơ là công việc quan trọng.
Anh cúi xuống, hôn lên đôi môi nhỏ để cô tập trung vào nụ hôn, tạm quên đi cảm giác bí bách bên dưới, giúp anh có thể thoải mái luân động ra vào một cách cuồng nhiệt.
Giữa không gian ngạt mùi hương ái ân tình nồng, ngoài những âm thanh nhạy cảm phát ra tại điểm chung đang được va chạm nhịp nhàng thì thứ âm thanh đang hiện hữu chính là tiếng cọt kẹt từ chiếc giường ngủ bằng gỗ đang rung chuyển theo nhịp tác động mà người đàn ông đã tạo ra.
Ngoài trời gió khẽ thổi phất qua một cơn gió, làm tung bay chiếc rèm cửa sổ, tạo nên khung cảnh nên thơ lãng mãn.
Ánh trăng trên bầu trời sao phản chiếu tia sáng lấp lánh, họa vào hình ảnh của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường.
"Tiểu Tịnh... Anh muốn gieo hạt giống nhỏ vào cơ thể em, để hạt giống ấy cùng dòng máu của em tạo nên một bảo bối vô giá, nó là minh chứng cho tình yêu chân thành của chúng ta!"
Nơi hạ thân vẫn triền miên không rời, đêm nay ắt hẳn là đêm tuyệt vời nhất, cũng là niềm an ủi lớn nhất có thể xoa dịu biết bao đau buồn, nhung nhớ mà người đàn ông đã phải chịu đựng từ khi phải xa rời người mình yêu.
Đêm nay, có người say men rượu, say luôn men tình. Rượu đắng, tình ngọt! Một đêm ân ái, mặn nồng khó lòng mờ phai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.