Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!
Chương 99: Đường cùng
Đường Nguyệt Y
24/11/2022
Không chỉ riêng Vũ Thiên Hi bất ngờ mà đến Lâm Nhã Tịnh cũng đã sững sờ khi nhìn thấy dòng máu ấy xuất hiện.
Sau lần ân ái trong đêm ấy đến nay vừa vặn chỉ mới một tháng, chẳng lẽ cô đã thật sự mang trong người cốt nhục của Chu Chí Viễn? Nếu vậy thì lúc này con của cô...
Nghĩ đến đây, nước mắt cô vô thức lăn dài trên đôi gò má nhỏ. Cô không muốn con của cô xảy ra chuyện gì, nó là kết tinh tình yêu giữa cô và anh, cô không thể để người khác làm hại, cô nhất định phải tự cứu lấy bản thân mình trước khi điều tồi tệ xảy ra.
Nghĩ là làm, nhân lúc Vũ Thiên Hi đang lơ là, Lâm Nhã Tịnh liền dốc hết toàn bộ sức lực còn sót lại để hất cô ta ngã xuống đất, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Nhưng cô đã bị đánh đến thương tích đầy mình, vùng bụng còn đang không ngừng truyền đến những cơn đau dữ dội thì làm sao có thể chạy thoát.
"Mày nghĩ với cái thân xác yếu ớt của mày lúc này thì có thể chạy thoát được tao sao?"
Lâm Nhã Tịnh chỉ vừa chạy được tới cánh cửa dẫn xuống lầu thì đã bị Vũ Thiên Hi bắt lại. Ả túm tóc cô, kéo xồng xộc đến bên lan can, lại đè đầu cô ra ngoài, chơi vơi giữa không trung mênh mông không một điểm tựa.
"Nếu đang mang trong người con cháu của Chu gia thì mày càng phải chết. Tao sẽ cho mẹ con mày được mãi mãi ở bên nhau, không xa rời nửa bước."
Người đàn bà tàn độc, ả nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ một, tâm thế đã sẵn sàng đẩy Lâm Nhã Tịnh xuống dưới ngay lập tức.
Đang trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Nhã Tịnh cứ tưởng rằng lần này bản thân sẽ không còn cơ hội sống sót nữa, cô đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đã nhắm mắt chờ đón điều kinh hoàng nhất sắp diễn ra thì...
*Đoàng.*
Tiếng súng từ đâu bất ngờ vang lên khiến Lâm Nhã Tịnh giật mình, vội vàng mở mắt ra thì đã nhìn thấy Vũ Thiên Hi đang ôm chân đau đớn.
"Tiểu Tịnh..."
Một giọng nói vô cùng lo lắng chợt vang lên như vực dậy tia hi vọng trong lòng, cô vội nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, khi nhìn thấy Chu Chí Viễn đang chạy tới, cô cũng muốn nhanh chân chạy về phía anh nhưng còn chưa kịp chạy thì đã bị Vũ Thiên Hi bắt lại.
Ả ta chắn tay ngang cổ Lâm Nhã Tịnh, họng súng lục trong tay nhắm thẳng vào thái dương, dốc sức kéo cô lùi về phía sau.
"Chu Chí Viễn, anh mà còn dám bước tới tôi lập tức nổ súng giết chết mẹ con cô ta."
Vũ Thiên Hi hét lên, khiến người đàn ông đến nửa bước cũng không dám di chuyển.
"Vũ Thiên Hi, cô mà làm càn tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết."
"Hahaha... Anh dám không? Anh có súng, tôi cũng có súng, nhưng khoảng cách con mồi của tôi gần hơn anh, anh dám chơi với tôi không?"
Ả không hề sợ hãi, trái lại còn ngông cuồng thách thức Chu Chí Viễn, vì ả thừa sức biết rằng anh sẽ không dám làm bừa khi Lâm Nhã Tinh vẫn còn trong tay ả.
Chỉ là ả đang rất không hiểu tại sao Chu Chí Viễn lại tìm được tới đây, khiến kế hoạch của ả thoáng chốc tan thành mây khói. Thoáng chốc bị dồn vào bước đường cùng, ả chỉ còn cách nhắm mắt làm càn, được ăn cả ngã thì về không.
"Ném súng xuống lầu."
Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Chu Chí Viễn chỉ còn cách nghe theo sự sắp đặt của Vũ Thiên Hi. Để bảo toàn tính mạng cho người con gái anh yêu, Chu Chí Viễn đã bắt đầu hạ giọng, dùng ôn nhu đánh đòn tâm lý.
"Vũ Thiên Hi, em bình tĩnh đã. Anh biết là anh không tốt, chỉ cần em thả tiểu Tịnh ra thì em muốn gì cũng được, anh sẽ nghe theo lời của em, thả cô ấy ra trước đi rồi mình nói chuyện..."
"Hơ...haha..."
Vũ Thiên Hi không những không dao động sau đòn đánh tâm lý của người đàn ông mà trái lại còn bật cười khanh khách, ả dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn anh, khinh khỉnh cất lời:
"Có ngốc mới tin lời anh đó Viễn à... Thả cô ta ra thì tôi chỉ có con đường chết, Lâm Nhã Khiết chính là cái gương điển hình kia kìa."
"Không, lần này anh nói thật. Thật ra anh đã không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi, chẳng qua cần phải làm một số thủ tục ly hôn nên anh mới tới gặp cô ta, còn cái thai đó không chừng là của kẻ nào khác, vì từ lúc anh biết bản thân làm ra chuyện có lỗi với em thì anh biết phải chịu trách nhiệm với em, anh đã yêu em rồi tiểu Hi à. Nếu hôm nay em giết cô ta thì cảnh sát nhất định sẽ nhúng tay vào, em sẽ không thoát được tấm lưới pháp luật, em xem, vì cô ta mà khiến bản thân rơi vào vòng lao lý có đáng không?"
Chu Chí Viễn vẫn không từ bỏ, và lần này anh đã thành công khiến phân tâm đối phương dao động.
"Anh nói thật chứ? Anh yêu em, sẽ cưới em làm vợ đúng không?"
"Đúng! Chỉ cần em thả cô ta ra thì ngày mai anh lập tức tiến hành hôn lễ với em!"
Khẩu súng trong tay Vũ Thiên Hi dần dần được hạ thấp, nét mặt điên cuồng cũng đã phần nào dịu xuống sau những lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông.
Nhân lúc này Chu Chí Viễn chầm chậm bước tới định tìm cơ hội cứu Lâm Nhã Tịnh, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó Dương Đình Quân cùng một nhóm cảnh sát lại lên tới khiến Vũ Thiên Hi liền thay đổi thái độ.
Ả kéo Lâm Nhã Tịnh lui từng bước về phía lan can, ánh mắt tuyệt nhiên trở nên tức giận, họng súng lại quay về vị trí cũ. Trong khi đó Lâm Nhã Tịnh đã sắp không chịu nổi nữa vì phía dưới vẫn đang chảy máu, vùng bụng mỗi lúc càng đau đớn khiến sắc mặt cô nhạt dần.
"Các người không được bước tới. Chu Chí Viễn, anh đã gọi sẵn cảnh sát tới bắt tôi rồi mà vẫn còn giảo biện sao?"
"Vũ Thiên Hi, nếu cô muốn sống thì mau bỏ súng xuống giơ tay đầu hàng, đừng để mọi chuyện đi quá xa sẽ không còn cứu vãn được nữa."
Dương Đình Quân bấy giờ cũng đanh giọng lên tiếng, phía sau anh có đến hàng chục họng súng đang chĩa thẳng về phía Vũ Thiên Hi, chính điều đó càng khiến ả ta phẫn nộ.
"Đầu hàng sao? Đúng là nực cười, cái chết của Lâm Nhã Khiết đã nói lên tính tàn độc của người đàn ông đó rồi. Tôi không tin anh đã lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy, chẳng qua hắn chỉ đang muốn cứu con đàn bà này mà thôi. Nếu tôi tha cho cô ta thì người phải bỏ mạng tại đây chính là tôi, các người đừng hòng được toại nguyện, có chết tôi cũng phải bắt mẹ con cô ta lót đường cho tôi đi."
Vũ Thiên Hi lại hét lên trong căm phẫn, dù chân đã bị thương nhưng vẫn dốc sức kéo Lâm Nhã Tịnh về phía lan can.
Ả đã cho rằng con đường phía trước chẳng còn ngã rẽ nào tốt hơn, nếu có sống cũng phải ngồi tù, vậy thì ả thà mang theo người phụ nữ này cùng đồng quy vu tận, chí ít sẽ không phải liên lụy đến Vũ gia.
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
Không muốn xem quảng cáo?
Sau lần ân ái trong đêm ấy đến nay vừa vặn chỉ mới một tháng, chẳng lẽ cô đã thật sự mang trong người cốt nhục của Chu Chí Viễn? Nếu vậy thì lúc này con của cô...
Nghĩ đến đây, nước mắt cô vô thức lăn dài trên đôi gò má nhỏ. Cô không muốn con của cô xảy ra chuyện gì, nó là kết tinh tình yêu giữa cô và anh, cô không thể để người khác làm hại, cô nhất định phải tự cứu lấy bản thân mình trước khi điều tồi tệ xảy ra.
Nghĩ là làm, nhân lúc Vũ Thiên Hi đang lơ là, Lâm Nhã Tịnh liền dốc hết toàn bộ sức lực còn sót lại để hất cô ta ngã xuống đất, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Nhưng cô đã bị đánh đến thương tích đầy mình, vùng bụng còn đang không ngừng truyền đến những cơn đau dữ dội thì làm sao có thể chạy thoát.
"Mày nghĩ với cái thân xác yếu ớt của mày lúc này thì có thể chạy thoát được tao sao?"
Lâm Nhã Tịnh chỉ vừa chạy được tới cánh cửa dẫn xuống lầu thì đã bị Vũ Thiên Hi bắt lại. Ả túm tóc cô, kéo xồng xộc đến bên lan can, lại đè đầu cô ra ngoài, chơi vơi giữa không trung mênh mông không một điểm tựa.
"Nếu đang mang trong người con cháu của Chu gia thì mày càng phải chết. Tao sẽ cho mẹ con mày được mãi mãi ở bên nhau, không xa rời nửa bước."
Người đàn bà tàn độc, ả nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ một, tâm thế đã sẵn sàng đẩy Lâm Nhã Tịnh xuống dưới ngay lập tức.
Đang trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Nhã Tịnh cứ tưởng rằng lần này bản thân sẽ không còn cơ hội sống sót nữa, cô đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đã nhắm mắt chờ đón điều kinh hoàng nhất sắp diễn ra thì...
*Đoàng.*
Tiếng súng từ đâu bất ngờ vang lên khiến Lâm Nhã Tịnh giật mình, vội vàng mở mắt ra thì đã nhìn thấy Vũ Thiên Hi đang ôm chân đau đớn.
"Tiểu Tịnh..."
Một giọng nói vô cùng lo lắng chợt vang lên như vực dậy tia hi vọng trong lòng, cô vội nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, khi nhìn thấy Chu Chí Viễn đang chạy tới, cô cũng muốn nhanh chân chạy về phía anh nhưng còn chưa kịp chạy thì đã bị Vũ Thiên Hi bắt lại.
Ả ta chắn tay ngang cổ Lâm Nhã Tịnh, họng súng lục trong tay nhắm thẳng vào thái dương, dốc sức kéo cô lùi về phía sau.
"Chu Chí Viễn, anh mà còn dám bước tới tôi lập tức nổ súng giết chết mẹ con cô ta."
Vũ Thiên Hi hét lên, khiến người đàn ông đến nửa bước cũng không dám di chuyển.
"Vũ Thiên Hi, cô mà làm càn tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết."
"Hahaha... Anh dám không? Anh có súng, tôi cũng có súng, nhưng khoảng cách con mồi của tôi gần hơn anh, anh dám chơi với tôi không?"
Ả không hề sợ hãi, trái lại còn ngông cuồng thách thức Chu Chí Viễn, vì ả thừa sức biết rằng anh sẽ không dám làm bừa khi Lâm Nhã Tinh vẫn còn trong tay ả.
Chỉ là ả đang rất không hiểu tại sao Chu Chí Viễn lại tìm được tới đây, khiến kế hoạch của ả thoáng chốc tan thành mây khói. Thoáng chốc bị dồn vào bước đường cùng, ả chỉ còn cách nhắm mắt làm càn, được ăn cả ngã thì về không.
"Ném súng xuống lầu."
Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Chu Chí Viễn chỉ còn cách nghe theo sự sắp đặt của Vũ Thiên Hi. Để bảo toàn tính mạng cho người con gái anh yêu, Chu Chí Viễn đã bắt đầu hạ giọng, dùng ôn nhu đánh đòn tâm lý.
"Vũ Thiên Hi, em bình tĩnh đã. Anh biết là anh không tốt, chỉ cần em thả tiểu Tịnh ra thì em muốn gì cũng được, anh sẽ nghe theo lời của em, thả cô ấy ra trước đi rồi mình nói chuyện..."
"Hơ...haha..."
Vũ Thiên Hi không những không dao động sau đòn đánh tâm lý của người đàn ông mà trái lại còn bật cười khanh khách, ả dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn anh, khinh khỉnh cất lời:
"Có ngốc mới tin lời anh đó Viễn à... Thả cô ta ra thì tôi chỉ có con đường chết, Lâm Nhã Khiết chính là cái gương điển hình kia kìa."
"Không, lần này anh nói thật. Thật ra anh đã không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi, chẳng qua cần phải làm một số thủ tục ly hôn nên anh mới tới gặp cô ta, còn cái thai đó không chừng là của kẻ nào khác, vì từ lúc anh biết bản thân làm ra chuyện có lỗi với em thì anh biết phải chịu trách nhiệm với em, anh đã yêu em rồi tiểu Hi à. Nếu hôm nay em giết cô ta thì cảnh sát nhất định sẽ nhúng tay vào, em sẽ không thoát được tấm lưới pháp luật, em xem, vì cô ta mà khiến bản thân rơi vào vòng lao lý có đáng không?"
Chu Chí Viễn vẫn không từ bỏ, và lần này anh đã thành công khiến phân tâm đối phương dao động.
"Anh nói thật chứ? Anh yêu em, sẽ cưới em làm vợ đúng không?"
"Đúng! Chỉ cần em thả cô ta ra thì ngày mai anh lập tức tiến hành hôn lễ với em!"
Khẩu súng trong tay Vũ Thiên Hi dần dần được hạ thấp, nét mặt điên cuồng cũng đã phần nào dịu xuống sau những lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông.
Nhân lúc này Chu Chí Viễn chầm chậm bước tới định tìm cơ hội cứu Lâm Nhã Tịnh, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó Dương Đình Quân cùng một nhóm cảnh sát lại lên tới khiến Vũ Thiên Hi liền thay đổi thái độ.
Ả kéo Lâm Nhã Tịnh lui từng bước về phía lan can, ánh mắt tuyệt nhiên trở nên tức giận, họng súng lại quay về vị trí cũ. Trong khi đó Lâm Nhã Tịnh đã sắp không chịu nổi nữa vì phía dưới vẫn đang chảy máu, vùng bụng mỗi lúc càng đau đớn khiến sắc mặt cô nhạt dần.
"Các người không được bước tới. Chu Chí Viễn, anh đã gọi sẵn cảnh sát tới bắt tôi rồi mà vẫn còn giảo biện sao?"
"Vũ Thiên Hi, nếu cô muốn sống thì mau bỏ súng xuống giơ tay đầu hàng, đừng để mọi chuyện đi quá xa sẽ không còn cứu vãn được nữa."
Dương Đình Quân bấy giờ cũng đanh giọng lên tiếng, phía sau anh có đến hàng chục họng súng đang chĩa thẳng về phía Vũ Thiên Hi, chính điều đó càng khiến ả ta phẫn nộ.
"Đầu hàng sao? Đúng là nực cười, cái chết của Lâm Nhã Khiết đã nói lên tính tàn độc của người đàn ông đó rồi. Tôi không tin anh đã lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy, chẳng qua hắn chỉ đang muốn cứu con đàn bà này mà thôi. Nếu tôi tha cho cô ta thì người phải bỏ mạng tại đây chính là tôi, các người đừng hòng được toại nguyện, có chết tôi cũng phải bắt mẹ con cô ta lót đường cho tôi đi."
Vũ Thiên Hi lại hét lên trong căm phẫn, dù chân đã bị thương nhưng vẫn dốc sức kéo Lâm Nhã Tịnh về phía lan can.
Ả đã cho rằng con đường phía trước chẳng còn ngã rẽ nào tốt hơn, nếu có sống cũng phải ngồi tù, vậy thì ả thà mang theo người phụ nữ này cùng đồng quy vu tận, chí ít sẽ không phải liên lụy đến Vũ gia.
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
Không muốn xem quảng cáo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.