Chương 8
Lâm Phi
28/05/2014
Đặc biệt thuê để chụp ảnh là một tòa bảo cổ xa hoa, tạm để trang phục trong phòng ngủ, trước mặt là một chiếc gương trang điểm màu vàng, một người phụ nữ mặc trang phục cung đình, bầu ngực cao cao bị tóm lấy, làn váy dày bị vén lên đặt ở dưới mông, một chiếc quần lót ren rơi dưới mắt cá chân.
Quần áo hoàn chỉnh của đàn ông cũng bị cởi xuống, lộ ra dục hỏa bên trong quần lót đang ngẩng đầu, khẽ cọ cọ mông ngọc, nhẹ nhàng, sau đó vọt thẳng vào chỗ sâu nhất.
Cắm xuyên qua như nước chay bèo trôi, Tất Hạnh Trừng cảm thấy cô sắp điên rồi, kể từ lúc lời nói dối của cô bị phát hiện, người đàn ông này không có việc gì lại chạy tới tìm cô để “vận động”.
Không chuyện thì nói cô chưa tới lúc chụp hình, mượn cớ cô với Thanh Trường đang nói chuyện, kì thực thú tính của anh sớm bộc phát, nghỉ ngơi lúc nửa đêm âm thầm vào phòng cô, làm như công việc rất nhiều giờ là lúc thả lỏng.
"Em rốt cuộc có tin tôi hay không?" Nhĩ Đông Thần co mông lại, thối lui một phần.
"Chờ một chút lại nói. . . . . ." Người đàn ông này rốt cuộc có cái tật xấu gì, chờ đến cơ hội liền liều chết nói mình vô tội, cô không phải không nghe, chỉ là, anh lại chọn ngay lúc cô không tỉnh táo để nói.
"Không cần, làm xong sau này em sẽ lại trở mặt không nhận người." Anh nhanh chóng nói, thuận tiện thẳng lưng vào chỗ mềm mại, dùng sức thăm dò khiến dịch lòng chảy ra!
A. . . . . . Quá mức! Hoa huyệt cực lực co rút, thiếu chút nữa là hỏng mất, Tất Hạnh
Trừng cắn môi dưới để giảm bớt khoái cảm.
Nhìn anh còn đang nói tiếng người sao? Giống như thân thể cô chỉ để thỏa mãn dục vọng đàn ông của anh.
Cô và anh khi trước vốn không rõ ràng, lần này lại lôi kéo không rõ, thực không phải là bản tính của cô, cô lại dần chìm đắm trong đó, không thể tự kiềm chế; tới khi làm xong cô liền trở mặt, cô vốn nguyện ý trở mặt trong 24h!
Nghĩ đến đây, cô vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao đến mỗi gian phòng khách sạn, anh đều có bản lãnh lấy thẻ phòng của cô?
"Em rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần? Đó là hiểu lầm, đại hiểu lầm! Tôi chưa từng nghĩ tới tổn thương em, ngày đó thực sự là tôi quên không tắt Skype thôi !"
Thấy cô quyết liệt không để ý anh, Nhĩ Đông thần rất nóng nảy, rất giận, anh xoay thân thể cô lại, để cho mông cô quay lưng về phía anh, nhanh chóng hoạt động phân thân đang kêu gào, một hơi xuyên qua cô!
Chịu không được tàn phá hoa huyệt nhanh chóng phun dịch, cọ rửa côn thịt, Nhĩ Đông Thần cầm chặt lấy khối tuyết trắng, cảm nhận được sảng khoái~ con mẹ nó … đáng chết.
Toàn thân anh lui ra, không để cô kịp thở đã nhanh chóng cắm vào, vùi sâu trong nhục động.
Dòng điện xuyên qua, khiến thân thể Tất Hạnh Trừng không ngừng căng thẳng, cảm thụ xương cốt thoải mái, ngón chân cô co lại, tạm thời không có sức mở miệng nói chuyện.
"Phản ứng của em thật kích động!" Côn thịt ngông cuồng bất chợt dừng lại, hưởng thụ sự co rút bao bọc mềm mại của hoa huyệt, Nhĩ Đông Thần ghé sát vành tai khéo léo của cô khẽ cắn mút.
"Tôi nghĩ, cũng không phải chỉ có anh mới cho tôi cố phản ứng mãnh liệt." Mặc dù ngực phập phồng kịch liệt, Tất Hạnh Trừng vẫn kiên trì ngạo mạn, nói lại một hơi.
Còn dám nói vậy? thật là không biết sống chết! Nhĩ Đông Thần vô tâm khích lệ cô lúc này nên nói, trên thực tế, hành động này rất không nên, anh có nghĩa vụ làm cho cô hoàn toàn biết điểm này, tránh cho cô cả ngày lẫn đêm nghĩ nhổ lông ngoài miệng cọp.
Anh ôm lấy cô ngồi lên trên bàn trang điểm, tách ra hai chân cô, bá đạo cắm mình trong đó, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn vào cánh hoa sưng đỏ của cô.
"Anh, anh định làm gì?" Mới vừa sức lực không có, Tất Hạnh Trừng bị dọa đến co rút đầu lưỡi.
Anh lười phải lãng phí thời gian giải thích, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, anh ghé đầu hôn lên cánh hoa của cô, nhận thấy được cô đang sợ hãi, anh suồng sã hơn đã nếm được chất lỏng ngái ngái..
Hai mắt cô ướt nước, môi anh khẽ cắn cắn đầu hoa, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng càn quấy hoa khẩu, cô thực sự sợ anh sẽ đem cô hòa tan, lại rất chờ mong cảm giác bị hòa tan.
Cô vẫn cho là môi của anh đã đủ nóng bỏng , không ngờ so với cánh hoa của cô còn lạnh hơn, chỉ là cô không hiểu, vì sao bờ môi anh lạ lạnh như thế, không những không cách nào hòa hoãn hoa tâm nóng rực, ngược lại khiến nó càng nóng mãnh liệt hơn?
Cánh hoa đỏ run run khẽ mở, tràn ra dịch mật khát vọng, kích thích ướt át như vậy khiến dục vọng anh căng phồng, Nhĩ Đông Thần vừa hút mật, vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Anh bận rộn hoạt động, cô xấu hổ toàn thân nóng bừng, một luồng khoái cảm sung sướng lần lượt nhau mà đến, giống như đặt mình vào trong thế giới khác, cô căn bản đã mất hết sức lực không cách nào phan biệt hư ảo với thực tại, "Quá mất mặt. . . . . . A ừ. . . . . . Sao vcó thể hôn nơi đó! Anh điên rồi. . . . . . anh điên rồi sao?"
"Tôi cũng rất hoài nghi tôi điên rồi! Em vốn không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, lại trượt chân thua trong tay em, giữa chúng ta rõ ràng chưa từng oanh oanh liệt liệt, tôi lại nhớ me mãi không quên, nhớ thương thật sâu trong lòng, có lẽ tôi nên hoài nghi, em đang dùng pháp thuật nào đối với tôi?" Vừa nói chuyện, anh cũng không buông tha hoa khẩu ướt át của cô, ngón tay anh cắm nhẹ vào hoa huyệt, đè ép, chui vào, cọ sát, cùng sử dụng môi lưỡi, cuồng vọng đòi hỏi ngọc dịch.
Tất Hạnh Trừng vô ngôn vô ngữ, chỉ rên rỉ ra tiếng chính cô nghe cũng thấy xấu hổ, cho dù cực lực chịu đựng, cũng không ngăn nổi tiếng thở dốc kiều mị.
Cái gọi là trượt chân, bị làm phép, nên đang khiếu nại cô sao ? Những ngày ban đầu thật tốt, hữu duyên gặp gỡ ông ngoại anh, may mắn có được sự giúp đỡ, thế nhưng anh lại không có chừng mực, lần nữa đến gần cô.
Cô không thể khống chế nổi trái tim mình, vốn len lén thích anh là chuyện của mình cô, là anh muốn tham gia náo nhiệt, tỏ tình với cô trước, thậm chí tâm ý hôm ấy muốn tuyên cáo suýt nữa ăn cô vào bụng; ghê tởm nhất chính là, tất cả cục diện đều do anh bố trí, nhiều năm sau khi gặp mặt, anh thậm chí còn không hối cải, lại còn tệ hại hơn, có lẽ cô nên viết
đơn kiện để đi kêu oan ah~
Hoa huyệt co rút liên tục, anh biết cô sắp đến cao triều, anh đứng lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, hào phóng chia sẻ vị ngọt anh vừa kiếm được, Tất Hạnh Trừng nếm được mùi vị trong miệng anh, thật xấu hổ vì hành vi bẩn thỉu này, tâm lại kích động nhộn nhạo.
Anh nhanh chóng cầm lấy côn thịt đang nóng bỏng cắm vào hoa huyệt của cô, xuyên thấu hoa tâm, cự vật vừa mới xâm nhập, liền bị nhục động của cô xoắn chặt, khiến anh cảm nhận được một cỗ khoái cảm nồng đậm, thiếu chút nữa đã buông vũ khí đầu hàng.
Bên trong nhục động của cô kịch liệt co rút, kẹp chặt phái nam kiêu ngạo, khiến anh gần như phát điên.
Anh suồng sã hưởng thụ đưa đẩy thắt lưng, cảm nhận khoái cảm mềm mại, hắn anh nắm lấy eo nhỏ của cô luận động nhày càng nhanh hơn, dần đến khi cô gần lên đến đỉnh, anh nói: "Em đối với tôi rất có cảm giác?"
Anh là quỷ đục tường sao? Cô thật muốn đánh chết anh! "Tôi không có!"
"Vậy sao? Sao lại phải giả bộ như những phụ nữ có kinh nghiệm?"
"Tôi đã nói là không có, chuyện đã qua tôi căn bản không muốn nhớ lại!" Lại tới, một cỗ sảng khoái dưới bụng như muốn nổ tung, hại cô quên mất dè dặt, chủ động đưa đầy vòng eo theo động tác của anh.
"Đó? Cái gì cũng không xảy ra. . . . . ." Âm thanh anh kéo dài, "Tốt, vậy coi như cái gì cũng chưa có xảy ra, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi!"
"Ai muốn bắt đầu lần nữa với anh? Giữa chúng ta không có bắt đầu, nên cũng chưa từng có kết thúc; nếu không có kết thúc, cũng không cần phải bắt đầu lần nữa." Giống như đọc một dạng khẩu lệnh, cô thật bội phục đầu óc thông minh của mình, mới có bản lãnh nói một chuỗi dài dằng dặc như vậy.
"Tôi mặc kệ, dù sao tất cả liền bắt đầu từ bây giờ." Chính anh quyết định, sau đó cười khẽ, cảm giác đùa bỡn với cô rất chi là vui vẻ.
Anh rút phân thân dính đầy dịch trắng ra ngoài, xoay lưng cô lại, tiến vào trong cơ thể cô từ phía sau, gương trang điểm hiện ra trước mắt, anh đang ở phía sau cô, hai tay nắm lấy hai vú cô, bừa bãi hoạt động, từng chút khiến cô co quắp.
"Xin chào, tôi tên là Nhĩ Đông Thần, năm nay hai mươi bảy tuổi, nghề nghiệp nhiếp ảnh gia, hứng thú là chụp hình."
Tất hạnh Trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn trong gương, tư thế cắm vào từ phía sau lưng của anh, bộ dạng tự giới thiệu bản thân mình.
Cô nghĩ người đàn ông này chính là làm cho cô cảm thấy khó hiểu, khiến cô ứng phó không kịp, cho tới bây giờ cô mới phát hiện người đàn ông này quá điên khùng, bộ mặt thật ngông cuồng, càng khiến cho cô sợ hãi chính là. . . . . .
Người phụ nữ trong gương, si mê, hưởng thụ. . . . . . Là cô sao???
Cùng dang thư thái không chỉ có mình cô, Nhĩ Đông Thần cũng đang không chớp mắt.
Anh rút phân thân ra, chỉ để lại đỉnh đầu côn thịt chống đỡ hoa khẩu, không biết vô tình hay đang cố ý mè nheo.
"Đừng. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Anh thật ghê tởm a! Tất Hạnh Trừng không ngừng ngâm nga yêu kiều.
"Không như vậy tôi còn có thể làm gì?" Anh tốn bao nhiêu nước bọt cùng công sức giải thích với cô, cô vẫn nhận định anh ngụy biện, anh đã hết cách, "Ai bảo em không nghe tôi nói!"
"Có. . . . . . Tôi có đang nghe!"
"Vậy sao?" Anh rõ ràng không tin.
"Anh nói năm đó là hiểu lầm, là bởi vì là quan hệ khác, 『 vừa lúc 』 chọn trúng tôi, trong thâm tâm chưa từng muốn tổn thương tôi." Thật sự không chịu nổi, cô chủ động nhếch cái mông lên chống đỡ côn thịt.
Nhĩ Đông Thần nâng khóe miệng lên, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, trong lúc vô tình phát hiện tôi thẳng thắn. . . . . . Ừ ưmh. . . . . . Không tâm cơ, 『 vừa lúc 』 liền bị hấp dẫn."
"Còn gì nữa không?"
"Đêm đó thiếu chút nữa lau súng cướp cò, cũng không phải là sắp xếp trước, anh lại không biết tôi còn máy chụp hình, cho nên, cũng là lần thứ nhất 『 vừa lúc 』." Xem đi! Cô có nghe mà.
"Tiếp thì sao?" Côn thịt cắm vào phân nửa, coi như cho cô một phần thưởng nho nhỏ.
"Cho tới lúc anh quên không tắt Skype, càng thêm vừa lúc trong vừa lúc, chúng ta đều là người bị hại, nhiều nhất chỉ có thể trách anh quá sơ ý." Có nghe qua phụ chết bở vì chưa được thỏa mãn dục vọng? Cô có chút sợ.
"Em đã hiểu nguyên nhân hậu quả rồi, tại sao còn không chịu tin tưởng tôi?" Anh nhéo viên thịt trước ngực cô kháng nghị.
"Tôi tin. . . . . . Tôi tin rồi. . . . . ." vì mong muốn được giải phóng dục vọng, cô thở gấp thuận theo.
"Vậy em nói em có rất nhiều đàn ông?" Anh dừng côn thịt lại theo dõi hành động của cô.
Khóe miệng Tất Hạnh Trừng run rẩy, sau khi hoa khẩu nếm ngon ngọt, xuân tình càng thêm ngộn nhạo, nước mắt xen lẫn khoái cảm, cô bất chấp tất cả la lên: "Chỉ có anh. . . . . . Chỉ có anh! Tôi chỉ muốn anh, chỉ có anh, anh hài lòng chưa?"
Khóe miệng Nhĩ Đông Thần nở nụ cười thắng lợi, anh từ chối cho ý kiến, côn thịt nhanh chóng đánh thẳng vào hoa tâm, mặc kệ đáp án của cô là bị trói buộc hay không, ít nhất có thể xác định cô vô lực phản kháng hành động của anh.
Chẳng bao lâu sau anh mới để ý đến chữ duy nhất của cô? Biết rõ lúc hoan ái thật giả khó phân, thế nhưng anh lại u mê, có loại kích động như trẻ nhỏ vớ được quà!
Ngoài mặt là cô giơ cờ đầu hàng, trên thực tế, rốt cuộc là ai đầu hàng đây?
Từ đó có thể biết, vào thời điểm hoan ái đàn ông và phụ nữ đều giống nhau rất dễ bị dụ dỗ, nhất là đàn ông thua trong tình yêu!
Lễ phục đính chân châu cắt chéo để trước mặt, một bộ váy được kết hạt châu, phía sau may đuôi thật dài quét trên mặt đất, hai bên may 9999 viên đá lấp lánh động lòng người, trên đầu là mũ trắng bầu bầu giống quả dưa, sa vàng trên đầu đan chặt vào nhau, biểu lộ khoa trương vẻ đẹp mỹ miều cùng phản nghịch.
Có thể xinh đẹp, có thể bướng bỉnh, cũng có thể là phong thái đặc biệt ngạo mạn của Tất Hạnh Trừng, chỉ là trang phục tinh xảo sát khí đằng đằng, giống như lúc nào cũng sẵn sang đại khai sát giới máu nhuộm lụa trắng, không khí nhìn thấy mà quá mức quỷ dị ghê gớm.
Phiền kia! Cùng người đàn ông kia sau này có dâu dưa tình cảm, cô không thấy anh lúc phiền lòng, lúc nhìn thấy anh phiền lòng! "Bắt đầu lại lần nữa, coi như cái gì cũng chưa không xảy ra qua", rốt cuộc là thật lòng, hay vẫn chỉ là câu nói đùa?
Chờ đợi nhân viên chuẩn bị quá trình chiếu sáng, hai mày Tất Hạnh Trừng nhíu càng chặt.
Nếu lời anh nói tất cả đều là thật, năm đó trong lòng anh thực sự yêu mến cô, cô mấy năm theo đuổi hình tượng hoàn mỹ, cố gắng thể hiện bản thân mình không phải uổng phí sao?
"Trừng Trừng, cô không sao chứ?" Thờ trang điểm cẩn thận từng chút một hỏi, cùng Tất Hạnh Trừng hợp tác qua mấy lần, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng không nhịn được tới cực điểm của cô.
"Tôi không sao!" Cô không thích giận chó đánh mèo vô tội, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đường cong gương mặt có chút hòa hoãn đi.
"Người ta dù sao cũng là nhiếp ảnh gia cấp Thiên vương, cô tốt nhất hãy nhẫn nại chút đi, đừng cứ ra sắc mặt như vậy cho anh ấy nhìn." Thời gian này Nhĩ Đông Thần động một chút là bắt bẻ biểu hiện của Trừng Trừng, mấy lần tức giận Thanh Trường, để Trừng Trừng một mình ở laij phát biểu; tất cả nhân viên làm việc cũng rất đồng tình với cô, nhưng Nhĩ Đông Thần tuyệt không phải dựa vào bề ngoài anh tuấn mới có thành tựu ngày hôm nay, anh có quyền xoi mói, thậm chí lựa xương trong trứng gà.
"Ừ, tôi biết rồi." Trời đánh chột dạ, đối mặt với lời khuyên bảo của Dâu Tây, tất hạnh Trừng thiếu chút nữa không đất dung thân rồi
Những lo lắng bị thứ phong thái kia quét đuôi, luôn hỏa tốc là Thanh Trường còn lại đều vô tội, khi bọn hắn có thể ở bên ngoài mà lo lắng tiến độ của buổi chụp, hoặc là lo lắng cảm thụ của cô thì cô và Nhĩ Đông Thần thật ra thì đang tham vui, sớm đem chuyện chụp hình ném ra sau đầu rồi! (Anh chị lúc này đang lên vu sơn ngắm mây~ ah ~)
"Chỉ là nói thật, những người mẫu trải qua sự mài dũa của Nhĩ Đông Thần, từ đó về sau cũng có bước tiến lớn hơn trên con đường phát triển sự nghiệp, cô coi như là luyện tập rèn dũa đi, còn có tiền có thể kiếm, sao lại không làm?"
Trải qua sự mãi dũa của anh? Tất Hạnh Trừng âm thầm lặp lại những lời này, không biết vì sao sao, những lời này khiến cô không thoải mái!
"Dạng người giống như anh ta tự cho là mình có chút tài hoa thì ngon, ai biết anh ta lén lút cùng mấy người mẫu vụng trộm làm gì, chụp hình tới mức lên giường sao?" Chỉ là. . . . . . Cô giống như chính là trộm đạo, không cẩn thận thành mấy bình dấm chua rồi !
"tôi đây cũng chưa từng nghe qua! Cô cũng biết cái vòng nhiều chuyện này truyền đi rất nhanh, nếu như Đông Thần cùng người mẫu nào đó thực sự có mờ ám, đã sớm là chủ đề hót trên trang bìa rồi!" Cô và Nhĩ Đông Thần cũng hợp tác qua mấy lần, cũng cho rằng anh ta là người quá giới hạn.
"Vậy sao?" Vì che giấu ngọt ngào nho nhỏ dưới đáy lòng, cô bày ra rất bộ dáng rất không chấp nhận.
"Tôi lén nói cho cô một bí mật, cô không được nói ra ngoài đó!" Dâu Tây mặt thần thần bí bí.
Làng Giải Trí nắm giữ rất nhiều tin rác đặc biệt là thờ trang điểm, cô không chỉ lần thứ nhất nghe thợ trang điểm nói những câu tương tự, ngay cả giọng điệu lẫn vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, Tất Hạnh Trừng không biết nên khóc hay cười.
"Tôi đoán Nhĩ Đông Thần đã sớm có người yêu rồi." Đề phòng tai vách mạch rừng, dâu tây ghé vào bên tai cô đè thấp âm lượng.
Giống như có một khẩu sung bắn vào đầu bùm một tiếng, toàn thân Tất Hạnh Trừng bị chấn động.
Anh thật sự có người yêu rồi sao ? Là ai? Sẽ là cô sao?
Nếu như không phải là cô, vậy anh vì sao còn đuổi cùng giết tận cô không buông?
"Có lần tôi không cẩn thận nhìn thấy trong bóp da của anh ta có tấm hình của một nữ sinh, mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng tôi xác định người đó không phải mẹ anh ta."
"Cô sao lại biết đó không pahir mẹ anh ta, nói không chừng là hình mẹ anh ta khi trẻ, nếu không nữa thì, có phải là ảnh thần tượng nghệ sĩ nào hay không?" Tất Hạnh Trừng không hiểu vì sao tâm đều cuống loạn lên, cô phiền não hơn khi nãy rồi.
"Cũng không phải hình của minh tinh, cảm giác đó là dạng ngoài đời thực, cũng không phải hình lúc trẻ của mẹ anh ta, nếu vậy tôi đã không khẳng định rồi." Được rồi, còn chờ tra rõ nhiều chuyện, cô tạm thời không tuyên bố với bên ngoài.
Người nói vô ý, người nghe hữu tình, thuận miệng tán gẫu ra chuyện nhiều chuyện nay bị nghẹn trong lòng Tất Hạnh Trừng, kế tiếp Dâu Tây thì thầm o o hàn huyên cái gì, cô căn bản cũng không có nghe thấy.
Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Đối với Nhĩ Đông Thần rốt cuộc có cái ý nghĩa gì?
Mặt hồ nguyên đóng băng, không tự chủ được dâng lên một nỗi bi thương, cô sẽ không lại bị anh ta đùa bỡn chứ??
Tấm hình thần bí, hại Tất Hạnh Trừng cả ngày không có tập trung được.
Cô biết trước bữa ăn tối, Nhĩ Đông Thần cũng sẽ ở trong phòng kiểm tra hình chụp hôm đó, lần thứ N cô buồn bực muốn bứt tóc, cô cũng đã mất kiên nhẫn rồi, quyết định đem chuyện làm cho rõ.
Nhĩ Đông Thần nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa thấy là cô, anh lập tức cười vui vẻ.
"sao em lại tới?" Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh.
Tới thăm bóp da của anh một chút ah! Cô dĩ nhiên không thể nào ngốc đến thành thật mà nói, "Tôi muốn nhìn hình mấy ngày nay, có thể không?" Đột nhiên viếng thăm, lý do cũng coi như hợp lý, hại cô khổ tâm suy nghĩ thật lâu.
Nhĩ Đông Thần rất vui mừng, không ngờ cô sẽ nghĩ nhìn hình trước, anh vẫn rất hoài niệm thời gian ngày trước cùng cô nghiên cứu hình chụp.
"Em đang lo lắng tôi chụp em không đẹp sao?" Anh trêu ghẹo hỏi, vừa xoay người đi cầm máy chụp hình.
"Đương nhiên là muốn kiểm tra trước một chút, ít nhất là hình còn chưa chỉnh sửa." Tất Hạnh Trừng làm như không có việc gì ngồi lên ghế sa lông, "Trong phòng anh có thức uống sao?"
Không biết được có phải cô quá mức bình tĩnh thong dong không, Nhĩ Đông Thần chợt dừng bước lại, suy nghĩ gì đó nhìn cô, "Em hơi lạ đó?"
Tất Hạnh Trừng cả kinh, cố làm ra trấn tĩnh, "Tôi nào có?" Anh quản khỉ gió! Dù sao giả bộ ngu là được rồi, thật không được liền bôi dầu vào chân đi! (ý nói là chạy nhanh đó)
"Em không phải cố ý lấy cớ nhìn hình, muốn. . . . . . Đến gần tôi chứ!" Mặt anh ranh mãnh.
Tất Hạnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhịn được liếc anh một cái, "Anh rốt cuộc có muốn cho tôi xem hình không?!"
"Được rồi, tôi chỉ đùa một chút mà thôi!"
Thấy Nhĩ Đông Thần không nghi ngờ gì mà đi tới tủ lạnh nhỏ, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi. (Chỵ thật là vô dụng ah!)
Trước khi bắt đầu làm chuyện xấu, lương tâm của cô đã tự khiển trách, cho nên khi Nhĩ Đông Thần đem lon co ca đưa cho cô thì làm bộ không cẩn thận đánh rớt, cô thấy chột dạ mãnh liệt, vừa vặn đúng góc độ.
"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý!" Nếu không phải là hình trong bóp da anh ta, hại cô tâm phiền ý loạn, cô mới không nhắm mắt dùng thủ đoạn này! "Quần anh đều ướt hết rồi, nhanh đổi một cái đi!"
Nhìn mặt cô áy náy, Nhĩ Đông Thần bất giác cười cô chuyện bé xé ra to, "Hoàn hảo ly này nước lạnh, nếu không em phải phụ trách bên dưới của anh nửa đời còn lại rồi."
Nửa người dưới, nửa đời sau. . . . . . Tất Hạnh Trừng đỏ tai, một câu hai nghĩa, là cô suy nghĩ nhiều sao?
"Anh nhanh đổi quần á!"
"Dù sao cũng không phải em chưa có xem qua, tôi ở chỗ này đổi là được rồi!" Anh làm bộ muốn cởi quần dài xuống.
"Nhĩ Đông thần!" Cô tức giận gấp xoay người sang chỗ khác.
"Được rồi! Tôi đùa thôi, tôi đi phòng tắm đổi cũng được sao?" Nhĩ Đông Thần cười thầm mặt da mặt cô mỏng, đem vật phẩm tùy thân tiện tay đặt ở trên khay trà, còn ngoan ngoãn lấy quần dài trong hành lý đi vào phòng tắm.
Khi bước chân anh vừa vào phòng tắm, một đôi mắt y hệt ra đa, đã vững vàng nhắm chặt chiếc bóp da trên khay trà.
Trộm lấy bóp da của người ta, không phải muốn trộm đồ, chính là nghĩ đủ cơ mật, tóm lại là"Trộm" lật, trừ phi là muốn lấy chứng cứ, bình thường không có nguyên do hợp lý.
Trong lòng tự hỏi, Tất Hạnh Trừng chân không đứng vững, nhưng nghi vấn của cô thực không thoải mái, hơn nữa, thời gian của cô không nhiều lắm, không rảnh do dự quá lâu.
Cô cầm bóp da lên, hít sâu một hơi, mở ra!
Cô rốt cuộc sợ sự thật tàn nhẫn cỡ nào? Khoảnh khắc mở bóp da kia, cô nhắm chặt hai mắt , ý thức được mắt với mồ hôi tay không quá phối hợp với nhau, cô ảo não suy nghĩ ý muốn bỏ một bàn tay chính mình ra, thật là đủ mù rồi !
Nếu quyết định phải biết, không được phép lâm trận lại lùi bước, dù sao cô cũng không phải là chưa bị Nhĩ Đông Thần đùa bỡn qua, chính là hình người yêu mà thôi, kia so ra mà vượt qua sự việc năm đó bị người ta nói cô dâm đãng được?
Cô ngừng thở, chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy hình người con gái trong bóp da của anh.
Cô nhìn chăm chú, được mấy giây thì sinh ra nghi ngờ, sau đó sắc mặt cả kinh!
Giống như cô bắt được củ khoai lang phỏng tay, một tay cầm bóp da ném xuống ngay tại chỗ, vội vã thoát khỏi hiện trường phạm tội, tránh né không dám đối mặt với thực tế. . . . . .
Anh đoán cô quá mệt mỏi, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao, sáng sớm hôm nay liền rời giường chụp hình, cô hẳn là mệt muốn chết rồi.
Hôm nay anh sẽ an phận một chút, không đi tìm cô "Làm vận động" , chờ sau khi hình sửa sang xong, chọn một số hình cho cô nhìn.
Quần áo hoàn chỉnh của đàn ông cũng bị cởi xuống, lộ ra dục hỏa bên trong quần lót đang ngẩng đầu, khẽ cọ cọ mông ngọc, nhẹ nhàng, sau đó vọt thẳng vào chỗ sâu nhất.
Cắm xuyên qua như nước chay bèo trôi, Tất Hạnh Trừng cảm thấy cô sắp điên rồi, kể từ lúc lời nói dối của cô bị phát hiện, người đàn ông này không có việc gì lại chạy tới tìm cô để “vận động”.
Không chuyện thì nói cô chưa tới lúc chụp hình, mượn cớ cô với Thanh Trường đang nói chuyện, kì thực thú tính của anh sớm bộc phát, nghỉ ngơi lúc nửa đêm âm thầm vào phòng cô, làm như công việc rất nhiều giờ là lúc thả lỏng.
"Em rốt cuộc có tin tôi hay không?" Nhĩ Đông Thần co mông lại, thối lui một phần.
"Chờ một chút lại nói. . . . . ." Người đàn ông này rốt cuộc có cái tật xấu gì, chờ đến cơ hội liền liều chết nói mình vô tội, cô không phải không nghe, chỉ là, anh lại chọn ngay lúc cô không tỉnh táo để nói.
"Không cần, làm xong sau này em sẽ lại trở mặt không nhận người." Anh nhanh chóng nói, thuận tiện thẳng lưng vào chỗ mềm mại, dùng sức thăm dò khiến dịch lòng chảy ra!
A. . . . . . Quá mức! Hoa huyệt cực lực co rút, thiếu chút nữa là hỏng mất, Tất Hạnh
Trừng cắn môi dưới để giảm bớt khoái cảm.
Nhìn anh còn đang nói tiếng người sao? Giống như thân thể cô chỉ để thỏa mãn dục vọng đàn ông của anh.
Cô và anh khi trước vốn không rõ ràng, lần này lại lôi kéo không rõ, thực không phải là bản tính của cô, cô lại dần chìm đắm trong đó, không thể tự kiềm chế; tới khi làm xong cô liền trở mặt, cô vốn nguyện ý trở mặt trong 24h!
Nghĩ đến đây, cô vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao đến mỗi gian phòng khách sạn, anh đều có bản lãnh lấy thẻ phòng của cô?
"Em rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần? Đó là hiểu lầm, đại hiểu lầm! Tôi chưa từng nghĩ tới tổn thương em, ngày đó thực sự là tôi quên không tắt Skype thôi !"
Thấy cô quyết liệt không để ý anh, Nhĩ Đông thần rất nóng nảy, rất giận, anh xoay thân thể cô lại, để cho mông cô quay lưng về phía anh, nhanh chóng hoạt động phân thân đang kêu gào, một hơi xuyên qua cô!
Chịu không được tàn phá hoa huyệt nhanh chóng phun dịch, cọ rửa côn thịt, Nhĩ Đông Thần cầm chặt lấy khối tuyết trắng, cảm nhận được sảng khoái~ con mẹ nó … đáng chết.
Toàn thân anh lui ra, không để cô kịp thở đã nhanh chóng cắm vào, vùi sâu trong nhục động.
Dòng điện xuyên qua, khiến thân thể Tất Hạnh Trừng không ngừng căng thẳng, cảm thụ xương cốt thoải mái, ngón chân cô co lại, tạm thời không có sức mở miệng nói chuyện.
"Phản ứng của em thật kích động!" Côn thịt ngông cuồng bất chợt dừng lại, hưởng thụ sự co rút bao bọc mềm mại của hoa huyệt, Nhĩ Đông Thần ghé sát vành tai khéo léo của cô khẽ cắn mút.
"Tôi nghĩ, cũng không phải chỉ có anh mới cho tôi cố phản ứng mãnh liệt." Mặc dù ngực phập phồng kịch liệt, Tất Hạnh Trừng vẫn kiên trì ngạo mạn, nói lại một hơi.
Còn dám nói vậy? thật là không biết sống chết! Nhĩ Đông Thần vô tâm khích lệ cô lúc này nên nói, trên thực tế, hành động này rất không nên, anh có nghĩa vụ làm cho cô hoàn toàn biết điểm này, tránh cho cô cả ngày lẫn đêm nghĩ nhổ lông ngoài miệng cọp.
Anh ôm lấy cô ngồi lên trên bàn trang điểm, tách ra hai chân cô, bá đạo cắm mình trong đó, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn vào cánh hoa sưng đỏ của cô.
"Anh, anh định làm gì?" Mới vừa sức lực không có, Tất Hạnh Trừng bị dọa đến co rút đầu lưỡi.
Anh lười phải lãng phí thời gian giải thích, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, anh ghé đầu hôn lên cánh hoa của cô, nhận thấy được cô đang sợ hãi, anh suồng sã hơn đã nếm được chất lỏng ngái ngái..
Hai mắt cô ướt nước, môi anh khẽ cắn cắn đầu hoa, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng càn quấy hoa khẩu, cô thực sự sợ anh sẽ đem cô hòa tan, lại rất chờ mong cảm giác bị hòa tan.
Cô vẫn cho là môi của anh đã đủ nóng bỏng , không ngờ so với cánh hoa của cô còn lạnh hơn, chỉ là cô không hiểu, vì sao bờ môi anh lạ lạnh như thế, không những không cách nào hòa hoãn hoa tâm nóng rực, ngược lại khiến nó càng nóng mãnh liệt hơn?
Cánh hoa đỏ run run khẽ mở, tràn ra dịch mật khát vọng, kích thích ướt át như vậy khiến dục vọng anh căng phồng, Nhĩ Đông Thần vừa hút mật, vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Anh bận rộn hoạt động, cô xấu hổ toàn thân nóng bừng, một luồng khoái cảm sung sướng lần lượt nhau mà đến, giống như đặt mình vào trong thế giới khác, cô căn bản đã mất hết sức lực không cách nào phan biệt hư ảo với thực tại, "Quá mất mặt. . . . . . A ừ. . . . . . Sao vcó thể hôn nơi đó! Anh điên rồi. . . . . . anh điên rồi sao?"
"Tôi cũng rất hoài nghi tôi điên rồi! Em vốn không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, lại trượt chân thua trong tay em, giữa chúng ta rõ ràng chưa từng oanh oanh liệt liệt, tôi lại nhớ me mãi không quên, nhớ thương thật sâu trong lòng, có lẽ tôi nên hoài nghi, em đang dùng pháp thuật nào đối với tôi?" Vừa nói chuyện, anh cũng không buông tha hoa khẩu ướt át của cô, ngón tay anh cắm nhẹ vào hoa huyệt, đè ép, chui vào, cọ sát, cùng sử dụng môi lưỡi, cuồng vọng đòi hỏi ngọc dịch.
Tất Hạnh Trừng vô ngôn vô ngữ, chỉ rên rỉ ra tiếng chính cô nghe cũng thấy xấu hổ, cho dù cực lực chịu đựng, cũng không ngăn nổi tiếng thở dốc kiều mị.
Cái gọi là trượt chân, bị làm phép, nên đang khiếu nại cô sao ? Những ngày ban đầu thật tốt, hữu duyên gặp gỡ ông ngoại anh, may mắn có được sự giúp đỡ, thế nhưng anh lại không có chừng mực, lần nữa đến gần cô.
Cô không thể khống chế nổi trái tim mình, vốn len lén thích anh là chuyện của mình cô, là anh muốn tham gia náo nhiệt, tỏ tình với cô trước, thậm chí tâm ý hôm ấy muốn tuyên cáo suýt nữa ăn cô vào bụng; ghê tởm nhất chính là, tất cả cục diện đều do anh bố trí, nhiều năm sau khi gặp mặt, anh thậm chí còn không hối cải, lại còn tệ hại hơn, có lẽ cô nên viết
đơn kiện để đi kêu oan ah~
Hoa huyệt co rút liên tục, anh biết cô sắp đến cao triều, anh đứng lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, hào phóng chia sẻ vị ngọt anh vừa kiếm được, Tất Hạnh Trừng nếm được mùi vị trong miệng anh, thật xấu hổ vì hành vi bẩn thỉu này, tâm lại kích động nhộn nhạo.
Anh nhanh chóng cầm lấy côn thịt đang nóng bỏng cắm vào hoa huyệt của cô, xuyên thấu hoa tâm, cự vật vừa mới xâm nhập, liền bị nhục động của cô xoắn chặt, khiến anh cảm nhận được một cỗ khoái cảm nồng đậm, thiếu chút nữa đã buông vũ khí đầu hàng.
Bên trong nhục động của cô kịch liệt co rút, kẹp chặt phái nam kiêu ngạo, khiến anh gần như phát điên.
Anh suồng sã hưởng thụ đưa đẩy thắt lưng, cảm nhận khoái cảm mềm mại, hắn anh nắm lấy eo nhỏ của cô luận động nhày càng nhanh hơn, dần đến khi cô gần lên đến đỉnh, anh nói: "Em đối với tôi rất có cảm giác?"
Anh là quỷ đục tường sao? Cô thật muốn đánh chết anh! "Tôi không có!"
"Vậy sao? Sao lại phải giả bộ như những phụ nữ có kinh nghiệm?"
"Tôi đã nói là không có, chuyện đã qua tôi căn bản không muốn nhớ lại!" Lại tới, một cỗ sảng khoái dưới bụng như muốn nổ tung, hại cô quên mất dè dặt, chủ động đưa đầy vòng eo theo động tác của anh.
"Đó? Cái gì cũng không xảy ra. . . . . ." Âm thanh anh kéo dài, "Tốt, vậy coi như cái gì cũng chưa có xảy ra, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi!"
"Ai muốn bắt đầu lần nữa với anh? Giữa chúng ta không có bắt đầu, nên cũng chưa từng có kết thúc; nếu không có kết thúc, cũng không cần phải bắt đầu lần nữa." Giống như đọc một dạng khẩu lệnh, cô thật bội phục đầu óc thông minh của mình, mới có bản lãnh nói một chuỗi dài dằng dặc như vậy.
"Tôi mặc kệ, dù sao tất cả liền bắt đầu từ bây giờ." Chính anh quyết định, sau đó cười khẽ, cảm giác đùa bỡn với cô rất chi là vui vẻ.
Anh rút phân thân dính đầy dịch trắng ra ngoài, xoay lưng cô lại, tiến vào trong cơ thể cô từ phía sau, gương trang điểm hiện ra trước mắt, anh đang ở phía sau cô, hai tay nắm lấy hai vú cô, bừa bãi hoạt động, từng chút khiến cô co quắp.
"Xin chào, tôi tên là Nhĩ Đông Thần, năm nay hai mươi bảy tuổi, nghề nghiệp nhiếp ảnh gia, hứng thú là chụp hình."
Tất hạnh Trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn trong gương, tư thế cắm vào từ phía sau lưng của anh, bộ dạng tự giới thiệu bản thân mình.
Cô nghĩ người đàn ông này chính là làm cho cô cảm thấy khó hiểu, khiến cô ứng phó không kịp, cho tới bây giờ cô mới phát hiện người đàn ông này quá điên khùng, bộ mặt thật ngông cuồng, càng khiến cho cô sợ hãi chính là. . . . . .
Người phụ nữ trong gương, si mê, hưởng thụ. . . . . . Là cô sao???
Cùng dang thư thái không chỉ có mình cô, Nhĩ Đông Thần cũng đang không chớp mắt.
Anh rút phân thân ra, chỉ để lại đỉnh đầu côn thịt chống đỡ hoa khẩu, không biết vô tình hay đang cố ý mè nheo.
"Đừng. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Anh thật ghê tởm a! Tất Hạnh Trừng không ngừng ngâm nga yêu kiều.
"Không như vậy tôi còn có thể làm gì?" Anh tốn bao nhiêu nước bọt cùng công sức giải thích với cô, cô vẫn nhận định anh ngụy biện, anh đã hết cách, "Ai bảo em không nghe tôi nói!"
"Có. . . . . . Tôi có đang nghe!"
"Vậy sao?" Anh rõ ràng không tin.
"Anh nói năm đó là hiểu lầm, là bởi vì là quan hệ khác, 『 vừa lúc 』 chọn trúng tôi, trong thâm tâm chưa từng muốn tổn thương tôi." Thật sự không chịu nổi, cô chủ động nhếch cái mông lên chống đỡ côn thịt.
Nhĩ Đông Thần nâng khóe miệng lên, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, trong lúc vô tình phát hiện tôi thẳng thắn. . . . . . Ừ ưmh. . . . . . Không tâm cơ, 『 vừa lúc 』 liền bị hấp dẫn."
"Còn gì nữa không?"
"Đêm đó thiếu chút nữa lau súng cướp cò, cũng không phải là sắp xếp trước, anh lại không biết tôi còn máy chụp hình, cho nên, cũng là lần thứ nhất 『 vừa lúc 』." Xem đi! Cô có nghe mà.
"Tiếp thì sao?" Côn thịt cắm vào phân nửa, coi như cho cô một phần thưởng nho nhỏ.
"Cho tới lúc anh quên không tắt Skype, càng thêm vừa lúc trong vừa lúc, chúng ta đều là người bị hại, nhiều nhất chỉ có thể trách anh quá sơ ý." Có nghe qua phụ chết bở vì chưa được thỏa mãn dục vọng? Cô có chút sợ.
"Em đã hiểu nguyên nhân hậu quả rồi, tại sao còn không chịu tin tưởng tôi?" Anh nhéo viên thịt trước ngực cô kháng nghị.
"Tôi tin. . . . . . Tôi tin rồi. . . . . ." vì mong muốn được giải phóng dục vọng, cô thở gấp thuận theo.
"Vậy em nói em có rất nhiều đàn ông?" Anh dừng côn thịt lại theo dõi hành động của cô.
Khóe miệng Tất Hạnh Trừng run rẩy, sau khi hoa khẩu nếm ngon ngọt, xuân tình càng thêm ngộn nhạo, nước mắt xen lẫn khoái cảm, cô bất chấp tất cả la lên: "Chỉ có anh. . . . . . Chỉ có anh! Tôi chỉ muốn anh, chỉ có anh, anh hài lòng chưa?"
Khóe miệng Nhĩ Đông Thần nở nụ cười thắng lợi, anh từ chối cho ý kiến, côn thịt nhanh chóng đánh thẳng vào hoa tâm, mặc kệ đáp án của cô là bị trói buộc hay không, ít nhất có thể xác định cô vô lực phản kháng hành động của anh.
Chẳng bao lâu sau anh mới để ý đến chữ duy nhất của cô? Biết rõ lúc hoan ái thật giả khó phân, thế nhưng anh lại u mê, có loại kích động như trẻ nhỏ vớ được quà!
Ngoài mặt là cô giơ cờ đầu hàng, trên thực tế, rốt cuộc là ai đầu hàng đây?
Từ đó có thể biết, vào thời điểm hoan ái đàn ông và phụ nữ đều giống nhau rất dễ bị dụ dỗ, nhất là đàn ông thua trong tình yêu!
Lễ phục đính chân châu cắt chéo để trước mặt, một bộ váy được kết hạt châu, phía sau may đuôi thật dài quét trên mặt đất, hai bên may 9999 viên đá lấp lánh động lòng người, trên đầu là mũ trắng bầu bầu giống quả dưa, sa vàng trên đầu đan chặt vào nhau, biểu lộ khoa trương vẻ đẹp mỹ miều cùng phản nghịch.
Có thể xinh đẹp, có thể bướng bỉnh, cũng có thể là phong thái đặc biệt ngạo mạn của Tất Hạnh Trừng, chỉ là trang phục tinh xảo sát khí đằng đằng, giống như lúc nào cũng sẵn sang đại khai sát giới máu nhuộm lụa trắng, không khí nhìn thấy mà quá mức quỷ dị ghê gớm.
Phiền kia! Cùng người đàn ông kia sau này có dâu dưa tình cảm, cô không thấy anh lúc phiền lòng, lúc nhìn thấy anh phiền lòng! "Bắt đầu lại lần nữa, coi như cái gì cũng chưa không xảy ra qua", rốt cuộc là thật lòng, hay vẫn chỉ là câu nói đùa?
Chờ đợi nhân viên chuẩn bị quá trình chiếu sáng, hai mày Tất Hạnh Trừng nhíu càng chặt.
Nếu lời anh nói tất cả đều là thật, năm đó trong lòng anh thực sự yêu mến cô, cô mấy năm theo đuổi hình tượng hoàn mỹ, cố gắng thể hiện bản thân mình không phải uổng phí sao?
"Trừng Trừng, cô không sao chứ?" Thờ trang điểm cẩn thận từng chút một hỏi, cùng Tất Hạnh Trừng hợp tác qua mấy lần, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng không nhịn được tới cực điểm của cô.
"Tôi không sao!" Cô không thích giận chó đánh mèo vô tội, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đường cong gương mặt có chút hòa hoãn đi.
"Người ta dù sao cũng là nhiếp ảnh gia cấp Thiên vương, cô tốt nhất hãy nhẫn nại chút đi, đừng cứ ra sắc mặt như vậy cho anh ấy nhìn." Thời gian này Nhĩ Đông Thần động một chút là bắt bẻ biểu hiện của Trừng Trừng, mấy lần tức giận Thanh Trường, để Trừng Trừng một mình ở laij phát biểu; tất cả nhân viên làm việc cũng rất đồng tình với cô, nhưng Nhĩ Đông Thần tuyệt không phải dựa vào bề ngoài anh tuấn mới có thành tựu ngày hôm nay, anh có quyền xoi mói, thậm chí lựa xương trong trứng gà.
"Ừ, tôi biết rồi." Trời đánh chột dạ, đối mặt với lời khuyên bảo của Dâu Tây, tất hạnh Trừng thiếu chút nữa không đất dung thân rồi
Những lo lắng bị thứ phong thái kia quét đuôi, luôn hỏa tốc là Thanh Trường còn lại đều vô tội, khi bọn hắn có thể ở bên ngoài mà lo lắng tiến độ của buổi chụp, hoặc là lo lắng cảm thụ của cô thì cô và Nhĩ Đông Thần thật ra thì đang tham vui, sớm đem chuyện chụp hình ném ra sau đầu rồi! (Anh chị lúc này đang lên vu sơn ngắm mây~ ah ~)
"Chỉ là nói thật, những người mẫu trải qua sự mài dũa của Nhĩ Đông Thần, từ đó về sau cũng có bước tiến lớn hơn trên con đường phát triển sự nghiệp, cô coi như là luyện tập rèn dũa đi, còn có tiền có thể kiếm, sao lại không làm?"
Trải qua sự mãi dũa của anh? Tất Hạnh Trừng âm thầm lặp lại những lời này, không biết vì sao sao, những lời này khiến cô không thoải mái!
"Dạng người giống như anh ta tự cho là mình có chút tài hoa thì ngon, ai biết anh ta lén lút cùng mấy người mẫu vụng trộm làm gì, chụp hình tới mức lên giường sao?" Chỉ là. . . . . . Cô giống như chính là trộm đạo, không cẩn thận thành mấy bình dấm chua rồi !
"tôi đây cũng chưa từng nghe qua! Cô cũng biết cái vòng nhiều chuyện này truyền đi rất nhanh, nếu như Đông Thần cùng người mẫu nào đó thực sự có mờ ám, đã sớm là chủ đề hót trên trang bìa rồi!" Cô và Nhĩ Đông Thần cũng hợp tác qua mấy lần, cũng cho rằng anh ta là người quá giới hạn.
"Vậy sao?" Vì che giấu ngọt ngào nho nhỏ dưới đáy lòng, cô bày ra rất bộ dáng rất không chấp nhận.
"Tôi lén nói cho cô một bí mật, cô không được nói ra ngoài đó!" Dâu Tây mặt thần thần bí bí.
Làng Giải Trí nắm giữ rất nhiều tin rác đặc biệt là thờ trang điểm, cô không chỉ lần thứ nhất nghe thợ trang điểm nói những câu tương tự, ngay cả giọng điệu lẫn vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, Tất Hạnh Trừng không biết nên khóc hay cười.
"Tôi đoán Nhĩ Đông Thần đã sớm có người yêu rồi." Đề phòng tai vách mạch rừng, dâu tây ghé vào bên tai cô đè thấp âm lượng.
Giống như có một khẩu sung bắn vào đầu bùm một tiếng, toàn thân Tất Hạnh Trừng bị chấn động.
Anh thật sự có người yêu rồi sao ? Là ai? Sẽ là cô sao?
Nếu như không phải là cô, vậy anh vì sao còn đuổi cùng giết tận cô không buông?
"Có lần tôi không cẩn thận nhìn thấy trong bóp da của anh ta có tấm hình của một nữ sinh, mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng tôi xác định người đó không phải mẹ anh ta."
"Cô sao lại biết đó không pahir mẹ anh ta, nói không chừng là hình mẹ anh ta khi trẻ, nếu không nữa thì, có phải là ảnh thần tượng nghệ sĩ nào hay không?" Tất Hạnh Trừng không hiểu vì sao tâm đều cuống loạn lên, cô phiền não hơn khi nãy rồi.
"Cũng không phải hình của minh tinh, cảm giác đó là dạng ngoài đời thực, cũng không phải hình lúc trẻ của mẹ anh ta, nếu vậy tôi đã không khẳng định rồi." Được rồi, còn chờ tra rõ nhiều chuyện, cô tạm thời không tuyên bố với bên ngoài.
Người nói vô ý, người nghe hữu tình, thuận miệng tán gẫu ra chuyện nhiều chuyện nay bị nghẹn trong lòng Tất Hạnh Trừng, kế tiếp Dâu Tây thì thầm o o hàn huyên cái gì, cô căn bản cũng không có nghe thấy.
Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Đối với Nhĩ Đông Thần rốt cuộc có cái ý nghĩa gì?
Mặt hồ nguyên đóng băng, không tự chủ được dâng lên một nỗi bi thương, cô sẽ không lại bị anh ta đùa bỡn chứ??
Tấm hình thần bí, hại Tất Hạnh Trừng cả ngày không có tập trung được.
Cô biết trước bữa ăn tối, Nhĩ Đông Thần cũng sẽ ở trong phòng kiểm tra hình chụp hôm đó, lần thứ N cô buồn bực muốn bứt tóc, cô cũng đã mất kiên nhẫn rồi, quyết định đem chuyện làm cho rõ.
Nhĩ Đông Thần nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa thấy là cô, anh lập tức cười vui vẻ.
"sao em lại tới?" Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh.
Tới thăm bóp da của anh một chút ah! Cô dĩ nhiên không thể nào ngốc đến thành thật mà nói, "Tôi muốn nhìn hình mấy ngày nay, có thể không?" Đột nhiên viếng thăm, lý do cũng coi như hợp lý, hại cô khổ tâm suy nghĩ thật lâu.
Nhĩ Đông Thần rất vui mừng, không ngờ cô sẽ nghĩ nhìn hình trước, anh vẫn rất hoài niệm thời gian ngày trước cùng cô nghiên cứu hình chụp.
"Em đang lo lắng tôi chụp em không đẹp sao?" Anh trêu ghẹo hỏi, vừa xoay người đi cầm máy chụp hình.
"Đương nhiên là muốn kiểm tra trước một chút, ít nhất là hình còn chưa chỉnh sửa." Tất Hạnh Trừng làm như không có việc gì ngồi lên ghế sa lông, "Trong phòng anh có thức uống sao?"
Không biết được có phải cô quá mức bình tĩnh thong dong không, Nhĩ Đông Thần chợt dừng bước lại, suy nghĩ gì đó nhìn cô, "Em hơi lạ đó?"
Tất Hạnh Trừng cả kinh, cố làm ra trấn tĩnh, "Tôi nào có?" Anh quản khỉ gió! Dù sao giả bộ ngu là được rồi, thật không được liền bôi dầu vào chân đi! (ý nói là chạy nhanh đó)
"Em không phải cố ý lấy cớ nhìn hình, muốn. . . . . . Đến gần tôi chứ!" Mặt anh ranh mãnh.
Tất Hạnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhịn được liếc anh một cái, "Anh rốt cuộc có muốn cho tôi xem hình không?!"
"Được rồi, tôi chỉ đùa một chút mà thôi!"
Thấy Nhĩ Đông Thần không nghi ngờ gì mà đi tới tủ lạnh nhỏ, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi. (Chỵ thật là vô dụng ah!)
Trước khi bắt đầu làm chuyện xấu, lương tâm của cô đã tự khiển trách, cho nên khi Nhĩ Đông Thần đem lon co ca đưa cho cô thì làm bộ không cẩn thận đánh rớt, cô thấy chột dạ mãnh liệt, vừa vặn đúng góc độ.
"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý!" Nếu không phải là hình trong bóp da anh ta, hại cô tâm phiền ý loạn, cô mới không nhắm mắt dùng thủ đoạn này! "Quần anh đều ướt hết rồi, nhanh đổi một cái đi!"
Nhìn mặt cô áy náy, Nhĩ Đông Thần bất giác cười cô chuyện bé xé ra to, "Hoàn hảo ly này nước lạnh, nếu không em phải phụ trách bên dưới của anh nửa đời còn lại rồi."
Nửa người dưới, nửa đời sau. . . . . . Tất Hạnh Trừng đỏ tai, một câu hai nghĩa, là cô suy nghĩ nhiều sao?
"Anh nhanh đổi quần á!"
"Dù sao cũng không phải em chưa có xem qua, tôi ở chỗ này đổi là được rồi!" Anh làm bộ muốn cởi quần dài xuống.
"Nhĩ Đông thần!" Cô tức giận gấp xoay người sang chỗ khác.
"Được rồi! Tôi đùa thôi, tôi đi phòng tắm đổi cũng được sao?" Nhĩ Đông Thần cười thầm mặt da mặt cô mỏng, đem vật phẩm tùy thân tiện tay đặt ở trên khay trà, còn ngoan ngoãn lấy quần dài trong hành lý đi vào phòng tắm.
Khi bước chân anh vừa vào phòng tắm, một đôi mắt y hệt ra đa, đã vững vàng nhắm chặt chiếc bóp da trên khay trà.
Trộm lấy bóp da của người ta, không phải muốn trộm đồ, chính là nghĩ đủ cơ mật, tóm lại là"Trộm" lật, trừ phi là muốn lấy chứng cứ, bình thường không có nguyên do hợp lý.
Trong lòng tự hỏi, Tất Hạnh Trừng chân không đứng vững, nhưng nghi vấn của cô thực không thoải mái, hơn nữa, thời gian của cô không nhiều lắm, không rảnh do dự quá lâu.
Cô cầm bóp da lên, hít sâu một hơi, mở ra!
Cô rốt cuộc sợ sự thật tàn nhẫn cỡ nào? Khoảnh khắc mở bóp da kia, cô nhắm chặt hai mắt , ý thức được mắt với mồ hôi tay không quá phối hợp với nhau, cô ảo não suy nghĩ ý muốn bỏ một bàn tay chính mình ra, thật là đủ mù rồi !
Nếu quyết định phải biết, không được phép lâm trận lại lùi bước, dù sao cô cũng không phải là chưa bị Nhĩ Đông Thần đùa bỡn qua, chính là hình người yêu mà thôi, kia so ra mà vượt qua sự việc năm đó bị người ta nói cô dâm đãng được?
Cô ngừng thở, chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy hình người con gái trong bóp da của anh.
Cô nhìn chăm chú, được mấy giây thì sinh ra nghi ngờ, sau đó sắc mặt cả kinh!
Giống như cô bắt được củ khoai lang phỏng tay, một tay cầm bóp da ném xuống ngay tại chỗ, vội vã thoát khỏi hiện trường phạm tội, tránh né không dám đối mặt với thực tế. . . . . .
Anh đoán cô quá mệt mỏi, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao, sáng sớm hôm nay liền rời giường chụp hình, cô hẳn là mệt muốn chết rồi.
Hôm nay anh sẽ an phận một chút, không đi tìm cô "Làm vận động" , chờ sau khi hình sửa sang xong, chọn một số hình cho cô nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.