Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 13:
Chử Dương
08/07/2024
Đồng bạn lại không cảm thấy như vậy, Lâm Vi Nhiên chỉ là mẫu phụ nữ xinh đẹp bình thường, nhưng em họ Tô Tô của cô ấy... Là vẻ động lòng người cho dù khó khăn lấm lem cũng không che lấp được.
Nhưng anh ta cũng không thể nói như vậy, lầm bầm nói: "Vậy lời này của cậu... Ngô Chí dám ra tay với Vi Nhiên sao?”
Triệu Chấn Vũ vẫn cảm thấy rất khó chịu, đoạn đường này, Ngô Chí nện chết không ít cương thi thay anh ta, tuy rằng anh ta chướng mắt con người Ngô Chí, nhưng trong lòng lại tán thành đồng đội có sức chiến đấu mạnh mẽ này.
Ai ngờ hắn lại chết qua loa hoang đường như vậy, chỉ cần lúc ấy cô gái kia hô lên một tiếng, nói không chừng còn có thể cứu được Ngô Chí.
“Tôi phải tìm cơ hội để cho cô ta nếm chút đau khổ.”
“Cậu kiềm chế một chút, cô ấy là em họ của Vi Nhiên.”
“Em họ?" Triệu Chấn Vũ cười nhẹ một tiếng, "Cậu xem Vi Nhiên để ý đến cô ta sao? Được rồi, cậu đừng quan tâm, trong lòng tôi biết rõ.”
Đường cao tốc tuy an toàn hơn thành phố rơi vào tay giặc, nhưng cũng sót lại không ít cương thi. Chờ đến khi nào, anh ta dẫn cương thi qua... Thảm kịch diễn ra mỗi ngày, thêm một lần nữa cũng không có gì.
...
Tô Tô cũng không biết có người đang đánh chủ ý xấu lên người cô.
Cô thừa dịp những người khác xuống xe ăn cơm, trốn ở trong xe, cầm tinh thạch cấp một nhìn nửa ngày... Lỡ như cô đoán sai, "ánh sáng trắng" kia chỉ là ảo giác, không phải dị năng gì, vậy viên tinh thạch này cũng đủ để cho cô bạo thể mà chết.
Mặc kệ!
Dù sao cũng đã chết một lần rồi!
Tô Tô nhắm mắt nuốt tinh thạch vào yết hầu, một giây sau, lập tức cảm nhận được một dòng năng lượng mạnh mẽ bắt đầu đấu đá lung tung ở trong cơ thể.
Thái dương chảy mồ hôi, nắm đấm không tự chủ được mà siết chặt.
Dị năng, dị năng cô mong mỏi hai đời, thật sự có thể trở thành sự thật sao?
Đến giờ cơm tối, không ai chú ý đến chiếc xe tải này, tất cả mọi người đang ăn thức ăn mình tìm kiếm hoặc giấu đi, trong đó có một người phụ nữ xách ba lô của mình lên, kỳ quái ngửi ngửi.
"Sao lại cảm thấy trong túi có mùi lạ vậy?"
“Mùi gì?”
“Để xem, có chút ẩm ướt, còn có chút... tanh.”
“Sẽ không phải là sâu bọ chui vào chứ?”
Người phụ nữ lập tức đổ ba lô của mình ra ngoài, đổ ra một đống đồ dùng cá nhân, trừ lần đó ra, không có bất kỳ "động vật nhỏ" dư thừa nào.
Ha...
“Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Bên trong xe tải.
Một con rắn đen quen thuộc chui từ dưới ghế ra, nó nhắm vào nhân loại ngồi ở ghế sau, im hơi lặng tiếng bò về phía cô.
Ban đầu, nó chỉ là một con rắn đen bình thường nhất.
Sau khi tận thế, nó lẻn từ trong núi rừng đến trên đường cao tốc, trùng hợp nuốt phải mấy viên tinh thạch.
Vận may tốt, không có bạo thể mà chết, nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều khổ, bên trong cơ thể bị năng lượng mạnh mẽ tàn phá bảy phần, nếu không cũng sẽ không bị Ngô Chí dễ dàng bắt được.
Nhưng anh ta cũng không thể nói như vậy, lầm bầm nói: "Vậy lời này của cậu... Ngô Chí dám ra tay với Vi Nhiên sao?”
Triệu Chấn Vũ vẫn cảm thấy rất khó chịu, đoạn đường này, Ngô Chí nện chết không ít cương thi thay anh ta, tuy rằng anh ta chướng mắt con người Ngô Chí, nhưng trong lòng lại tán thành đồng đội có sức chiến đấu mạnh mẽ này.
Ai ngờ hắn lại chết qua loa hoang đường như vậy, chỉ cần lúc ấy cô gái kia hô lên một tiếng, nói không chừng còn có thể cứu được Ngô Chí.
“Tôi phải tìm cơ hội để cho cô ta nếm chút đau khổ.”
“Cậu kiềm chế một chút, cô ấy là em họ của Vi Nhiên.”
“Em họ?" Triệu Chấn Vũ cười nhẹ một tiếng, "Cậu xem Vi Nhiên để ý đến cô ta sao? Được rồi, cậu đừng quan tâm, trong lòng tôi biết rõ.”
Đường cao tốc tuy an toàn hơn thành phố rơi vào tay giặc, nhưng cũng sót lại không ít cương thi. Chờ đến khi nào, anh ta dẫn cương thi qua... Thảm kịch diễn ra mỗi ngày, thêm một lần nữa cũng không có gì.
...
Tô Tô cũng không biết có người đang đánh chủ ý xấu lên người cô.
Cô thừa dịp những người khác xuống xe ăn cơm, trốn ở trong xe, cầm tinh thạch cấp một nhìn nửa ngày... Lỡ như cô đoán sai, "ánh sáng trắng" kia chỉ là ảo giác, không phải dị năng gì, vậy viên tinh thạch này cũng đủ để cho cô bạo thể mà chết.
Mặc kệ!
Dù sao cũng đã chết một lần rồi!
Tô Tô nhắm mắt nuốt tinh thạch vào yết hầu, một giây sau, lập tức cảm nhận được một dòng năng lượng mạnh mẽ bắt đầu đấu đá lung tung ở trong cơ thể.
Thái dương chảy mồ hôi, nắm đấm không tự chủ được mà siết chặt.
Dị năng, dị năng cô mong mỏi hai đời, thật sự có thể trở thành sự thật sao?
Đến giờ cơm tối, không ai chú ý đến chiếc xe tải này, tất cả mọi người đang ăn thức ăn mình tìm kiếm hoặc giấu đi, trong đó có một người phụ nữ xách ba lô của mình lên, kỳ quái ngửi ngửi.
"Sao lại cảm thấy trong túi có mùi lạ vậy?"
“Mùi gì?”
“Để xem, có chút ẩm ướt, còn có chút... tanh.”
“Sẽ không phải là sâu bọ chui vào chứ?”
Người phụ nữ lập tức đổ ba lô của mình ra ngoài, đổ ra một đống đồ dùng cá nhân, trừ lần đó ra, không có bất kỳ "động vật nhỏ" dư thừa nào.
Ha...
“Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Bên trong xe tải.
Một con rắn đen quen thuộc chui từ dưới ghế ra, nó nhắm vào nhân loại ngồi ở ghế sau, im hơi lặng tiếng bò về phía cô.
Ban đầu, nó chỉ là một con rắn đen bình thường nhất.
Sau khi tận thế, nó lẻn từ trong núi rừng đến trên đường cao tốc, trùng hợp nuốt phải mấy viên tinh thạch.
Vận may tốt, không có bạo thể mà chết, nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều khổ, bên trong cơ thể bị năng lượng mạnh mẽ tàn phá bảy phần, nếu không cũng sẽ không bị Ngô Chí dễ dàng bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.