Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 16:
Chử Dương
09/07/2024
“Không có âm thanh gì cả? Đã nói cậu nghe lầm rồi.”
“Được rồi.”
Những người khác không truy cứu nữa, Tô Tô thấp thỏm bất an cúi đầu, vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đã híp thành một đường chỉ của con rắn kia.
“... Xin lỗi.”
Tô Tô há miệng, câu xin lỗi giống như thổi gió. Tuy rằng cô sợ con rắn độc này, nhưng lại không muốn nó bị phát hiện.
Một khi phát hiện, hoặc là những đồng đội này bị rắn cắn vì hoảng sợ mà hành động bừa bãi, hoặc là dụ tới mấy dị năng giả phía trước... Ngô Chí vừa chết, dị năng của cô vừa chưa có nghiên cứu rõ ràng lại không biết dùng như thế nào, chỉ có thể không ngừng hạ thấp cảm giác tồn tại, kéo dài đến ngày có thể duỗi thẳng sống lưng...
Giống như là vì bồi thường, ánh sáng trắng gấp bội tràn vào trong cơ thể con rắn đen.
Động vật máu lạnh vừa bị đá một cước, kích phát hung tính lại an phận.
Nó lười biếng ngoan ngoãn nằm ở chỗ cổ chân của nhân loại, dã tính vẫn tồn tại, dựng thẳng đôi đồng tử đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tô, con rắn thỉnh thoảng sẽ lướt qua cổ chân của cô, để lại nước miếng, đồng thời kích thích da gà cô lần lượt nổi lên.
Động vật máu lạnh cũng không có lòng biết ơn.
Nó vừa mơ ước "ấm áp" mà nhân loại phát ra, vừa cẩn thận nhớ kỹ một cước vừa rồi.
...
Trước khi đoàn xe đến khu phục vụ kế tiếp thì bị ép dừng lại.
Triệu Chấn Vũ đứng trên nóc xe, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào một đoàn xe bỏ hoang chen chúc phía trước, đoạn đường tắc nghẽn không lớn, chỉ cỡ 2m, ngoại trừ xe điện ra, xe gì cũng không qua được.
Anh ta cắn răng mắng khẽ một tiếng: "Đệt! Lại bị phá hỏng rồi!”
Tận thế ập đến quá đột ngột, rất nhiều thành thị không có năng lực phản kháng rơi vào tay giặc tại chỗ, cũng liên tiếp tê liệt với tốc độ cao. Người bình thường muốn đi về phía Nam, đi đầu quân vào căn cứ lớn còn đang vận hành bình thường, khó khăn nhất chính là giao thông.
Lâm Vi Nhiên coi như bình tĩnh: "Chặn bao xa vậy?”
“Hai cây số!" Triệu Chấn Vũ nhảy từ nóc xe xuống, mặt mày tràn ngập phiền não, "Chúng ta phải xốc từng chiếc từng chiếc lên, mới có thể mở ra một con đường.”
Nếu Ngô Chí còn ở đây, hai tay hắn có thể lật tung một chiếc xe, có thể tiết kiệm không ít công sức... Nhưng hắn đã chết rồi.
Triệu Chấn Vũ hận không thể xách đầu sỏ gây chuyện ra đánh một trận.
“Làm sao bây giờ?”
Lâm Vi Nhiên nhìn về phía Tư Triết theo bản năng, người phía sau bình tĩnh nói: "Chuyển đi, chúng ta còn có dị năng, hai km không tính là dài.”
“Còn có người bình thường đi theo phía sau, để cho bọn họ cũng tới giúp sức.”
“Được." Lâm Vi Nhiên vỗ vỗ bả vai Triệu Chấn Vũ, "Đường bị chặn kín mà thôi, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp phải, không có việc gì.”
Chính là bởi vì không phải lần đầu tiên, cho nên mới có so sánh!
Triệu Chấn Vũ nghiêm mặt thả ra một dòng nước, ném chiếc ô tô bỏ hoang chắn ở phía trước sang hai bên, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.
“Được rồi.”
Những người khác không truy cứu nữa, Tô Tô thấp thỏm bất an cúi đầu, vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đã híp thành một đường chỉ của con rắn kia.
“... Xin lỗi.”
Tô Tô há miệng, câu xin lỗi giống như thổi gió. Tuy rằng cô sợ con rắn độc này, nhưng lại không muốn nó bị phát hiện.
Một khi phát hiện, hoặc là những đồng đội này bị rắn cắn vì hoảng sợ mà hành động bừa bãi, hoặc là dụ tới mấy dị năng giả phía trước... Ngô Chí vừa chết, dị năng của cô vừa chưa có nghiên cứu rõ ràng lại không biết dùng như thế nào, chỉ có thể không ngừng hạ thấp cảm giác tồn tại, kéo dài đến ngày có thể duỗi thẳng sống lưng...
Giống như là vì bồi thường, ánh sáng trắng gấp bội tràn vào trong cơ thể con rắn đen.
Động vật máu lạnh vừa bị đá một cước, kích phát hung tính lại an phận.
Nó lười biếng ngoan ngoãn nằm ở chỗ cổ chân của nhân loại, dã tính vẫn tồn tại, dựng thẳng đôi đồng tử đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tô, con rắn thỉnh thoảng sẽ lướt qua cổ chân của cô, để lại nước miếng, đồng thời kích thích da gà cô lần lượt nổi lên.
Động vật máu lạnh cũng không có lòng biết ơn.
Nó vừa mơ ước "ấm áp" mà nhân loại phát ra, vừa cẩn thận nhớ kỹ một cước vừa rồi.
...
Trước khi đoàn xe đến khu phục vụ kế tiếp thì bị ép dừng lại.
Triệu Chấn Vũ đứng trên nóc xe, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào một đoàn xe bỏ hoang chen chúc phía trước, đoạn đường tắc nghẽn không lớn, chỉ cỡ 2m, ngoại trừ xe điện ra, xe gì cũng không qua được.
Anh ta cắn răng mắng khẽ một tiếng: "Đệt! Lại bị phá hỏng rồi!”
Tận thế ập đến quá đột ngột, rất nhiều thành thị không có năng lực phản kháng rơi vào tay giặc tại chỗ, cũng liên tiếp tê liệt với tốc độ cao. Người bình thường muốn đi về phía Nam, đi đầu quân vào căn cứ lớn còn đang vận hành bình thường, khó khăn nhất chính là giao thông.
Lâm Vi Nhiên coi như bình tĩnh: "Chặn bao xa vậy?”
“Hai cây số!" Triệu Chấn Vũ nhảy từ nóc xe xuống, mặt mày tràn ngập phiền não, "Chúng ta phải xốc từng chiếc từng chiếc lên, mới có thể mở ra một con đường.”
Nếu Ngô Chí còn ở đây, hai tay hắn có thể lật tung một chiếc xe, có thể tiết kiệm không ít công sức... Nhưng hắn đã chết rồi.
Triệu Chấn Vũ hận không thể xách đầu sỏ gây chuyện ra đánh một trận.
“Làm sao bây giờ?”
Lâm Vi Nhiên nhìn về phía Tư Triết theo bản năng, người phía sau bình tĩnh nói: "Chuyển đi, chúng ta còn có dị năng, hai km không tính là dài.”
“Còn có người bình thường đi theo phía sau, để cho bọn họ cũng tới giúp sức.”
“Được." Lâm Vi Nhiên vỗ vỗ bả vai Triệu Chấn Vũ, "Đường bị chặn kín mà thôi, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp phải, không có việc gì.”
Chính là bởi vì không phải lần đầu tiên, cho nên mới có so sánh!
Triệu Chấn Vũ nghiêm mặt thả ra một dòng nước, ném chiếc ô tô bỏ hoang chắn ở phía trước sang hai bên, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.