Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 1:
Chử Dương
25/06/2024
Là một ngày đầy mây, xác sống vây quanh thành.
Tô Tô mở to mắt nhìn mình rơi vào cái chết, vô số cánh tay xanh tím chen chúc ập đến, xác sống đứng đầu hung tàn xé rách máu thịt của cô.
Thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô chỉ nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc.
"Thế giới tận thế không dung nạp kẻ yếu."
Một cặp đôi mạnh mẽ bậc sáu, đứng trên tường cách đó không xa, thương cảm nhìn đám máu thịt nổ tung mù mịt.
Người đàn ông anh tuấn lắc đầu: "Kết cục của việc không biết lượng sức."
Cặp đôi được căn cứ tung hô, bỏ lại lời cảm thán vô nghĩa, quay đầu bắt đầu kề vai chiến đấu bên nhau.
Đám xác sống cuối cùng cũng rút lui.
Tiếng reo hò vang lên khắp căn cứ.
Tuấn nam mỹ nữ đứng ở trên tường, cả người đẫm máu, đột nhiên nhìn nhau cười.
Chiến thắng trở thành vương miện, cái chết trở thành thứ phụ họa.
......
Mở mắt ra lần nữa, là một cửa hàng tiện lợi tối tăm.
Xung quanh bừa bộn, lòng bàn tay trắng trẻo mịn màng siết chặt hai gói đậu khô phủ đầy bụi.
Tô Tô khó nhọc chớp mắt, chỉ kịp nhìn rõ — vị ớt cay, đã hết hạn một tháng.
"Đưa đây!"
Một cánh tay thô ráp vươn tới, cứng rắn cướp đi hai gói đậu khô ngâm ớt trong tay cô.
Ngô Chí ném qua ném lại đống đồ ăn vặt trong tay, không hài lòng lắm nhưng có còn hơn không.
"Cái thân hình nhỏ nhắn này, tìm đồ cũng khá đấy chứ."
Ánh mắt ghê tởm từ trên xuống dưới lướt qua Tô Tô, Ngô Chí liếm môi, cơ thể nóng lên, nhưng bây giờ mọi người đều đang tìm kiếm vật tư, anh ta chỉ đành nhìn cô chằm chằm thêm vài lần.
"Cho mày ăn cũng phí, chi bằng để tao hưởng lợi."
Tô Tô không phản ứng, cô vẫn chưa hồi phục từ cái chết, lặng lẽ nhìn Ngô Chí cướp đồ ăn rồi nghênh ngang bỏ đi.
Cô đã chết rồi.
Lại sống lại.
Cảnh tượng quen thuộc này, hình như xảy ra bốn năm trước, khi cô chưa vào căn cứ phía Nam, mà đang cùng đoàn người đi về phía Nam.
"Không còn gì nữa! Mau lên xe!"
Tiếng nhắc nhở vừa vang lên, mọi người tìm kiếm vật tư xung quanh liền chạy ra ngoài, sợ chậm trễ sẽ bị bỏ lại ở trạm dịch vụ hẻo lánh này.
Sống trong tận thế bốn năm, bản năng sinh tồn thúc giục Tô Tô chạy theo mọi người, lên một chiếc xe bán tải chật chội.
"Anh có tìm thấy gì không?"
Bên tai có người nhỏ giọng đặt câu hỏi, người bị hỏi kia ôm chặt túi áo của mình, chua xót lắc đầu.
"Không tìm được gì cả, trạm dịch vụ này chắc bị người ta lục soát vô số lần rồi."
Cảnh tượng quen thuộc, cuộc đối thoại quen thuộc, khiến Tô Tô cuối cùng cũng cảm thấy thực tế hơn.
Cô không những không bị xác sống cắn chết, mà còn quay về bốn năm trước.
Rõ ràng là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng Tô Tô lại cắn chặt răng, đôi mắt mở to vô thức rơi một hàng nước mắt.
"Tô Tô, cô thì sao? Cô tìm được gì không?"
Bên cạnh có người đụng cô một cái, thò đầu ra nhìn mới phát hiện cô đang khóc.
"Sao cô lại khóc? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Một câu nói, làm cho tất cả mọi người trong xe tải đều quay đầu nhìn lại. Những người đứng xem ở cửa hàng tiện lợi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đã hiểu rõ, nhỏ giọng giải thích hai câu.
"Đồ ăn cô ấy tìm được, lại bị Ngô Chí cướp mất rồi."
Trong xe trong nháy mắt lại im lặng, một lúc lâu sau mới có người thấp giọng mắng một tiếng.
"Khốn kiếp."
Lúc này mới tận thế nửa năm, mọi người ít nhiều vẫn còn chút đồng cảm, đến năm thứ tư của tận thế, đồ ăn bị cướp chỉ nói là đáng đời.
Tô Tô mở to mắt nhìn mình rơi vào cái chết, vô số cánh tay xanh tím chen chúc ập đến, xác sống đứng đầu hung tàn xé rách máu thịt của cô.
Thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô chỉ nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc.
"Thế giới tận thế không dung nạp kẻ yếu."
Một cặp đôi mạnh mẽ bậc sáu, đứng trên tường cách đó không xa, thương cảm nhìn đám máu thịt nổ tung mù mịt.
Người đàn ông anh tuấn lắc đầu: "Kết cục của việc không biết lượng sức."
Cặp đôi được căn cứ tung hô, bỏ lại lời cảm thán vô nghĩa, quay đầu bắt đầu kề vai chiến đấu bên nhau.
Đám xác sống cuối cùng cũng rút lui.
Tiếng reo hò vang lên khắp căn cứ.
Tuấn nam mỹ nữ đứng ở trên tường, cả người đẫm máu, đột nhiên nhìn nhau cười.
Chiến thắng trở thành vương miện, cái chết trở thành thứ phụ họa.
......
Mở mắt ra lần nữa, là một cửa hàng tiện lợi tối tăm.
Xung quanh bừa bộn, lòng bàn tay trắng trẻo mịn màng siết chặt hai gói đậu khô phủ đầy bụi.
Tô Tô khó nhọc chớp mắt, chỉ kịp nhìn rõ — vị ớt cay, đã hết hạn một tháng.
"Đưa đây!"
Một cánh tay thô ráp vươn tới, cứng rắn cướp đi hai gói đậu khô ngâm ớt trong tay cô.
Ngô Chí ném qua ném lại đống đồ ăn vặt trong tay, không hài lòng lắm nhưng có còn hơn không.
"Cái thân hình nhỏ nhắn này, tìm đồ cũng khá đấy chứ."
Ánh mắt ghê tởm từ trên xuống dưới lướt qua Tô Tô, Ngô Chí liếm môi, cơ thể nóng lên, nhưng bây giờ mọi người đều đang tìm kiếm vật tư, anh ta chỉ đành nhìn cô chằm chằm thêm vài lần.
"Cho mày ăn cũng phí, chi bằng để tao hưởng lợi."
Tô Tô không phản ứng, cô vẫn chưa hồi phục từ cái chết, lặng lẽ nhìn Ngô Chí cướp đồ ăn rồi nghênh ngang bỏ đi.
Cô đã chết rồi.
Lại sống lại.
Cảnh tượng quen thuộc này, hình như xảy ra bốn năm trước, khi cô chưa vào căn cứ phía Nam, mà đang cùng đoàn người đi về phía Nam.
"Không còn gì nữa! Mau lên xe!"
Tiếng nhắc nhở vừa vang lên, mọi người tìm kiếm vật tư xung quanh liền chạy ra ngoài, sợ chậm trễ sẽ bị bỏ lại ở trạm dịch vụ hẻo lánh này.
Sống trong tận thế bốn năm, bản năng sinh tồn thúc giục Tô Tô chạy theo mọi người, lên một chiếc xe bán tải chật chội.
"Anh có tìm thấy gì không?"
Bên tai có người nhỏ giọng đặt câu hỏi, người bị hỏi kia ôm chặt túi áo của mình, chua xót lắc đầu.
"Không tìm được gì cả, trạm dịch vụ này chắc bị người ta lục soát vô số lần rồi."
Cảnh tượng quen thuộc, cuộc đối thoại quen thuộc, khiến Tô Tô cuối cùng cũng cảm thấy thực tế hơn.
Cô không những không bị xác sống cắn chết, mà còn quay về bốn năm trước.
Rõ ràng là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng Tô Tô lại cắn chặt răng, đôi mắt mở to vô thức rơi một hàng nước mắt.
"Tô Tô, cô thì sao? Cô tìm được gì không?"
Bên cạnh có người đụng cô một cái, thò đầu ra nhìn mới phát hiện cô đang khóc.
"Sao cô lại khóc? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Một câu nói, làm cho tất cả mọi người trong xe tải đều quay đầu nhìn lại. Những người đứng xem ở cửa hàng tiện lợi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đã hiểu rõ, nhỏ giọng giải thích hai câu.
"Đồ ăn cô ấy tìm được, lại bị Ngô Chí cướp mất rồi."
Trong xe trong nháy mắt lại im lặng, một lúc lâu sau mới có người thấp giọng mắng một tiếng.
"Khốn kiếp."
Lúc này mới tận thế nửa năm, mọi người ít nhiều vẫn còn chút đồng cảm, đến năm thứ tư của tận thế, đồ ăn bị cướp chỉ nói là đáng đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.