Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 33:
Chử Dương
11/07/2024
Lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Tô, con ngươi đen nhánh phản chiếu ra dáng vẻ của cô, giống như toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú.
Tim Tô Tô đập rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể bóp chặt lòng bàn tay mới có thể ép chính mình tỉnh táo lại, phản ứng hoàn toàn không giống với kiếp trước.
“Được.”
Trấn trưởng hài lòng gật đầu, đưa chìa khóa cho cô: "Mau đi đi, ở tận cùng tầng hai.”
Tô Tô cũng không có đối diện với anh ta, mà là cúi thấp đầu, ôm hộp trái cây đi vòng qua bên người anh ta, chạy bình bịch lên cầu thang.
Chạy được một nửa, cô vô thức quay đầu lại—
Trấn trưởng còn chưa đi, anh ta đứng tại chỗ, hơi hơi ngẩng đầu lên, một giây tiếp xúc ánh mắt với cô, đáy mắt nhảy ra vài phần ý cười thêm lần nữa.
Tim Tô Tô lại đập nhanh một nhịp, mơ hồ giống như nghe được tiếng những người khác trong đại sảnh thảo luận.
“Một hộp đào vàng thật lớn!”
“Tại sao trấn trưởng lại đưa đồ hộp cho Tô Tô? Chẳng lẽ anh ta muốn lấy lòng đám Lâm Vi Nhiên?”
"Xoẹt, quan hệ của Lâm Vi Nhiên và Tô Tô bình thường, có cái gì mà phải lấy lòng? Để tôi nói xem, chính là trấn trưởng nhìn trúng mặt Tô Tô, anh ta muốn theo đuổi cô ấy!"
“Nếu như vẻ ngoài của tôi cũng giống Tô Tô, không, nếu như có một nửa đẹp mắt của cô ấy, tôi hoàn toàn không cần phải đi ra ngoài tìm đồ ăn!"
"Tôi rất muốn ăn đào vàng, cho tôi ăn một miếng, cho tôi ăn một miếng là được rồi... Trấn trưởng có thích đàn ông không?”
“...”
Dị năng giả có thính giác rất mạnh, Tô Tô cảm thấy, trấn trưởng chắc chắn cũng nghe thấy những lời này, nhưng ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối không có dời từ trên người của cô đi.
Tô Tô ôm chặt hộp đào vàng trong ngực, quay đầu chạy đi.
Cho đến khi lên lầu hai, dùng chìa khóa mở cửa phòng, hoàn toàn chặn tất cả ở ngoài cửa, chân cô mới mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Kiếp trước, cô đã quyết định lựa chọn ngược lại.
Vừa trải qua bóng ma của Ngô Chí, đối với sự lấy lòng đột ngột của trấn trưởng, cô tựa như một con nhím gặp phải nguy hiểm, dựng thẳng gai nhọn, cảnh giác sợ hãi lại kháng cự.
Trấn trưởng đưa tới hộp đào vàng, cô không nhận, kiên quyết nhét trở lại.
Trấn trưởng đưa chìa khóa phòng tới, cô cũng không cần, quay đầu chạy về phía đám người bình thường trong đội ngũ, tình nguyện trải giường dưới đất cùng mọi người.
Nhưng anh ta giống như không hiểu sự kháng cự lặng lẽ của cô, nhiều lần lấy lòng, thỉnh thoảng cho một ít ưu đãi. Đến cuối cùng, cho dù là người cùng đội ngũ, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày càng kỳ quái. Trong hoàn cảnh mọi người đều ăn không đủ no, người nói lời chua ngoa càng ngày càng nhiều, cô...
"Xì... xì..."
m thanh rắn rít quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của Tô Tô, con rắn đen tiêu hóa xong con mồi bò từ trong ba lô ra, lười biếng mà quét mắt xem xét hoàn cảnh trong phòng, tựa như đang tuần tra địa bàn của mình.
Tim Tô Tô đập rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể bóp chặt lòng bàn tay mới có thể ép chính mình tỉnh táo lại, phản ứng hoàn toàn không giống với kiếp trước.
“Được.”
Trấn trưởng hài lòng gật đầu, đưa chìa khóa cho cô: "Mau đi đi, ở tận cùng tầng hai.”
Tô Tô cũng không có đối diện với anh ta, mà là cúi thấp đầu, ôm hộp trái cây đi vòng qua bên người anh ta, chạy bình bịch lên cầu thang.
Chạy được một nửa, cô vô thức quay đầu lại—
Trấn trưởng còn chưa đi, anh ta đứng tại chỗ, hơi hơi ngẩng đầu lên, một giây tiếp xúc ánh mắt với cô, đáy mắt nhảy ra vài phần ý cười thêm lần nữa.
Tim Tô Tô lại đập nhanh một nhịp, mơ hồ giống như nghe được tiếng những người khác trong đại sảnh thảo luận.
“Một hộp đào vàng thật lớn!”
“Tại sao trấn trưởng lại đưa đồ hộp cho Tô Tô? Chẳng lẽ anh ta muốn lấy lòng đám Lâm Vi Nhiên?”
"Xoẹt, quan hệ của Lâm Vi Nhiên và Tô Tô bình thường, có cái gì mà phải lấy lòng? Để tôi nói xem, chính là trấn trưởng nhìn trúng mặt Tô Tô, anh ta muốn theo đuổi cô ấy!"
“Nếu như vẻ ngoài của tôi cũng giống Tô Tô, không, nếu như có một nửa đẹp mắt của cô ấy, tôi hoàn toàn không cần phải đi ra ngoài tìm đồ ăn!"
"Tôi rất muốn ăn đào vàng, cho tôi ăn một miếng, cho tôi ăn một miếng là được rồi... Trấn trưởng có thích đàn ông không?”
“...”
Dị năng giả có thính giác rất mạnh, Tô Tô cảm thấy, trấn trưởng chắc chắn cũng nghe thấy những lời này, nhưng ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối không có dời từ trên người của cô đi.
Tô Tô ôm chặt hộp đào vàng trong ngực, quay đầu chạy đi.
Cho đến khi lên lầu hai, dùng chìa khóa mở cửa phòng, hoàn toàn chặn tất cả ở ngoài cửa, chân cô mới mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Kiếp trước, cô đã quyết định lựa chọn ngược lại.
Vừa trải qua bóng ma của Ngô Chí, đối với sự lấy lòng đột ngột của trấn trưởng, cô tựa như một con nhím gặp phải nguy hiểm, dựng thẳng gai nhọn, cảnh giác sợ hãi lại kháng cự.
Trấn trưởng đưa tới hộp đào vàng, cô không nhận, kiên quyết nhét trở lại.
Trấn trưởng đưa chìa khóa phòng tới, cô cũng không cần, quay đầu chạy về phía đám người bình thường trong đội ngũ, tình nguyện trải giường dưới đất cùng mọi người.
Nhưng anh ta giống như không hiểu sự kháng cự lặng lẽ của cô, nhiều lần lấy lòng, thỉnh thoảng cho một ít ưu đãi. Đến cuối cùng, cho dù là người cùng đội ngũ, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày càng kỳ quái. Trong hoàn cảnh mọi người đều ăn không đủ no, người nói lời chua ngoa càng ngày càng nhiều, cô...
"Xì... xì..."
m thanh rắn rít quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của Tô Tô, con rắn đen tiêu hóa xong con mồi bò từ trong ba lô ra, lười biếng mà quét mắt xem xét hoàn cảnh trong phòng, tựa như đang tuần tra địa bàn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.