Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 3:
Chử Dương
25/06/2024
"Vi Nhiên, quan tâm họ làm gì."
"Một đám người thường không thức tỉnh dị năng, sớm muộn gì cũng chết trong đám xác sống, nếu họ tự chạy lạc cũng đỡ cho chúng ta một đám gánh nặng."
"Đúng vậy, chúng ta đâu phải vệ sĩ của họ, lẽ nào còn phải hộ tống họ đến căn cứ phía Nam sao?"
Tư Triết vẫn không mở miệng lại đột nhiên mở miệng: "Được rồi, Vi Nhiên cũng tốt bụng, bọn họ muốn theo thì theo, gặp nguy hiểm cũng biết tự mình chạy, chúng ta không cần để ý nhiều."
Người dẫn đầu mạnh nhất trong đội đã lên tiếng, những người khác cũng không còn lời oán trách. Biết rằng Tư Triết đang giải vây cho mình, Lâm Vi Nhiên xinh đẹp liếc nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt đó, phong tình vô hạn.
Cổ họng Tư Triết đột ngột chuyển động: "Ăn cơm đi."
Bữa tối là cháo trắng, thêm chút rau dại hái từ trong rừng. Tận thế nửa năm, vừa mới thoát khỏi thành phố bị chiếm đóng, dù có dị năng mở đường, thức ăn vẫn rất khan hiếm.
Cho dù như vậy, bọn họ cũng ăn ngon hơn rất nhiều so với những người bình thường phía sau.
Tô Tô trà trộn ở trong đám người, bụng kêu lên òng ọc, cơn đói khiến lòng người cũng bồn chồn.
Một số người trong trạm dịch vụ đã tìm được đồ ăn, lúc này còn có thể lấp đầy bụng, những người bị cướp mất thức ăn như cô... chỉ có thể chịu đói.
Tô Tô ôm đầu gối, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ngay phía trước, chính là Ngô Chí đang bưng cháo hoa uống từng ngụm lớn. Anh ta uống được một nửa, dường như không cảm thấy ngon, lấy từ túi ra một gói đậu khô vị ớt, đổ vào cháo trộn lẫn vào nhau.
Cách xa cả một đoạn, Tô Tô cũng có thể thấy rõ -- vài miếng đậu khô mềm mịn bị cắn nát, nuốt chửng, một quả ớt cay bóng loáng cũng bị cắn vỡ, nước muối mặn nhỏ bắn ra, trộn lẫn với cháo đặc, bị Ngô Chí nuốt vào miệng.
Bụng cô bản năng trào lên cơn đói khát.
Có lẽ nhận ra ánh nhìn của cô, Ngô Chí uống một ngụm cháo lớn, quay đầu nhìn cô nở một nụ cười ghê tởm.
Nụ cười kia như thể đã xem cô là món ăn trên đĩa.
Tô Tô như bị điện giật, rụt ánh mắt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, trong đêm tối lạnh lẽo, cơ thể khẽ run rẩy.
Ở phía bên kia.
Ngô Chí lau miệng, nhìn về phía Lâm Vi Nhiên: "Vi Nhiên, em họ của cô không thức tỉnh dị năng, một cô gái sống sót trong tận thế rất khó khăn."
Lâm Vi Nhiên giương mắt: "Anh muốn nói gì?"
"Hì hì." Đối với một dị năng giả hệ lửa cấp hai, Ngô Chí không dám kiêu ngạo như vậy: "Tôi muốn nói chuyện yêu đương với cô ấy, như vậy cũng có thể thuận lý thành chương mà bảo vệ em họ của cô, cô thấy sao?"
Lâm Vi Nhiên trầm tư hai giây, mới mở miệng: "Anh thật lòng chứ?"
"Đương nhiên!"
"Vậy anh tự đi nói với cô ấy đi."
"Được! Tôi đi tiểu rồi sẽ nói!"
Lâm Vi Nhiên nhìn Ngô Chí biến mất trong rừng, thở dài.
Tư Triết ngồi bên cạnh cô ấy quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi lo em họ không thích Ngô Chí."
"Đã tận thế rồi, có thích hay không cũng không quan trọng." Tư Triết an ủi cô ấy: "Lúc trước khi xuất phát đã nói rồi, chúng ta lái xe việt dã nhà em họ cô, mang theo cô ấy cùng nhau đi về phía nam. Dọc theo đường đi nhiều nguy hiểm như vậy, chúng ta cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc cho cô ấy được. Nếu Ngô Chí có tâm, đối với em họ cô cũng là một chuyện tốt."
"Ừ, anh nói đúng." Lâm Vi Nhiên nhanh chóng bị thuyết phục: "Hy vọng cô ấy có thể chấp nhận ý tốt của Ngô Chí."
"Một đám người thường không thức tỉnh dị năng, sớm muộn gì cũng chết trong đám xác sống, nếu họ tự chạy lạc cũng đỡ cho chúng ta một đám gánh nặng."
"Đúng vậy, chúng ta đâu phải vệ sĩ của họ, lẽ nào còn phải hộ tống họ đến căn cứ phía Nam sao?"
Tư Triết vẫn không mở miệng lại đột nhiên mở miệng: "Được rồi, Vi Nhiên cũng tốt bụng, bọn họ muốn theo thì theo, gặp nguy hiểm cũng biết tự mình chạy, chúng ta không cần để ý nhiều."
Người dẫn đầu mạnh nhất trong đội đã lên tiếng, những người khác cũng không còn lời oán trách. Biết rằng Tư Triết đang giải vây cho mình, Lâm Vi Nhiên xinh đẹp liếc nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt đó, phong tình vô hạn.
Cổ họng Tư Triết đột ngột chuyển động: "Ăn cơm đi."
Bữa tối là cháo trắng, thêm chút rau dại hái từ trong rừng. Tận thế nửa năm, vừa mới thoát khỏi thành phố bị chiếm đóng, dù có dị năng mở đường, thức ăn vẫn rất khan hiếm.
Cho dù như vậy, bọn họ cũng ăn ngon hơn rất nhiều so với những người bình thường phía sau.
Tô Tô trà trộn ở trong đám người, bụng kêu lên òng ọc, cơn đói khiến lòng người cũng bồn chồn.
Một số người trong trạm dịch vụ đã tìm được đồ ăn, lúc này còn có thể lấp đầy bụng, những người bị cướp mất thức ăn như cô... chỉ có thể chịu đói.
Tô Tô ôm đầu gối, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ngay phía trước, chính là Ngô Chí đang bưng cháo hoa uống từng ngụm lớn. Anh ta uống được một nửa, dường như không cảm thấy ngon, lấy từ túi ra một gói đậu khô vị ớt, đổ vào cháo trộn lẫn vào nhau.
Cách xa cả một đoạn, Tô Tô cũng có thể thấy rõ -- vài miếng đậu khô mềm mịn bị cắn nát, nuốt chửng, một quả ớt cay bóng loáng cũng bị cắn vỡ, nước muối mặn nhỏ bắn ra, trộn lẫn với cháo đặc, bị Ngô Chí nuốt vào miệng.
Bụng cô bản năng trào lên cơn đói khát.
Có lẽ nhận ra ánh nhìn của cô, Ngô Chí uống một ngụm cháo lớn, quay đầu nhìn cô nở một nụ cười ghê tởm.
Nụ cười kia như thể đã xem cô là món ăn trên đĩa.
Tô Tô như bị điện giật, rụt ánh mắt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, trong đêm tối lạnh lẽo, cơ thể khẽ run rẩy.
Ở phía bên kia.
Ngô Chí lau miệng, nhìn về phía Lâm Vi Nhiên: "Vi Nhiên, em họ của cô không thức tỉnh dị năng, một cô gái sống sót trong tận thế rất khó khăn."
Lâm Vi Nhiên giương mắt: "Anh muốn nói gì?"
"Hì hì." Đối với một dị năng giả hệ lửa cấp hai, Ngô Chí không dám kiêu ngạo như vậy: "Tôi muốn nói chuyện yêu đương với cô ấy, như vậy cũng có thể thuận lý thành chương mà bảo vệ em họ của cô, cô thấy sao?"
Lâm Vi Nhiên trầm tư hai giây, mới mở miệng: "Anh thật lòng chứ?"
"Đương nhiên!"
"Vậy anh tự đi nói với cô ấy đi."
"Được! Tôi đi tiểu rồi sẽ nói!"
Lâm Vi Nhiên nhìn Ngô Chí biến mất trong rừng, thở dài.
Tư Triết ngồi bên cạnh cô ấy quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi lo em họ không thích Ngô Chí."
"Đã tận thế rồi, có thích hay không cũng không quan trọng." Tư Triết an ủi cô ấy: "Lúc trước khi xuất phát đã nói rồi, chúng ta lái xe việt dã nhà em họ cô, mang theo cô ấy cùng nhau đi về phía nam. Dọc theo đường đi nhiều nguy hiểm như vậy, chúng ta cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc cho cô ấy được. Nếu Ngô Chí có tâm, đối với em họ cô cũng là một chuyện tốt."
"Ừ, anh nói đúng." Lâm Vi Nhiên nhanh chóng bị thuyết phục: "Hy vọng cô ấy có thể chấp nhận ý tốt của Ngô Chí."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.