Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 7:
Chử Dương
04/07/2024
Máu lạnh, dữ tợn, đáng sợ.
Lưỡi rắn màu đỏ tươi chậm rãi phun ra nuốt vào, tựa như đã nhắm vào con mồi trước mắt.
Da đầu Tô Tô tê dại, thân thể muốn động cũng không dám động.
Cô sợ hãi chỉ cần vừa nhúc nhích, con rắn đen này sẽ lập tức nhào tới cắn cho cô một ngụm.
Dù sao nó cũng vừa bị Ngô Chí bắt được... Dựa theo bản tính có thù tất báo của động vật máu lạnh, có lẽ nó cũng coi cô là "kẻ thù".
Thân rắn treo trên cành cây càng ngày càng dài, cách nhân loại trên mặt đất cũng càng ngày càng gần.
"Đừng cắn tôi..."
Trong lúc bất tri bất giác, con mắt Tô Tô đã chảy ra nước mắt sợ hãi, thân thể theo bản năng di chuyển về phía sau.
"Xì... xì..."
Mắt thấy nguy hiểm càng lúc càng gần, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn.
“Người ở đây!”
Tiếng ồn ào, tiếng bước chân tràn vào rừng cây, con rắn đen vốn có ý đồ gây rối vội rút về phía ngọn cây, trong nháy mắt cũng không biết đã trốn đi đâu.
Ánh đèn pin chiếu tới.
Dị năng giả dẫn đầu phát hiện ra thi thể Ngô Chí trước — hai mắt trừng lớn, ấn đường xanh tím, chết không nhắm mắt.
“Cái này…”
“Làm sao vậy?" Lâm Vi Nhiên đẩy bụi cỏ ra, một giây sau, sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi, "Ngô Chí chết rồi?”
Cô ta nhìn về phía Tô Tô xụi lơ trên mặt đất theo bản năng, khóe mắt phiếm hồng, giọng điệu không tự chủ được trở nên lạnh lùng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Ngô Chí lại chết?”
Nên tới chất vấn, vẫn là tới.
Tô Tô ôm hai đầu gối của mình, giọng điệu đặc biệt chết lặng: "Anh ta bị rắn độc cắn.”
“Sao có thể?" Lâm Vi Nhiên nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Tư Triết đứng ở bên cạnh cô ta ngồi xổm xuống, sau khi nhìn qua thi thể Ngô Chí một vòng, chính xác định vị được cái chân, hắn xắn ống quần lên.
Trên chân quả thật có dấu răng rắn cắn.
Rắn gì mà độc tính lớn như vậy? Có thể khiến Ngô Chí không rên một tiếng đã chết?
Lâm Vi Nhiên mím môi, trong lòng có chút bất an.
Trong đội ngũ tổng cộng có bảy dị năng giả, trong đó dị năng giả cấp hai chỉ có bốn — cô ta, Tư Triết, Ngô Chí, Triệu Chấn Vũ.
Trên đường chạy trốn, dị năng hệ sức mạnh của Ngô Chí góp phần giúp đỡ rất nhiều, vung gậy bóng chày ra ngoài, mười con cương thi thì chín con lệch đầu, còn có một cái đầu trực tiếp bay ra ngoài.
Mà dị năng hệ hỏa của cô ta, Tư Triết có dị năng hệ lôi, tuy nói là dùng tốt, nhưng giai đoạn trước rất dễ dàng mất lực, sức tấn công thật sự có hạn...
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng của Lâm Vi Nhiên vô cùng tệ hại.
Mà người không nhịn được nổi nóng chính là Triệu Chấn Vũ.
“Ngô Chí bị rắn cắn, cô không biết kêu người sao? Chúng tôi đều ở bên ngoài rừng, chỉ cần cô kêu một tiếng, còn có thể cứu anh ta trở về!"
Tô Tô không kêu một tiếng nào.
Lần này, Lâm Vi Nhiên cũng có chút bất mãn, trong ánh mắt nhìn về phía em họ nhà mình mang theo thất vọng và cảm xúc giận chó đánh mèo mãnh liệt.
"Sao em không kêu lên?"
Một câu chất vấn giống hệt kiếp trước.
Tô Tô có chút xuất thần, lúc ấy cô trả lời như thế nào?
Lúc ấy cô ôm một bên má sưng vù, trong lòng bám víu tia cầu xin cuối cùng, hi vọng những người này có thể đứng về phía cô.
“Anh ta muốn chơi tôi." Tô Tô vẫn chọn nói ra những lời này, chỉ là lần này, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, "Chỉ là còn chưa thực hiện được đã bị rắn độc cắn.”
Cô thậm chí còn cười.
“Còn là con rắn đen anh ta vừa bắt được, nó tới báo thù.”
Hai câu nói khiến hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Lưỡi rắn màu đỏ tươi chậm rãi phun ra nuốt vào, tựa như đã nhắm vào con mồi trước mắt.
Da đầu Tô Tô tê dại, thân thể muốn động cũng không dám động.
Cô sợ hãi chỉ cần vừa nhúc nhích, con rắn đen này sẽ lập tức nhào tới cắn cho cô một ngụm.
Dù sao nó cũng vừa bị Ngô Chí bắt được... Dựa theo bản tính có thù tất báo của động vật máu lạnh, có lẽ nó cũng coi cô là "kẻ thù".
Thân rắn treo trên cành cây càng ngày càng dài, cách nhân loại trên mặt đất cũng càng ngày càng gần.
"Đừng cắn tôi..."
Trong lúc bất tri bất giác, con mắt Tô Tô đã chảy ra nước mắt sợ hãi, thân thể theo bản năng di chuyển về phía sau.
"Xì... xì..."
Mắt thấy nguy hiểm càng lúc càng gần, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn.
“Người ở đây!”
Tiếng ồn ào, tiếng bước chân tràn vào rừng cây, con rắn đen vốn có ý đồ gây rối vội rút về phía ngọn cây, trong nháy mắt cũng không biết đã trốn đi đâu.
Ánh đèn pin chiếu tới.
Dị năng giả dẫn đầu phát hiện ra thi thể Ngô Chí trước — hai mắt trừng lớn, ấn đường xanh tím, chết không nhắm mắt.
“Cái này…”
“Làm sao vậy?" Lâm Vi Nhiên đẩy bụi cỏ ra, một giây sau, sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi, "Ngô Chí chết rồi?”
Cô ta nhìn về phía Tô Tô xụi lơ trên mặt đất theo bản năng, khóe mắt phiếm hồng, giọng điệu không tự chủ được trở nên lạnh lùng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Ngô Chí lại chết?”
Nên tới chất vấn, vẫn là tới.
Tô Tô ôm hai đầu gối của mình, giọng điệu đặc biệt chết lặng: "Anh ta bị rắn độc cắn.”
“Sao có thể?" Lâm Vi Nhiên nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Tư Triết đứng ở bên cạnh cô ta ngồi xổm xuống, sau khi nhìn qua thi thể Ngô Chí một vòng, chính xác định vị được cái chân, hắn xắn ống quần lên.
Trên chân quả thật có dấu răng rắn cắn.
Rắn gì mà độc tính lớn như vậy? Có thể khiến Ngô Chí không rên một tiếng đã chết?
Lâm Vi Nhiên mím môi, trong lòng có chút bất an.
Trong đội ngũ tổng cộng có bảy dị năng giả, trong đó dị năng giả cấp hai chỉ có bốn — cô ta, Tư Triết, Ngô Chí, Triệu Chấn Vũ.
Trên đường chạy trốn, dị năng hệ sức mạnh của Ngô Chí góp phần giúp đỡ rất nhiều, vung gậy bóng chày ra ngoài, mười con cương thi thì chín con lệch đầu, còn có một cái đầu trực tiếp bay ra ngoài.
Mà dị năng hệ hỏa của cô ta, Tư Triết có dị năng hệ lôi, tuy nói là dùng tốt, nhưng giai đoạn trước rất dễ dàng mất lực, sức tấn công thật sự có hạn...
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng của Lâm Vi Nhiên vô cùng tệ hại.
Mà người không nhịn được nổi nóng chính là Triệu Chấn Vũ.
“Ngô Chí bị rắn cắn, cô không biết kêu người sao? Chúng tôi đều ở bên ngoài rừng, chỉ cần cô kêu một tiếng, còn có thể cứu anh ta trở về!"
Tô Tô không kêu một tiếng nào.
Lần này, Lâm Vi Nhiên cũng có chút bất mãn, trong ánh mắt nhìn về phía em họ nhà mình mang theo thất vọng và cảm xúc giận chó đánh mèo mãnh liệt.
"Sao em không kêu lên?"
Một câu chất vấn giống hệt kiếp trước.
Tô Tô có chút xuất thần, lúc ấy cô trả lời như thế nào?
Lúc ấy cô ôm một bên má sưng vù, trong lòng bám víu tia cầu xin cuối cùng, hi vọng những người này có thể đứng về phía cô.
“Anh ta muốn chơi tôi." Tô Tô vẫn chọn nói ra những lời này, chỉ là lần này, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, "Chỉ là còn chưa thực hiện được đã bị rắn độc cắn.”
Cô thậm chí còn cười.
“Còn là con rắn đen anh ta vừa bắt được, nó tới báo thù.”
Hai câu nói khiến hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.