Chương 163: An Thần, ôm em một cái
Thiên Diện Tuyết Hồ
11/03/2015
Editor:Rubymeomeo.
Beta: Minh Minh
Nhìn Tô Thiển nằm trên giường bệnh không còn sức sống, đột nhiên anh có cảm giác muốn cô ở trước mặt mình kích động, ở trước mặt mình làm một Tô Thiển không sợ trời không sợ đất như cô vẫn làm.
Kể cả có thể làm anh tức muốn chết, anh cũng tình nguyện để cho người phụ nữ của anh cảm thấy vui vẻ.
Sự việc lần này, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để lặp lại thêm một lần nào nữa.
Lúc Tô Thiển tỉnh lại, cũng đã là hai ngày sau, mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, đầu óc có chút ngưng trệ.
Tay cô chỉ vừa khẽ động, An Thần liền tỉnh lại, một loại cảm giác mừng rỡ chạy thẳng vào tim, vội đứng lên:”Con heo lười nhỏ, cuối cùng em cũng chịu tỉnh”.
Lưu Hoa chết tiệt, rõ ràng nói rất nhanh sẽ tỉnh,hại anh canh giữ trước giường bệnh hai ngày hai đêm.Nếu không phải nghĩ đến hắn ta còn phải trị liệu cho Tô Thiển, anh liền một chưởng bổ đôi hắn.
Tô Thiển nhìn thấy An Thần, đôi mắt đảo vòng vòng,muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc, ánh mắt liếc qua căn phòng, dừng lai trên chiếc bàn có đặt ly nước.
An Thần vội vàng rót tới một chén, đặt chiếc gối mềm mại sau đầu cô, lúc này mới chầm chậm cho cô uống nước.
Tô Thiển ừng ực theo bản năng uống hết, liếm môi một cái, khàn khàn lên tiếng:” Còn muốn uống…”
A n Thần cười, bỏ đi toàn thân bén nhọn, cả người tỏa ra không khí nhu hòa.
Lại rót tới một ly, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, dịu dàng nói:”Uống chậm một chút…, ngoan…”.
Tô Thiển nhìn An Thần, tựa đầu vào ngực anh, hít vào mùi hương của anh, đầu tràn đầy suy nghĩ.
“Bảo bối, cảm thấy thế nào?”
Đối với động tác này của cô, An Thần rất vừa lòng, thuận thế ôm cô, hai ngày nay vết thương đã đóng vẩy, không sợ bị đụng phải.
Tô Thiển nâng lên cánh tay, ôm anh, không ngừng mè nheo:”Không có gì, anh ôm em đi.”
Chỉ muốn vĩnh viễn được anh ôm, như vậy nó mới an toàn.
Động tác này của cô khiến mũi An Thần chua xót, đáp ứng yêu cầu của cô, ôm chặt thêm mấy phần, tâm tình có chút phức tạp. Từ khi cô bị thương, rõ ràng lệ thuộc vào anh rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên vui hay buồn.
“Có đói bụng không, anh đã cho người chuẩn bị chút cháo loãng…..”
Cô bé hư này, từ lúc bất tỉnh tới bây giờ, lúc nào anh cũng phải chuẩn bị sẵn đồ ăn, sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng.
Tô Thiển lắc, đầu,hốc mắt hồng hồng, không ngừng trong lồng ngực anh mè nheo: “Bại hoại, lâu như vậy mới tới cứu em, có phải đã muốn không còn quan tâm em nữa?”
Thanh âm của cô khàn khàn, nghe có chút làm nũng, khiến An Thần vừa nghe liền cảm thấy ấm áp.
“ Bảo bối,thật xin lỗi, đã để cho em phải chịu thương tổn rồi.”
Tô Thiển thấy anh không ngừng tự trách, một lúc lâu sau mới nói:”Hiểu ra rồi thì phạt anh từ nay phải thương em gấp bội”.
Gần như không dám tin, thân thể An Thần chấn động, nhìn Tô Thiển có chút kinh ngạc cùng kích động, vội đáp ứng: “Đương nhiên, anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình để yêu thương em.”
Tô Thiển cười rộ lên, không dám dùng động tác quá lớn, sợ động tới miệng vết thương.
Cô cười quá mức rực rỡ khiến An Thần trải qua hai ngày như hai thế kỉ , bao chuyện phiền lòng vụn vặt đều tan biến hết.
Không nhịn được cúi xuống, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn, cắn mút thỏa thích, không giống trước kia điên cuồng cùng chiếm đoạt, mang theo vô hạn thương tiếc.
Tô Thiển đầu tiên ngẩn người, sau đó trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, dễ chịu.
Khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi An Thần liền trượt vào, cuốn lấy lưỡi cô dây dưa, Tô Thiển ưm một tiếng, mang theo một chút yêu thích.
Tô Thiển học tâp anh, cũng dây dưa đầu lưỡi anh, càng làm cho An Thần điên cuồng.
Cô như vậy mà đáp lại anh, trời ơi, người phụ nữ của anh vừa bắt đầu đáp lại anh.
Bụng dưới chợt nóng lên, An Thần không buông cô ra, nhìn cô chằm chằm, rõ ràng chưa thõa mãn dục vọng.
Nếu là bình thường, anh sẽ không do dự gì đè cô xuống giường ăn sạch sành sanh. Nhưng cô gái nhỏ này lại chọn đúng lúc trên người có thương tích bắt đầu câu dẫn anh, thật đúng là một cô bé hư!
Tô Thiển bị anh hôn, ánh mắt mê ly, thấy anh rời đi, không cam lòng tiến tới gần liếm liếm môi anh, tay nhỏ bé dời đến bắp đùi nhẹ nhàng nắm chặt.
“An Thần, anh nghĩ sao?”
Cặp mắt An Thần đỏ quạch, vội vàng ngăn cản đôi tay nhỏ bé đang làm càn, cười khổ, cô nhỏ này cố ý muốn giày vò anh đây mà.
Lúc có thể làm cô không muốn, lúc không thể làm cô lại muốn , là sao?
Thật là khó hiểu, chẳng lẽ giống như người ta nói, tâm tư của phụ nữ rất khó đoán?
“Ngoan một chút, chờ em khỏe hẳn, chúng ta sẽ đại chiến 300 hiệp”
“An Thần, em nghĩ muốn….”
Beta: Minh Minh
Nhìn Tô Thiển nằm trên giường bệnh không còn sức sống, đột nhiên anh có cảm giác muốn cô ở trước mặt mình kích động, ở trước mặt mình làm một Tô Thiển không sợ trời không sợ đất như cô vẫn làm.
Kể cả có thể làm anh tức muốn chết, anh cũng tình nguyện để cho người phụ nữ của anh cảm thấy vui vẻ.
Sự việc lần này, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để lặp lại thêm một lần nào nữa.
Lúc Tô Thiển tỉnh lại, cũng đã là hai ngày sau, mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, đầu óc có chút ngưng trệ.
Tay cô chỉ vừa khẽ động, An Thần liền tỉnh lại, một loại cảm giác mừng rỡ chạy thẳng vào tim, vội đứng lên:”Con heo lười nhỏ, cuối cùng em cũng chịu tỉnh”.
Lưu Hoa chết tiệt, rõ ràng nói rất nhanh sẽ tỉnh,hại anh canh giữ trước giường bệnh hai ngày hai đêm.Nếu không phải nghĩ đến hắn ta còn phải trị liệu cho Tô Thiển, anh liền một chưởng bổ đôi hắn.
Tô Thiển nhìn thấy An Thần, đôi mắt đảo vòng vòng,muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc, ánh mắt liếc qua căn phòng, dừng lai trên chiếc bàn có đặt ly nước.
An Thần vội vàng rót tới một chén, đặt chiếc gối mềm mại sau đầu cô, lúc này mới chầm chậm cho cô uống nước.
Tô Thiển ừng ực theo bản năng uống hết, liếm môi một cái, khàn khàn lên tiếng:” Còn muốn uống…”
A n Thần cười, bỏ đi toàn thân bén nhọn, cả người tỏa ra không khí nhu hòa.
Lại rót tới một ly, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, dịu dàng nói:”Uống chậm một chút…, ngoan…”.
Tô Thiển nhìn An Thần, tựa đầu vào ngực anh, hít vào mùi hương của anh, đầu tràn đầy suy nghĩ.
“Bảo bối, cảm thấy thế nào?”
Đối với động tác này của cô, An Thần rất vừa lòng, thuận thế ôm cô, hai ngày nay vết thương đã đóng vẩy, không sợ bị đụng phải.
Tô Thiển nâng lên cánh tay, ôm anh, không ngừng mè nheo:”Không có gì, anh ôm em đi.”
Chỉ muốn vĩnh viễn được anh ôm, như vậy nó mới an toàn.
Động tác này của cô khiến mũi An Thần chua xót, đáp ứng yêu cầu của cô, ôm chặt thêm mấy phần, tâm tình có chút phức tạp. Từ khi cô bị thương, rõ ràng lệ thuộc vào anh rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên vui hay buồn.
“Có đói bụng không, anh đã cho người chuẩn bị chút cháo loãng…..”
Cô bé hư này, từ lúc bất tỉnh tới bây giờ, lúc nào anh cũng phải chuẩn bị sẵn đồ ăn, sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng.
Tô Thiển lắc, đầu,hốc mắt hồng hồng, không ngừng trong lồng ngực anh mè nheo: “Bại hoại, lâu như vậy mới tới cứu em, có phải đã muốn không còn quan tâm em nữa?”
Thanh âm của cô khàn khàn, nghe có chút làm nũng, khiến An Thần vừa nghe liền cảm thấy ấm áp.
“ Bảo bối,thật xin lỗi, đã để cho em phải chịu thương tổn rồi.”
Tô Thiển thấy anh không ngừng tự trách, một lúc lâu sau mới nói:”Hiểu ra rồi thì phạt anh từ nay phải thương em gấp bội”.
Gần như không dám tin, thân thể An Thần chấn động, nhìn Tô Thiển có chút kinh ngạc cùng kích động, vội đáp ứng: “Đương nhiên, anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình để yêu thương em.”
Tô Thiển cười rộ lên, không dám dùng động tác quá lớn, sợ động tới miệng vết thương.
Cô cười quá mức rực rỡ khiến An Thần trải qua hai ngày như hai thế kỉ , bao chuyện phiền lòng vụn vặt đều tan biến hết.
Không nhịn được cúi xuống, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn, cắn mút thỏa thích, không giống trước kia điên cuồng cùng chiếm đoạt, mang theo vô hạn thương tiếc.
Tô Thiển đầu tiên ngẩn người, sau đó trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, dễ chịu.
Khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi An Thần liền trượt vào, cuốn lấy lưỡi cô dây dưa, Tô Thiển ưm một tiếng, mang theo một chút yêu thích.
Tô Thiển học tâp anh, cũng dây dưa đầu lưỡi anh, càng làm cho An Thần điên cuồng.
Cô như vậy mà đáp lại anh, trời ơi, người phụ nữ của anh vừa bắt đầu đáp lại anh.
Bụng dưới chợt nóng lên, An Thần không buông cô ra, nhìn cô chằm chằm, rõ ràng chưa thõa mãn dục vọng.
Nếu là bình thường, anh sẽ không do dự gì đè cô xuống giường ăn sạch sành sanh. Nhưng cô gái nhỏ này lại chọn đúng lúc trên người có thương tích bắt đầu câu dẫn anh, thật đúng là một cô bé hư!
Tô Thiển bị anh hôn, ánh mắt mê ly, thấy anh rời đi, không cam lòng tiến tới gần liếm liếm môi anh, tay nhỏ bé dời đến bắp đùi nhẹ nhàng nắm chặt.
“An Thần, anh nghĩ sao?”
Cặp mắt An Thần đỏ quạch, vội vàng ngăn cản đôi tay nhỏ bé đang làm càn, cười khổ, cô nhỏ này cố ý muốn giày vò anh đây mà.
Lúc có thể làm cô không muốn, lúc không thể làm cô lại muốn , là sao?
Thật là khó hiểu, chẳng lẽ giống như người ta nói, tâm tư của phụ nữ rất khó đoán?
“Ngoan một chút, chờ em khỏe hẳn, chúng ta sẽ đại chiến 300 hiệp”
“An Thần, em nghĩ muốn….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.