Chương 227: Anh nên làm sao với cô bây giờ ?
Thiên Diện Tuyết Hồ
11/03/2015
Tô Thiển vẫn như cũ không có phản ứng, thẩn thờ nhìn về phía trước, đối
với việc Nhiễm Mạn đang ra sức lay động cánh tay của cô làm như không
thấy.
Thật ra thì, tận cùng của sự tức giận và tuyệt vọng không phải là khóc, cũng không phải là nháo mà là sự im lặng, hoàn toàn không có phản ứng.
“ Cậu là người chết a ? nói chuyện đi .”
Nhiễm Mạn thấy Tô Thiển vẫn không để ý đến mình, trực tiếp đến trước mặt cô, xòe bàn tay ra quơ qua quơ lại, để mong nhận được sự chú ý.
“ Thật ngây thơ ” thật lâu sau, cô mới khạc ra bốn chữ.
Nhiễm Mạn trợn to mắt: “Cậu tới thời kì mãn kinh a, bây giờ là tình huống gì đây ?”
“ Cha mẹ của tớ là do ông nội của anh ấy giết chết.”
“ Cái gì ? ông nội của ai ?”
Nhiễm Mạn càng nghe càng mơ hồ, nhìn khuôn mặt chán chường của Tô Thiển, chân mày cũng nhíu chặt lại.
“Ông nội của An Thần giết chết cha mẹ của tớ, tớ với anh ấy là kẻ thù.”
Thân thể Nhiễm Mạn trong nháy mắt cứng ngắc, qua hồi lâu, hai người cũng không nói gì, Nhiễm Mạn lo lắng cùng khiếp sợ nhìn cô, cô vẫn như cũ thẩn thờ nhìn chằm chằm phía trước.
“ Tiểu Tô Tô, tớ nấu cháo,cậu ăn một chút đi.”
Nhiễm Mạn đem Tô Thiển vào nhà, nhìn cô không nói chuyện cũng không động đậy, tâm tình càng ngày càng nóng nảy.
Một ngày, An Thần tới vô số lần, đều bị cô chặn ngoài cửa, miệng không nói lời nào, đồ cũng không ăn, thân thể nào chịu được.
“Cậu nhất định phải ăn chút cháo, tớ đi nói với đầu bếp, cậu muốn ăn cái gì ?” Cô đặt chén vào trong tay Tô Thiển, vuốt ve cánh tay của cô.
Tô Thiển vẫn không nói chuyện, rút cánh tay của mình ra, nằm xuống, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại.
“ Vậy cậu ngủ một giấc đi, tỉnh lại hả ăn cháo, tớ đi kêu đầu bếp làm món khác cho cậu.”
Xác định Tô Thiển đã ngủ, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng, ngoài cửa, An Thần đã đợi nhiều tiếng đồng hồ, vừa bước ra khỏi cửa, Nhiễm Mạn liền hung hăng đẩy anh lảo đảo mấy bước.
“ Anh ruốt cuộc là cái thá gì, ngoại trừ nhà giàu một chút, đẹp trai một chút, có khả năng gì đem Tô Thiển nhà chúng tôi biến thành bộ dáng như thế này, tôi mặc kệ anh có bao nhiêu bản lĩnh, anh hại Tô Thiển thành cái bộ dạng này, tôi liền không để yên cho anh.”
Lúc này Nhiễm Mạn hoàn toàn thay đổi, thường ngày nhìn thấy An Thần, liền hận không thể lập tức tìm chỗ chốn, cách anh thật xa, hoàn toàn là một bộ dáng nhát gan, còn bây giờ nghiễm nhiên biến thành một mẫu dạ xoa.
Không sai, cô rất sợ khí thế cường đại trên người anh nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bạn bè thân nhất của cô bị khi dễ cùng uất ức, cô vẫn có thể thờ ơ.
Tô Thiển là người bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn của cô, ai muốn làm tổn thương nó, cô đều không đồng ý. Huống chi còn liên quan đến mối thù giết cha mẹ lớn như vậy, cô chú ấy vẫn luôn rất nhân hậu, thương người, yêu thương cô chẳng kém gì Tô Thiển, đối với cô mà nói, kẻ thù của Tô Thiển cũng chính là kẻ thù của Nhiễm Mạn cô.
Không chỉ có Tô Thiển không tha thứ cho anh mà cô cũng không tha thứ cho anh.
“ Về chuyện này Bân Tử sẽ nói rõ ràng với cô, bây giờ tôi muốn vào thăm cô ấy ”.
An Thần đứng tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp, mặc dù bị cô đẩy một cái nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, Tô Thiển có được một người bạn như thế là chuyện tốt.
Nhiễm Mạn còn muốn ngăn cản lại bị Bân Tử kéo đi, anh ta nói đại ca thật sự rất vô tội.
An Thần ngồi trước giường, lấy bàn tay của mình chà xát khuôn mặt cô, hưởng thụ hơi ấm cô mang lại.
Giằng co một ngày, ruốt cuộc mệt mỏi ngủ thiếp đi sao ? cái gì đều không chịu ăn, anh nên làm sao với cô bây giờ ?
Bảo bối, em nói cho anh biết, anh nên làm gì với em bây giờ ?
Cô ngủ rất không an ổn, khóe mắt thỉnh thoảng còn chảy xuống nước mắt, dù đang ngủ nhưng âm thanh nức nở rất nhỏ cũng không có. An Thần không biết cái này có phải hay không là thương tâm tới cực hạn, cho nên mới không tiếng động rơi lệ.
Anh tình nguyện cô giống buổi trưa hôm đó, hướng anh hét to, xô đẩy anh, đánh anh, thậm chí cầm súng chỉ vào anh cũng không sao, dù gì đó cũng là phản ứng khi cô biết rõ sự thật còn hơn như bây giờ không có chút cảm xúc nào, càng không nói một tiếng, như vậy càng làm cho người ta lo lắng hơn.
“ Tiến vào, tiêm chất dinh dưỡng cho cô ấy.” cô ăn cơm không đúng quy luật, một thời gian sau, nhất định dạ dày sẽ bị đau.
Tô Thiển ngủ không sâu, mũi kim vừa đâm xuống, cô liền tỉnh, hướng góc giường bò tới, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
“ Bảo bối, đừng sợ…”
“ Biến, anh cách xa tôi một chút ”. Tô Thiển nhìn thấy anh liền nhăn mày, tay che lấy ngực vẫn còn đang đập kịch liệt do hoảng sợ lúc nãy, chân không ngừng đá về phía anh, giống như nhìn thấy nhân vật khủng khiếp nào đó.
Dưới đất lạnh như băng làm cho cô cau mày, xếp hai chân lại, lấy chân phải lạnh lẽo đạp lên chân trái.
An Thần bất đắc dĩ, trước tiên chỉ có thể cho bác sĩ lui ra ngoài, sau đó chậm rãi đến gần cô: “ Nha đầu ngoan, tới đây, một ngày không gặp anh, em không thấy nhớ sao ?”
Tô Thiển lạnh lùng, hướng về phía bên cạnh từ từ di chuyển, tại sao anh không chịu buông tha cô, ruốt cuộc kiếp trước cô đã gây nên nghiệp gì ?
Cô không muốn nhìn thấy anh, tại sao lại phải nhớ anh ? cháu của kẻ thù, có gì tốt để nhớ ?
Trong mắt An Thần thoáng qua một tia mất mác, nhưng vẫn chạy tới ôm lấy cô: “ em xem em kìa, lại đi chân không xuống giường, có phải hay không rất lạnh ?”
Anh tỉ mỉ dùng bàn tay ấm áp của mình xoa bóp bàn chân lạnh ngắt của cô, ánh mắt dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có.
Tô Thiển muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi bàn tay anh, lúc này cô mới vô lực ngồi co ro ở trong ngực anh: “ buông tôi ra, tôi muốn ngủ một chút.”
An Thần không thuận theo, hướng về phía cười đến phong tình vạn chủng: “ muốn ngủ thì em cứ ngủ trong lòng ông xã đi, anh làm đệm thịt cho em.”
Anh không có ý định thả cô ra, anh rất rõ ràng, một khi buông tay, muốn ôm cô một lần nữa, cơ hội nhỏ đến đáng thương.
“ Không cần cùng tôi đùa giỡn, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa.”
Tô Thiển hừ nhẹ, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh khiến An Thần cảm thấy xa lạ, chẳng bao lâu trước đây, nụ cười ấy chỉ xuất hiện trên mặt anh. Trong lòng của anh lúc này vừa thương yêu vừa đau lòng, người phụ nữ của anh vốn nên sống một cuộc sống không buồn, không lo thế nhưng anh lại làm cho cô thống khổ như vậy, anh làm ông xã thật sự rất thất bại.
“ Vậy anh cũng nói lại một lần cuối cùng, em muốn làm gì thì làm nhưng đời này kiếp này thậm chí kiếp sau, sau nữa, 800, 8000 kiếp sau cũng đừng vọng tưởng rời xa anh, em mãi mãi là của anh, chẳng lẽ em đã quên rồi sao ?” anh vừa nói vừa ôm cô xuống lầu, nếu cô đã thức thì lập tức phải ăn cơm, mềm không được thì anh dùng cứng, dù sao bây giờ trong mắt của cô, hình tượng của anh cũng đã đủ bá đạo cường ngạnh, anh cũng không cần quan tâm nữa.
Tô Thiển không nói nữa, cô phát hiện nếu cô thực sự nói thêm câu nào nữa thì cô sẽ hộc máu mà chết.
Thật ra thì, tận cùng của sự tức giận và tuyệt vọng không phải là khóc, cũng không phải là nháo mà là sự im lặng, hoàn toàn không có phản ứng.
“ Cậu là người chết a ? nói chuyện đi .”
Nhiễm Mạn thấy Tô Thiển vẫn không để ý đến mình, trực tiếp đến trước mặt cô, xòe bàn tay ra quơ qua quơ lại, để mong nhận được sự chú ý.
“ Thật ngây thơ ” thật lâu sau, cô mới khạc ra bốn chữ.
Nhiễm Mạn trợn to mắt: “Cậu tới thời kì mãn kinh a, bây giờ là tình huống gì đây ?”
“ Cha mẹ của tớ là do ông nội của anh ấy giết chết.”
“ Cái gì ? ông nội của ai ?”
Nhiễm Mạn càng nghe càng mơ hồ, nhìn khuôn mặt chán chường của Tô Thiển, chân mày cũng nhíu chặt lại.
“Ông nội của An Thần giết chết cha mẹ của tớ, tớ với anh ấy là kẻ thù.”
Thân thể Nhiễm Mạn trong nháy mắt cứng ngắc, qua hồi lâu, hai người cũng không nói gì, Nhiễm Mạn lo lắng cùng khiếp sợ nhìn cô, cô vẫn như cũ thẩn thờ nhìn chằm chằm phía trước.
“ Tiểu Tô Tô, tớ nấu cháo,cậu ăn một chút đi.”
Nhiễm Mạn đem Tô Thiển vào nhà, nhìn cô không nói chuyện cũng không động đậy, tâm tình càng ngày càng nóng nảy.
Một ngày, An Thần tới vô số lần, đều bị cô chặn ngoài cửa, miệng không nói lời nào, đồ cũng không ăn, thân thể nào chịu được.
“Cậu nhất định phải ăn chút cháo, tớ đi nói với đầu bếp, cậu muốn ăn cái gì ?” Cô đặt chén vào trong tay Tô Thiển, vuốt ve cánh tay của cô.
Tô Thiển vẫn không nói chuyện, rút cánh tay của mình ra, nằm xuống, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại.
“ Vậy cậu ngủ một giấc đi, tỉnh lại hả ăn cháo, tớ đi kêu đầu bếp làm món khác cho cậu.”
Xác định Tô Thiển đã ngủ, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng, ngoài cửa, An Thần đã đợi nhiều tiếng đồng hồ, vừa bước ra khỏi cửa, Nhiễm Mạn liền hung hăng đẩy anh lảo đảo mấy bước.
“ Anh ruốt cuộc là cái thá gì, ngoại trừ nhà giàu một chút, đẹp trai một chút, có khả năng gì đem Tô Thiển nhà chúng tôi biến thành bộ dáng như thế này, tôi mặc kệ anh có bao nhiêu bản lĩnh, anh hại Tô Thiển thành cái bộ dạng này, tôi liền không để yên cho anh.”
Lúc này Nhiễm Mạn hoàn toàn thay đổi, thường ngày nhìn thấy An Thần, liền hận không thể lập tức tìm chỗ chốn, cách anh thật xa, hoàn toàn là một bộ dáng nhát gan, còn bây giờ nghiễm nhiên biến thành một mẫu dạ xoa.
Không sai, cô rất sợ khí thế cường đại trên người anh nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bạn bè thân nhất của cô bị khi dễ cùng uất ức, cô vẫn có thể thờ ơ.
Tô Thiển là người bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn của cô, ai muốn làm tổn thương nó, cô đều không đồng ý. Huống chi còn liên quan đến mối thù giết cha mẹ lớn như vậy, cô chú ấy vẫn luôn rất nhân hậu, thương người, yêu thương cô chẳng kém gì Tô Thiển, đối với cô mà nói, kẻ thù của Tô Thiển cũng chính là kẻ thù của Nhiễm Mạn cô.
Không chỉ có Tô Thiển không tha thứ cho anh mà cô cũng không tha thứ cho anh.
“ Về chuyện này Bân Tử sẽ nói rõ ràng với cô, bây giờ tôi muốn vào thăm cô ấy ”.
An Thần đứng tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp, mặc dù bị cô đẩy một cái nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, Tô Thiển có được một người bạn như thế là chuyện tốt.
Nhiễm Mạn còn muốn ngăn cản lại bị Bân Tử kéo đi, anh ta nói đại ca thật sự rất vô tội.
An Thần ngồi trước giường, lấy bàn tay của mình chà xát khuôn mặt cô, hưởng thụ hơi ấm cô mang lại.
Giằng co một ngày, ruốt cuộc mệt mỏi ngủ thiếp đi sao ? cái gì đều không chịu ăn, anh nên làm sao với cô bây giờ ?
Bảo bối, em nói cho anh biết, anh nên làm gì với em bây giờ ?
Cô ngủ rất không an ổn, khóe mắt thỉnh thoảng còn chảy xuống nước mắt, dù đang ngủ nhưng âm thanh nức nở rất nhỏ cũng không có. An Thần không biết cái này có phải hay không là thương tâm tới cực hạn, cho nên mới không tiếng động rơi lệ.
Anh tình nguyện cô giống buổi trưa hôm đó, hướng anh hét to, xô đẩy anh, đánh anh, thậm chí cầm súng chỉ vào anh cũng không sao, dù gì đó cũng là phản ứng khi cô biết rõ sự thật còn hơn như bây giờ không có chút cảm xúc nào, càng không nói một tiếng, như vậy càng làm cho người ta lo lắng hơn.
“ Tiến vào, tiêm chất dinh dưỡng cho cô ấy.” cô ăn cơm không đúng quy luật, một thời gian sau, nhất định dạ dày sẽ bị đau.
Tô Thiển ngủ không sâu, mũi kim vừa đâm xuống, cô liền tỉnh, hướng góc giường bò tới, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
“ Bảo bối, đừng sợ…”
“ Biến, anh cách xa tôi một chút ”. Tô Thiển nhìn thấy anh liền nhăn mày, tay che lấy ngực vẫn còn đang đập kịch liệt do hoảng sợ lúc nãy, chân không ngừng đá về phía anh, giống như nhìn thấy nhân vật khủng khiếp nào đó.
Dưới đất lạnh như băng làm cho cô cau mày, xếp hai chân lại, lấy chân phải lạnh lẽo đạp lên chân trái.
An Thần bất đắc dĩ, trước tiên chỉ có thể cho bác sĩ lui ra ngoài, sau đó chậm rãi đến gần cô: “ Nha đầu ngoan, tới đây, một ngày không gặp anh, em không thấy nhớ sao ?”
Tô Thiển lạnh lùng, hướng về phía bên cạnh từ từ di chuyển, tại sao anh không chịu buông tha cô, ruốt cuộc kiếp trước cô đã gây nên nghiệp gì ?
Cô không muốn nhìn thấy anh, tại sao lại phải nhớ anh ? cháu của kẻ thù, có gì tốt để nhớ ?
Trong mắt An Thần thoáng qua một tia mất mác, nhưng vẫn chạy tới ôm lấy cô: “ em xem em kìa, lại đi chân không xuống giường, có phải hay không rất lạnh ?”
Anh tỉ mỉ dùng bàn tay ấm áp của mình xoa bóp bàn chân lạnh ngắt của cô, ánh mắt dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có.
Tô Thiển muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi bàn tay anh, lúc này cô mới vô lực ngồi co ro ở trong ngực anh: “ buông tôi ra, tôi muốn ngủ một chút.”
An Thần không thuận theo, hướng về phía cười đến phong tình vạn chủng: “ muốn ngủ thì em cứ ngủ trong lòng ông xã đi, anh làm đệm thịt cho em.”
Anh không có ý định thả cô ra, anh rất rõ ràng, một khi buông tay, muốn ôm cô một lần nữa, cơ hội nhỏ đến đáng thương.
“ Không cần cùng tôi đùa giỡn, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa.”
Tô Thiển hừ nhẹ, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh khiến An Thần cảm thấy xa lạ, chẳng bao lâu trước đây, nụ cười ấy chỉ xuất hiện trên mặt anh. Trong lòng của anh lúc này vừa thương yêu vừa đau lòng, người phụ nữ của anh vốn nên sống một cuộc sống không buồn, không lo thế nhưng anh lại làm cho cô thống khổ như vậy, anh làm ông xã thật sự rất thất bại.
“ Vậy anh cũng nói lại một lần cuối cùng, em muốn làm gì thì làm nhưng đời này kiếp này thậm chí kiếp sau, sau nữa, 800, 8000 kiếp sau cũng đừng vọng tưởng rời xa anh, em mãi mãi là của anh, chẳng lẽ em đã quên rồi sao ?” anh vừa nói vừa ôm cô xuống lầu, nếu cô đã thức thì lập tức phải ăn cơm, mềm không được thì anh dùng cứng, dù sao bây giờ trong mắt của cô, hình tượng của anh cũng đã đủ bá đạo cường ngạnh, anh cũng không cần quan tâm nữa.
Tô Thiển không nói nữa, cô phát hiện nếu cô thực sự nói thêm câu nào nữa thì cô sẽ hộc máu mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.