Chương 141: chương 141
Thiên Diện Tuyết Hồ
19/06/2018
Có lúc phụ nữ chính là như vậy, khi một người đàn ông nói yêu cô, cô
theo bản năng sẽ không tin, rồi sau đó theo thời gian sẽ bắt đầu tiếp
nhận, khi người đàn ông này một lần nữa làm tổn thương, cũng giống như
An Thần với Tô Thiển bây giờ.
Đầu tiên là khế ước, sau đó lại thổ lộ, tiếp nữa là một lần tổn thương, sau đó là tình nhân cuối cùng trở thành người yêu.
Tô Thiển đang hoài nghi, lời anh nói câu kia rốt cuộc là thật hay giả, từ lúc vừa bắt đầu, tình huống vẫn luôn xảy ra biến hóa, thay đổi nhiều, đã không còn cảm giác cái gì là thật cái gì là giả nữa.
Đến giờ phút này, cô cũng không có biện pháp xác định, người đàn ông này đến tột cùng trong lòng đang nghĩ cái gì.
Trên đường đi, con đường bị kẹt xe, nghe nói phía trước có xảy ra tai nạn.
Đại khái đều là tới bái tế, hôm nay lối đi bộ chật người và xe cộ thật làm người ta đau đầu.
Hai người ở trong xe đợi hơn 10 phút, cũng không thấy cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường.
Ngược lại, hai cô gái chủ xe thì đang cãi nhau không ai nhường ai.
Tô Thiển tháo dây an toàn bước xuống hóng mát, thuận tiện muốn đi nhìn xem có chuyện gì, An Thần cũng liền đi theo xuống xe.
Đi tới Tô Thiển liền thấy hối hận, người ta nói oan gia ngõ hẹp, những lời này quả nhiên là rất đúng. Hơn nữa vừa đụng chính là hai!!
Trước mặt là người phụ nữ trang điểm đậm, cô đương nhiên là biết, lần trước một phen ở công ty mỉa mai lẫn nhau, cuối cùng chuyển hết lên Im Ôn Na, thật ra thì Tô Thiển đối với cô có điểm áy náy.
Bên cạnh là một cô cái mặc váy đỏ rực thì cô càng biết, đó không phải là người đối với cô cực ghi hận Lâm Tử Nịnh thì là ai!!!
Nhất thời, Tô Thiển cảm giác mình thật là bi kịch!!!
"Chuyện gì xảy ra?"
Cái âm thanh này, dĩ nhiên là An Thần hỏu Lâm Tử Nịnh, dù sao ba mẹ cô ta đối với anh cũng không tệ, cô có chuyện gì An Thần cũng không thể không hỏi.
Lâm Tử Nịnh vừa thấy An Thần, bộ dạng đang ngang ngược càn rỡ lập tức mềm nhũng xuống.
Trực tiếp đẩy Tô Thiển qua một bên, lôi kéo cánh tay An Thần, giong nũng nịu tức giận
"An Thần oppa, thật là tốt quá, ở chỗ này có thể gặp được anh"
An Thần hơi hơi nhíu mày, đẩy ra cánh tay đang níu kéo mình kéo Tô Thiển.
Ngoại trừ Tô Thiển anh không thích bất cứ người phụ nữ nào đụng vào anh, bất kể là trong trường hợp nào cũng không được.
Trong ý thức, anh nên vì người phụ nữ của mình thủ thân như ngọc.
Nhất thời Lâm Tử Nịnh sắc mặt tái nhợt, An Thần cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy không giữ chú thể diện nào cho cô, theo bản năng, cô đem mọi oán hận trút lên người Tô Thiển.
Đều là do cô ta, đồ hồ ly tinh!
Ôn Na ánh mắt cũng không khá hơn chút nào, nhìn thấy Tô Thiển thì hận không thể cho cô hai bạt tay cho bỏ tức. Hại cô mất việc, còn bị nhiều người như vật cười nhạo.
Cô khi nào phải chịu nhục nhã như vậy!
Tô Thiển xoa xoa cái trán thật nhức đầu, thật ra thì những thứ này liên quan gì tới cô? Người ta nói phụ nữ gieo tai họa, theo ý cô, người đàn ông yêu nghiệt này mới là tai họa thật sự.
Ở thời đại này, nhất là ở tại chỗ này, phụ nữ si tình vĩnh viễn đều là cường đại nhất.
Cô bày tỏ, mình rất vô tội!
Dĩ nhiên là biết An Thần, mặc dù không nói, nhưng là nhân vật ai cũng không thể đắc tội.
Lại không nói anh cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, chính là thực lực sau lưng anh làm cho ai nghe cũng phải khiếp sợ.
Ở S thị này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có hai thế lực hùng mạnh, cùng các thế lực khách hiệp nghị hòa bình.
Một là Buck thị Mộ Dung Kiệt Buck Horvejkul, một là An thị An Thần, mọi người ngược lại muốn biết, nếu hai con rồng này đánh nhau rốt cuộc thực lực của ai hùng hậu hơn.
Cố tình, hai con rồng này lại làm cho người ta có chút thấy vọng, người ta nói một núi không thể chứa hai cọp, bọn họ làm sao lại có thể chung đụng nhiều năm như vậy.
Hai người đem tình tiết tai nạn xe cộ miêu tả đại khái một lần, không biết là An Thần có ý tưởng gì.
Hai người đều nói bị xe đối phương chả xát, không ai nhường ai, xe đậu ngang trên đường, bây giờ là tiết thanh minh nên có rất nhiều người.
Chung quanh xem kịch vui, có người nhìn chằm chằm mỹ nữ, có người chửi mắng, các loại tạp âm đều chung một chỗ, Tô Thiển nhíu mày.
"Nếu nói không rõ lắm tại sao không tống giam hết!"
"Chứ nhà giam ở nơi này chỉ để trưng bày thôi sao?"
Cảnh sát giao thông đổ mồ hôi, bị hai người một trước một sau làm đau cả đầu, cư nhiên quên mất cái này.
"Nếu đều nói là đối phương đụng, để chứng minh sự trong sạch của mình, hai cô hãy đem xe lái đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra"
Anh cũng không tính giúp Lâm Tử Nịnh, nếu cô nói mình trong sạch, dùng cách này là phương thức giải quyết tốt nhất, nếu như cô đang nói dối, cũng hảo hảo dạy cho cô một bài học, nha đầu này, thực sự quá ngang ngược càn rỡ.
Nên giúp không nên giúp, anh tuyệt không nhúng tay vào.
Hai người mặc dù đều không cam tâm, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, rối rít bày tỏ đồng ý, đối mặt với những người chung quanh đang lớn tiến chỉ trích, cũng là một bậc thang để xuống, bất kể nói thế nào, nếu như thực sự ở trước mặt mọi người làm cho gà bay chó sủa, mặt mũi hai người cũng không được tốt.
Tô Thiển vẫn không lên tiếng, cho đến khi hai người đi xa, Tô Thiển mới chui lại vào trong xe, con đường bắt đầu khôi phục lại bình thường.
Cô không có nửa điểm thắc mắc tại sao An Thần không giúp Lâm Tử Nịnh, như đã nói qua, nếu anh thật sự giúp, Tô Thiển đúng là mở rộng tầm mắt.
Trong ấn tượng của cô, An Thần chính là loại người nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ cần không dính đến lợi ích của mình, anh sẽ không nhúng tay vào.
Có lẽ đem Lâm Tử Nịnh đổi lại là cô, cô nghĩ cũng sẽ cùng một kết quả!
An Thần tỉ mỉ giúp cô cài dây an toàn, từ trong túi lấy ra một thanh chocolate đưa cho cô.
Tô Thiển không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh chocolate sau đó quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông này, cư nhiên mang theo kẹo bên mình!!!
Nghĩ đến chỗ này, khóe mắt liền không ngừng giật giật, hình tượng An Thần trong lòng nháy mắt âm ầm sụp đổ.
Loại đàn ông cực phẩm, cư nhiên mang theo chocolate bên mình!
Yên lặng lột vỏ, cắn một miếng, bày tỏ mình bị khiếp sợ.
"Anh cũng muốn ăn!"
An Thần quay đầu, nhìn chằm chằm chocolate trong tay Tô Thiển.
Tô Thiển tiện tay đưa tới, An Thần lắc đầu, chỉ chỉ tay lái: "Không nhìn thấy anh đang lái xe sao?"
Tô Thiển:....
Ăn chocolate từ tay người phụ nữ của mình đút, An Thần tâm tình thật tốt, mặc dù không thích mùi vị của chocolate, nhưng bây giờ ăn thấy thì ra cũng không khó ăn như vậy.
Thời gian tiếp theo An Thần an phận dị thường, an phận đến nỗi Tô Thiển cảm thấy thời gian như trở lại một năm trước, mặc dù mỗi đên cũng ôm chặt cô ngủ, cũng là trước lúc ngủ đè cô dưới thân hôn lướt qua thật không có chạm qua cô.
Đầu tiên là khế ước, sau đó lại thổ lộ, tiếp nữa là một lần tổn thương, sau đó là tình nhân cuối cùng trở thành người yêu.
Tô Thiển đang hoài nghi, lời anh nói câu kia rốt cuộc là thật hay giả, từ lúc vừa bắt đầu, tình huống vẫn luôn xảy ra biến hóa, thay đổi nhiều, đã không còn cảm giác cái gì là thật cái gì là giả nữa.
Đến giờ phút này, cô cũng không có biện pháp xác định, người đàn ông này đến tột cùng trong lòng đang nghĩ cái gì.
Trên đường đi, con đường bị kẹt xe, nghe nói phía trước có xảy ra tai nạn.
Đại khái đều là tới bái tế, hôm nay lối đi bộ chật người và xe cộ thật làm người ta đau đầu.
Hai người ở trong xe đợi hơn 10 phút, cũng không thấy cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường.
Ngược lại, hai cô gái chủ xe thì đang cãi nhau không ai nhường ai.
Tô Thiển tháo dây an toàn bước xuống hóng mát, thuận tiện muốn đi nhìn xem có chuyện gì, An Thần cũng liền đi theo xuống xe.
Đi tới Tô Thiển liền thấy hối hận, người ta nói oan gia ngõ hẹp, những lời này quả nhiên là rất đúng. Hơn nữa vừa đụng chính là hai!!
Trước mặt là người phụ nữ trang điểm đậm, cô đương nhiên là biết, lần trước một phen ở công ty mỉa mai lẫn nhau, cuối cùng chuyển hết lên Im Ôn Na, thật ra thì Tô Thiển đối với cô có điểm áy náy.
Bên cạnh là một cô cái mặc váy đỏ rực thì cô càng biết, đó không phải là người đối với cô cực ghi hận Lâm Tử Nịnh thì là ai!!!
Nhất thời, Tô Thiển cảm giác mình thật là bi kịch!!!
"Chuyện gì xảy ra?"
Cái âm thanh này, dĩ nhiên là An Thần hỏu Lâm Tử Nịnh, dù sao ba mẹ cô ta đối với anh cũng không tệ, cô có chuyện gì An Thần cũng không thể không hỏi.
Lâm Tử Nịnh vừa thấy An Thần, bộ dạng đang ngang ngược càn rỡ lập tức mềm nhũng xuống.
Trực tiếp đẩy Tô Thiển qua một bên, lôi kéo cánh tay An Thần, giong nũng nịu tức giận
"An Thần oppa, thật là tốt quá, ở chỗ này có thể gặp được anh"
An Thần hơi hơi nhíu mày, đẩy ra cánh tay đang níu kéo mình kéo Tô Thiển.
Ngoại trừ Tô Thiển anh không thích bất cứ người phụ nữ nào đụng vào anh, bất kể là trong trường hợp nào cũng không được.
Trong ý thức, anh nên vì người phụ nữ của mình thủ thân như ngọc.
Nhất thời Lâm Tử Nịnh sắc mặt tái nhợt, An Thần cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy không giữ chú thể diện nào cho cô, theo bản năng, cô đem mọi oán hận trút lên người Tô Thiển.
Đều là do cô ta, đồ hồ ly tinh!
Ôn Na ánh mắt cũng không khá hơn chút nào, nhìn thấy Tô Thiển thì hận không thể cho cô hai bạt tay cho bỏ tức. Hại cô mất việc, còn bị nhiều người như vật cười nhạo.
Cô khi nào phải chịu nhục nhã như vậy!
Tô Thiển xoa xoa cái trán thật nhức đầu, thật ra thì những thứ này liên quan gì tới cô? Người ta nói phụ nữ gieo tai họa, theo ý cô, người đàn ông yêu nghiệt này mới là tai họa thật sự.
Ở thời đại này, nhất là ở tại chỗ này, phụ nữ si tình vĩnh viễn đều là cường đại nhất.
Cô bày tỏ, mình rất vô tội!
Dĩ nhiên là biết An Thần, mặc dù không nói, nhưng là nhân vật ai cũng không thể đắc tội.
Lại không nói anh cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, chính là thực lực sau lưng anh làm cho ai nghe cũng phải khiếp sợ.
Ở S thị này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có hai thế lực hùng mạnh, cùng các thế lực khách hiệp nghị hòa bình.
Một là Buck thị Mộ Dung Kiệt Buck Horvejkul, một là An thị An Thần, mọi người ngược lại muốn biết, nếu hai con rồng này đánh nhau rốt cuộc thực lực của ai hùng hậu hơn.
Cố tình, hai con rồng này lại làm cho người ta có chút thấy vọng, người ta nói một núi không thể chứa hai cọp, bọn họ làm sao lại có thể chung đụng nhiều năm như vậy.
Hai người đem tình tiết tai nạn xe cộ miêu tả đại khái một lần, không biết là An Thần có ý tưởng gì.
Hai người đều nói bị xe đối phương chả xát, không ai nhường ai, xe đậu ngang trên đường, bây giờ là tiết thanh minh nên có rất nhiều người.
Chung quanh xem kịch vui, có người nhìn chằm chằm mỹ nữ, có người chửi mắng, các loại tạp âm đều chung một chỗ, Tô Thiển nhíu mày.
"Nếu nói không rõ lắm tại sao không tống giam hết!"
"Chứ nhà giam ở nơi này chỉ để trưng bày thôi sao?"
Cảnh sát giao thông đổ mồ hôi, bị hai người một trước một sau làm đau cả đầu, cư nhiên quên mất cái này.
"Nếu đều nói là đối phương đụng, để chứng minh sự trong sạch của mình, hai cô hãy đem xe lái đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra"
Anh cũng không tính giúp Lâm Tử Nịnh, nếu cô nói mình trong sạch, dùng cách này là phương thức giải quyết tốt nhất, nếu như cô đang nói dối, cũng hảo hảo dạy cho cô một bài học, nha đầu này, thực sự quá ngang ngược càn rỡ.
Nên giúp không nên giúp, anh tuyệt không nhúng tay vào.
Hai người mặc dù đều không cam tâm, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, rối rít bày tỏ đồng ý, đối mặt với những người chung quanh đang lớn tiến chỉ trích, cũng là một bậc thang để xuống, bất kể nói thế nào, nếu như thực sự ở trước mặt mọi người làm cho gà bay chó sủa, mặt mũi hai người cũng không được tốt.
Tô Thiển vẫn không lên tiếng, cho đến khi hai người đi xa, Tô Thiển mới chui lại vào trong xe, con đường bắt đầu khôi phục lại bình thường.
Cô không có nửa điểm thắc mắc tại sao An Thần không giúp Lâm Tử Nịnh, như đã nói qua, nếu anh thật sự giúp, Tô Thiển đúng là mở rộng tầm mắt.
Trong ấn tượng của cô, An Thần chính là loại người nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ cần không dính đến lợi ích của mình, anh sẽ không nhúng tay vào.
Có lẽ đem Lâm Tử Nịnh đổi lại là cô, cô nghĩ cũng sẽ cùng một kết quả!
An Thần tỉ mỉ giúp cô cài dây an toàn, từ trong túi lấy ra một thanh chocolate đưa cho cô.
Tô Thiển không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh chocolate sau đó quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông này, cư nhiên mang theo kẹo bên mình!!!
Nghĩ đến chỗ này, khóe mắt liền không ngừng giật giật, hình tượng An Thần trong lòng nháy mắt âm ầm sụp đổ.
Loại đàn ông cực phẩm, cư nhiên mang theo chocolate bên mình!
Yên lặng lột vỏ, cắn một miếng, bày tỏ mình bị khiếp sợ.
"Anh cũng muốn ăn!"
An Thần quay đầu, nhìn chằm chằm chocolate trong tay Tô Thiển.
Tô Thiển tiện tay đưa tới, An Thần lắc đầu, chỉ chỉ tay lái: "Không nhìn thấy anh đang lái xe sao?"
Tô Thiển:....
Ăn chocolate từ tay người phụ nữ của mình đút, An Thần tâm tình thật tốt, mặc dù không thích mùi vị của chocolate, nhưng bây giờ ăn thấy thì ra cũng không khó ăn như vậy.
Thời gian tiếp theo An Thần an phận dị thường, an phận đến nỗi Tô Thiển cảm thấy thời gian như trở lại một năm trước, mặc dù mỗi đên cũng ôm chặt cô ngủ, cũng là trước lúc ngủ đè cô dưới thân hôn lướt qua thật không có chạm qua cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.