Chương 181: chương 181
Thiên Diện Tuyết Hồ
19/06/2018
Đám người nhanh chóng đứng thành đội nhóm, tiêu chuẩn quân đội, vẻ mặt nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn nữa.
Tô Thiển nhận thấy được khác thường, gở máy trợ thính trên lỗ tai xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy An Thần mang theo một thân lạnh lẽo đến gần cô.
Cô cũng không phải kinh ngạc, đã sớm biết anh sẽ đến, trong lòng trước đã chuẩn bị tốt lắm.
An Thần bình tĩnh đứng ở trước mặt cô, nhất định lấy lại cây súng lục trong tay cô, ném cho Minhyuk, ánh mắt nhìn phía sau của cô, hồng tâm phía trước nói lên thành tích hôm nay của cô.
"Không tệ, bắn tốt lắm."
Từ trong hơi thở mang theo khí lạnh, bảo vệ ở bên cạnh cảm thấy run run.
"Cảm ơn, quá khen, còn chưa bằng anh."
Tô Thiển nghe mà không chiuj hiểu, càng làm cho An Thần mắt nô lửa, em đắc chí đúng không, còn đắc chí ngông cuồng phải không hả.
An Thần cười một tiếng lạnh lùng quái ác, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đội an ninh trước mặt, chỉ vào một người con trai gầy gò da đen trong số đó nói: "Cậu, bước ra đây!"
Hai chân anh chàng bắt đầu run như nhũng ra, vừa rồi thiếu phu nhân bắn súng, anh gọi cao hứng nhất, đây không phải là nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là bị lão đại "chấm trúng".
Rầu rỉ bước ra khỏi hàng chờ đợi An Thần sai bảo bước kế tiếp, anh có một loại dự cảm không lành, lão đại muốn bắt anh làm bia.
Quả nhiên:
"Trên đầu để quả táo, đứng ở ngoài hai trăm thước." Sau đó mắt không lưu tình nhìn Tô Thiển: "Anh cho em ba viên đạn, em có thể bảo đảm bắn trúng quả táo không?"
Lời vừa dứt, anh chàng kia nhất thời sợ xanh mặt, răng môi đều phát run, hoảng sợ hướng về phía Tô Thiển lắc đầu.
Anh ngàn vạn lần không có, không có ngăn cản cô bắn súng, lại còn ở bên cạnh vỗ tay bảo giỏi.
Lần này Game Over rồi, coi như cô bắn chính xác, cho dù ai cũng không thể trăm phần trăm đánh trúng, huống chi là ở 200m bắn một quả táo...
Tô Thiển, nheo đôi mắt xếch xinh đẹp lại, lắc đầu: "Em không bắn."
"Em kĩ thuật không phải rất tốt sao, hay là em không có tự tin?"
Đôi mắt An Thần dọa khiếp người, chằm chằm nhìn cô, khoé miệng, nổi lên cười lạnh.
Tô Thiển vẫn lắc đầu: "Tôi cũng không lấy mạng người ra nói giỡn."
Bất kể phát súng này bắn trúng hay không, chắc chắn cô sẽ không cầm súng.
An Thần vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đơn giản chỉ cần khẩu súng nhét vào trong tay của cô: "Cho em hai cái lựa chọn, hoặc là, em liền bắn quả táo kia, hoặc là, trở về nhà cho anh, cấm túc một tháng.."
Tô Thiển nhận thấy được khác thường, gở máy trợ thính trên lỗ tai xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy An Thần mang theo một thân lạnh lẽo đến gần cô.
Cô cũng không phải kinh ngạc, đã sớm biết anh sẽ đến, trong lòng trước đã chuẩn bị tốt lắm.
An Thần bình tĩnh đứng ở trước mặt cô, nhất định lấy lại cây súng lục trong tay cô, ném cho Minhyuk, ánh mắt nhìn phía sau của cô, hồng tâm phía trước nói lên thành tích hôm nay của cô.
"Không tệ, bắn tốt lắm."
Từ trong hơi thở mang theo khí lạnh, bảo vệ ở bên cạnh cảm thấy run run.
"Cảm ơn, quá khen, còn chưa bằng anh."
Tô Thiển nghe mà không chiuj hiểu, càng làm cho An Thần mắt nô lửa, em đắc chí đúng không, còn đắc chí ngông cuồng phải không hả.
An Thần cười một tiếng lạnh lùng quái ác, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đội an ninh trước mặt, chỉ vào một người con trai gầy gò da đen trong số đó nói: "Cậu, bước ra đây!"
Hai chân anh chàng bắt đầu run như nhũng ra, vừa rồi thiếu phu nhân bắn súng, anh gọi cao hứng nhất, đây không phải là nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là bị lão đại "chấm trúng".
Rầu rỉ bước ra khỏi hàng chờ đợi An Thần sai bảo bước kế tiếp, anh có một loại dự cảm không lành, lão đại muốn bắt anh làm bia.
Quả nhiên:
"Trên đầu để quả táo, đứng ở ngoài hai trăm thước." Sau đó mắt không lưu tình nhìn Tô Thiển: "Anh cho em ba viên đạn, em có thể bảo đảm bắn trúng quả táo không?"
Lời vừa dứt, anh chàng kia nhất thời sợ xanh mặt, răng môi đều phát run, hoảng sợ hướng về phía Tô Thiển lắc đầu.
Anh ngàn vạn lần không có, không có ngăn cản cô bắn súng, lại còn ở bên cạnh vỗ tay bảo giỏi.
Lần này Game Over rồi, coi như cô bắn chính xác, cho dù ai cũng không thể trăm phần trăm đánh trúng, huống chi là ở 200m bắn một quả táo...
Tô Thiển, nheo đôi mắt xếch xinh đẹp lại, lắc đầu: "Em không bắn."
"Em kĩ thuật không phải rất tốt sao, hay là em không có tự tin?"
Đôi mắt An Thần dọa khiếp người, chằm chằm nhìn cô, khoé miệng, nổi lên cười lạnh.
Tô Thiển vẫn lắc đầu: "Tôi cũng không lấy mạng người ra nói giỡn."
Bất kể phát súng này bắn trúng hay không, chắc chắn cô sẽ không cầm súng.
An Thần vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đơn giản chỉ cần khẩu súng nhét vào trong tay của cô: "Cho em hai cái lựa chọn, hoặc là, em liền bắn quả táo kia, hoặc là, trở về nhà cho anh, cấm túc một tháng.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.