Chương 99: chương 99
Thiên Diện Tuyết Hồ
19/06/2018
"Tô Thiển, nếu cô đã làm vợ của An Thần oppa, nên chăm sóc tốt việc ăn
uống thường ngày của anh ấy, loại đồ ăn như thế này, sao có thể hợp với
khẩu vị của An Thần oppa?".
Trầm mặc hồi lâu Lâm Tử Nịnh mới cười lạnh mở miệng, nhìn Tô Thiển đang đưa tới khóe miệng An Thần một xâu thịt dê lại rụt trở về.
"Anh không thích đồ nướng?". Tô Thiển có chút ngượng ngùng, hình như cô chưa từng hỏi An Thần có thích hay không, chỉ là thấy anh mới vưa rồi cũng ăn rất ngon miệng nha. An Thần không nhịn được nhíu mày, nắm lấy tay Tô Thiển, đem xâu thịt kia đưa vào trong miệng mình, nhai: "Đồ Tô Thiển thích tôi đều thích!".
Không nói nhiều lời nói cố ý để phân trần sở thích của mình, Tô Thiển thích anh cũng thích, những lời này lực sát thương tuyệt đối lớn hơn nhiều so với lời nói lúc nãy của Lâm Tử Nịnh.
Khóe miệng Tô Thiển khẽ cong lên: "Vậy thì thật là vinh hạnh của em!".
Cô cúi đầu uống một ngụm nước, không khỏi nghĩ, An Thần, ở trước mặt mình cũng không phai là cao cao tại thượng, không thể chạm tới, tài trí hơn người như lời đồn.
Sắc mặt Lâm Tử Nịnh hết trắng lại xanh, một lời này từ người mình yêu say đắm nói ra trong nháy mắt như một gáo nước lạnh tạt vào trong lòng, vừa lạnh vừa ngột ngạt.
Mang một bụng đầy đồ ăn, Lâm Tử Nhiên gãi gãi tóc: "Anh, anh thật lâu không có ghé nhà em, ba mẹ em rất nhớ anh".
An Thần xoa xoa khóe môi: "Qua một khoảng thời gian ngắn, tôi sẽ dẫn Tô Thiển cùng đi thăm hỏi bác trai bác gái, hai bác vẫn khỏe chứ?".
"Tốt vô cùng, ba mẹ em cũng rất muốn gặp chị dâu nhỏ một lần đấy". Lâm Tử Nịnh đưa mắt chuyển dời đến trên người Tô Thiển, cười ôn hòa một tiếng.
Tô Thiển giật giật khóe miệng: "Về sau chỉ nên gọi tôi là Tô Thiển thôi. Gọi như vậy có chút không được tự nhiên."
Lúc thì chị dâu, lúc thì chị dâu nhỏ, thật đúng là người gọi không biết xấu hổ.
"Tô Thiển, cách gọi này thật rất đặc biệt!". Choi Lâm Tử Nhiên nhìn chằm chằm Tô Thiển rồi mỉm cười, trong đôi mắt vẻ tán thưởng không chút nào che giấu.
An Thần ôm chầm Tô Thiển, bất ngờ hôn môi cô một cái, từ miệng thổi ra hơi thở hừ lạnh: "Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là đặc biệt nhất."
Tô Thiển đột nhiên đỏ mặt, liền vùi đầu vào trọng ngực anh, thật mất mặt a, ở trước mặt nhiều người như vậy anh lại dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô.
Trầm mặc hồi lâu Lâm Tử Nịnh mới cười lạnh mở miệng, nhìn Tô Thiển đang đưa tới khóe miệng An Thần một xâu thịt dê lại rụt trở về.
"Anh không thích đồ nướng?". Tô Thiển có chút ngượng ngùng, hình như cô chưa từng hỏi An Thần có thích hay không, chỉ là thấy anh mới vưa rồi cũng ăn rất ngon miệng nha. An Thần không nhịn được nhíu mày, nắm lấy tay Tô Thiển, đem xâu thịt kia đưa vào trong miệng mình, nhai: "Đồ Tô Thiển thích tôi đều thích!".
Không nói nhiều lời nói cố ý để phân trần sở thích của mình, Tô Thiển thích anh cũng thích, những lời này lực sát thương tuyệt đối lớn hơn nhiều so với lời nói lúc nãy của Lâm Tử Nịnh.
Khóe miệng Tô Thiển khẽ cong lên: "Vậy thì thật là vinh hạnh của em!".
Cô cúi đầu uống một ngụm nước, không khỏi nghĩ, An Thần, ở trước mặt mình cũng không phai là cao cao tại thượng, không thể chạm tới, tài trí hơn người như lời đồn.
Sắc mặt Lâm Tử Nịnh hết trắng lại xanh, một lời này từ người mình yêu say đắm nói ra trong nháy mắt như một gáo nước lạnh tạt vào trong lòng, vừa lạnh vừa ngột ngạt.
Mang một bụng đầy đồ ăn, Lâm Tử Nhiên gãi gãi tóc: "Anh, anh thật lâu không có ghé nhà em, ba mẹ em rất nhớ anh".
An Thần xoa xoa khóe môi: "Qua một khoảng thời gian ngắn, tôi sẽ dẫn Tô Thiển cùng đi thăm hỏi bác trai bác gái, hai bác vẫn khỏe chứ?".
"Tốt vô cùng, ba mẹ em cũng rất muốn gặp chị dâu nhỏ một lần đấy". Lâm Tử Nịnh đưa mắt chuyển dời đến trên người Tô Thiển, cười ôn hòa một tiếng.
Tô Thiển giật giật khóe miệng: "Về sau chỉ nên gọi tôi là Tô Thiển thôi. Gọi như vậy có chút không được tự nhiên."
Lúc thì chị dâu, lúc thì chị dâu nhỏ, thật đúng là người gọi không biết xấu hổ.
"Tô Thiển, cách gọi này thật rất đặc biệt!". Choi Lâm Tử Nhiên nhìn chằm chằm Tô Thiển rồi mỉm cười, trong đôi mắt vẻ tán thưởng không chút nào che giấu.
An Thần ôm chầm Tô Thiển, bất ngờ hôn môi cô một cái, từ miệng thổi ra hơi thở hừ lạnh: "Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là đặc biệt nhất."
Tô Thiển đột nhiên đỏ mặt, liền vùi đầu vào trọng ngực anh, thật mất mặt a, ở trước mặt nhiều người như vậy anh lại dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.