Chương 7: Cô đến chính là để ăn cơm!
Thiên Diện Tuyết Hồ
10/09/2014
Edit: Thuy An
Beta: Vân
“Xin chào, tôi là Tô Thiển.”.
không đợi Nhiễm Mạn giới thiệu, Tô Thiển liền thân thiện giơ tay ra làm quen.
“Tô Thiển sao, tên thật đặc biệt, rất dễ nghe.”. Vương Khâm lôi kéo tay Tô Thiển thật lâu: “Tên tôi là Vương Khâm.”.
Tô Thiển xấu hổ định rút tay lại, lại thấy người ta nắm thật chặt, có chút đau đau.
Đáy mắt An Thần hiện lên một tia tức giận, bước nhanh tới, rất tự nhiên lôi lại tay Tô Thiển, lại nắm tay Vương Khâm: “Xin chào, tôi là An Thần.”.
“Xin chào…”.
Vương Khâm có chút không hiểu, An Thần - đại tổng tài của tập đoàn xuyên quốc An thị vì sao đột nhiên hướng tới mình - một nhân viên nho nhỏ chào hỏi? (đầu đầy dấu hỏi chấm^-^).
An Thần gật đầu, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Tử Nhiên cũng thấy Tô Thiển, cảm giác đầu tiên là kinh diễm, cảm giác thứ hai là báo động…
“Xin chào, tôi là Lâm Tử Nhiên.”.
Tô Thiển buồn bực vươn tay ra, thật kỳ quái, hôm nay cô quả thật giống như có vận đào hoa: “Tô Thiển.”.
Tử Nhiên nghĩ nghĩ, Tô Thiển, không phải vợ của An Thần sao?
Ánh mắt Tử Nhiên lướt qua hai người nhưng không phát hiện có gì khác thường, hé miệng cười yếu ớt, có lẽ là cùng tên mà thôi.
“Tô tiểu thư là nhân viên của công ty chúng tôi sao?”.
Vừa nghe Lâm Tử Nhiên hỏi, Tô Thiển ngây cả người. cô không muốn nói dối, làm sao đây? Tới làm gì! Chẳng lẽ lại ăn ngay nói thật là đến ăn cơm chùa?
Nhiễm Mạn giật mình mở to miệng, từng bước tiến lại: “Là như này, Tô Thiển chuẩn bị vào công ty chúng ta nên hôm nay tôi muốn mang cô ấy tới làm quen.”.
Lần này, mấy người còn lại đều ngây ngẩn người, Tô Thiển hận không thể lấy kim găm vào miệng Nhiễm Mạn mấy châm. không nói tới cô không định tới công ty này, nhìn người nào đó ánh mắt khác thường, cô càng thêm không có khả năng tiến vào.
“Hoan nghênh, công ty chúng tôi thiếu chính là những người như cô, mỹ nữ tài đức vẹn toàn, chờ mong cô gia nhập.”. Tử Nhiên lấy một ly vang đỏ cho cô, rồi tự nâng ly của mình lên uống cạn.
Tô Thiển mỉm cười, hơi nhấp một ngụm, cô không thể uống rượu, cũng mặc kệ có vào làm hay không, cô vẫn giữ lễ uống một chút, đây là đạo lý.
Vương Khâm không ngốc, nhìn sếp mình có hứng thú với vị mỹ nữ này liền phẫn nộ ngồi sang một bên, cùng những phụ nữ khác liếc mắt đưa tình.(Sặc, thật biến thái)
“Thần ca ca…”.
một giọng nữ nũng nịu vang lên, mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.