Chương 132: Cô không chịu nổi, thật không chịu nổi
Thiên Diện Tuyết Hồ
10/03/2015
EDIT: HẠ BĂNG
Beta: Minh Minh
Tô Thiển chưa từng gặp qua An Thần đòi hỏi cô mãnh liệt như vậy , một lần rồi lại một lần nữa giống như là muốn đem cả người cô du nhập vào cơ thể anh.
Toàn bộ sức nặng của anh đè lên người Tô Thiển khiến cô không chịu nổi.
Đến cuối cùng, cô bị anh giày xéo, kêu gào, trêu chọc không chịu nổi làm cho cô nhỏ giọng khócK đó cô cầu xin anh tha cho cô, nhưng anh cả đêm cũng không ngừng nghỉ cày cấy trên người cô.
An Thần thật nổi giận, nghĩ đến cái người không tim không phổi này, người phụ nữ dám can đảm bỏ anh lại cùng người đàn ông khác bỏ đi, nghĩ đến người phụ nữ dám can đảm chà đạp tình cảm của anh như vậy, anh liền hận không thể trực tiếp bóp chết cô.
An Thần đem lấy chính mình vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, để cho cô cảm thụ anh thật chặt, cũng chỉ có giờ phút này, anh mới có thể ý thức rõ ràng được, người phụ nữ này thuộc về anh,và thuộc về một người đàn ông là anh.
Lúc trời vừa sáng , An Thần mới hài lòng rút phân thân ra khỏi cơ thể cô, chỉ là cả người anh vẫn đè lên cô, cắn cắn môi dưới của cô, thăm dò hương thơm thuộc về cô.
Cả người Tô Thiển ở dưới thân thể An Thần phát run, cô đã không thể giãy giụa được, giờ nay trong ý thức của cô chỉ cảm thấy người đàn ông này là ác ma, Đại Ác Ma.
An Thần lại cắn mút giày vò đôi môi cô trở nên đỏ mọng, dù cho là như vậy, An Thần cũng không có bỏ qua cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã sưng đỏ như An Thần vẫn tiếp tục cắn mút ở trong miệng, tùy ý chiếm đoạt.
Hốc mắt của Tô Thiển có một giọt lệ rơi ra, cả trái tim cũng theo nhịp anh gặm nhấm mà phập phồng không ngừng.
"Không cần. . . . . ." .
Rõ ràng thanh âm khàn khàn van xin, cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.
"Nói yêu anh."
An Thần dùng đầu lưỡi liếm láp nước mắt trên mặt cô, cả người nằm ở bên tai cô phun khí, bàn tay anh không ngừng vuốt ve cô.
"An Thần, bỏ qua cho em đi, có được hay không? Về sau, em nhất định ngoan ngoãn nghe lời, van cầu anh, không cần —" .
Anh hung ác, thật ác độc! Cô không đấu lại anh, cô nghe lời anh có được hay không?
Những lời này vừa nói ra, An Thần liền động thân vọt vào trong cơ thể cô, như anh vẫn không nhúc nhích, chỉ là cảm thụ cô chặt chẽ bao vây lấy chính mình.
"Ngoan, nói yêu anh!" .
An Thần hung hăng lại động hai cái, hơi có chút mùi vị uy hiếp.
Anh chính là muốn từng thời từng khắc buộc cô hướng mình đầu hàng.
"An Thần, em yêu anh. . ." .
An Thần, đồ khốn kiếp, quỷ ích kỷ, nếu số mạng có thể để cho tôi quay đầu lại, tôi sẽ lựa chọn không gặp anh.
Bạn bè của tôi ở tại trên tay anh, thân thể của tôi giao cho anh, ngay cả tự do cũng giao luôn cho anh, anh còn phải lấy đi trái tim của tôi sao, vậy tôi không phải còn lại hai bàn tay trắng rồi sao?
Không yêu, một chút cũng không yêu, nhưng là, chỉ có nói như vậy anh mới đối xử dịu dàng không phải sao?
Ngắn ngủn năm chữ, trong nháy mắt trêu chọc trái tim của anh, cúi đầu nghe cô nhàn nhạt nói, đặc biệt mùi thơm cơ thể, phía dưới, lần nữa động.
Tô Thiển ngón tay nắm thật chặt ga giường, kêu gào thành tiếng.
Phía dưới cơ thể, bị thương, đau quá!
Đau tê tâm liệt phế đau từ phía dưới truyền đến, nước mắt không cầm được toàn bộ chảy ra.
Cắn chặc môi, la lên"An Thần, dừng lại có được hay không? Đau quá, van anh. . ." .
Trong thanh âm của cô mang theo run rẩy, cùng sợ hãi.
An Thần nghe vậy quả nhiên ngừng lại, có chút hồ nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ đã khóc thương tâm không dứt.
Bị Thương? Có phải hay không tối nay lực quá mạnh ?
"Rất đau?" .
Thoát thân, đẩy ra bắp đùi của cô ra, Tô Thiển cả người đều phát run, trong bụng hung hăng run lên.
"Đau quá, không cần. . ." .
Đưa một ngón tay tham tiến vào, Tô Thiển hít một hơi khí lạnh, vội vàng co rúc thân thể lui về phía sau, bị thương, lại thật không thể bị đụng nữa.
An Thần nhìn bảo bối run lẩy bẩy, thật sự rất đau lòng.
Anh giày vò cô cả buổi tối, có phải thật vậy hay không đem cô giày vò bị thương rồi, nghe nói người phụ nữ nơi nào cũng rất yếu ớt!
Vén chăn đi ra ngoài điện thoại, trong lòng ảo não không thôi.
An Thần khẽ nhăn đầu lông mày, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, Tô Thiển còn đang không ngừng run rẩy, anh ánh mắt tự trách nhìn cô.
"Bảo bối, thật xin lỗi, anh không đụng em. Ngoan, anh đã gọi điện thoại cho bác sĩ, tới xem em một chút ,sẽ không bị đau nữa." .
Ôm lấy cô, để cho cô tựa vào vai mình, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng trấn an cô.
Tô Thiển vươn cánh tay xoa xoa trên mặt đầy nước mắt, trong lòng uất ức, ghê tởm người đàn ông này, lại còn tới nói ngoan nói ngọt! ! !
Đẩy anh ra, dúi đầu vào hai cánh tay , tâm tình thật không tốt.
Cô không hiểu tại sao An Thần còn phải gọi mình là bảo bối, trước một khắc còn ác như vậy, sau một khắc liền biểu hiện nhu tình như mật, người đàn ông này, sắc mặt có phải biến đổi quá nhanh hay không? ? ?
Cô vẫn còn nhớ, mình chỉ là tình nhân của anh mà thôi.
Trước cái gì yêu cô mười năm, bảo vệ cô mười năm, đều là giả, toàn bộ đều là giả!
Cô chỉ là bị nuôi nhốt như sủng vật, bị anh nuôi, cưng chiều, chờ thời gian dài, anh chơi ngán, không còn cảm thấy mới mẻ,cũng sẽ giống kết cục của tất cả các tình nhân khác, bị một cước đá ra ngoài mà vứt bỏ.
Beta: Minh Minh
Tô Thiển chưa từng gặp qua An Thần đòi hỏi cô mãnh liệt như vậy , một lần rồi lại một lần nữa giống như là muốn đem cả người cô du nhập vào cơ thể anh.
Toàn bộ sức nặng của anh đè lên người Tô Thiển khiến cô không chịu nổi.
Đến cuối cùng, cô bị anh giày xéo, kêu gào, trêu chọc không chịu nổi làm cho cô nhỏ giọng khócK đó cô cầu xin anh tha cho cô, nhưng anh cả đêm cũng không ngừng nghỉ cày cấy trên người cô.
An Thần thật nổi giận, nghĩ đến cái người không tim không phổi này, người phụ nữ dám can đảm bỏ anh lại cùng người đàn ông khác bỏ đi, nghĩ đến người phụ nữ dám can đảm chà đạp tình cảm của anh như vậy, anh liền hận không thể trực tiếp bóp chết cô.
An Thần đem lấy chính mình vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, để cho cô cảm thụ anh thật chặt, cũng chỉ có giờ phút này, anh mới có thể ý thức rõ ràng được, người phụ nữ này thuộc về anh,và thuộc về một người đàn ông là anh.
Lúc trời vừa sáng , An Thần mới hài lòng rút phân thân ra khỏi cơ thể cô, chỉ là cả người anh vẫn đè lên cô, cắn cắn môi dưới của cô, thăm dò hương thơm thuộc về cô.
Cả người Tô Thiển ở dưới thân thể An Thần phát run, cô đã không thể giãy giụa được, giờ nay trong ý thức của cô chỉ cảm thấy người đàn ông này là ác ma, Đại Ác Ma.
An Thần lại cắn mút giày vò đôi môi cô trở nên đỏ mọng, dù cho là như vậy, An Thần cũng không có bỏ qua cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã sưng đỏ như An Thần vẫn tiếp tục cắn mút ở trong miệng, tùy ý chiếm đoạt.
Hốc mắt của Tô Thiển có một giọt lệ rơi ra, cả trái tim cũng theo nhịp anh gặm nhấm mà phập phồng không ngừng.
"Không cần. . . . . ." .
Rõ ràng thanh âm khàn khàn van xin, cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.
"Nói yêu anh."
An Thần dùng đầu lưỡi liếm láp nước mắt trên mặt cô, cả người nằm ở bên tai cô phun khí, bàn tay anh không ngừng vuốt ve cô.
"An Thần, bỏ qua cho em đi, có được hay không? Về sau, em nhất định ngoan ngoãn nghe lời, van cầu anh, không cần —" .
Anh hung ác, thật ác độc! Cô không đấu lại anh, cô nghe lời anh có được hay không?
Những lời này vừa nói ra, An Thần liền động thân vọt vào trong cơ thể cô, như anh vẫn không nhúc nhích, chỉ là cảm thụ cô chặt chẽ bao vây lấy chính mình.
"Ngoan, nói yêu anh!" .
An Thần hung hăng lại động hai cái, hơi có chút mùi vị uy hiếp.
Anh chính là muốn từng thời từng khắc buộc cô hướng mình đầu hàng.
"An Thần, em yêu anh. . ." .
An Thần, đồ khốn kiếp, quỷ ích kỷ, nếu số mạng có thể để cho tôi quay đầu lại, tôi sẽ lựa chọn không gặp anh.
Bạn bè của tôi ở tại trên tay anh, thân thể của tôi giao cho anh, ngay cả tự do cũng giao luôn cho anh, anh còn phải lấy đi trái tim của tôi sao, vậy tôi không phải còn lại hai bàn tay trắng rồi sao?
Không yêu, một chút cũng không yêu, nhưng là, chỉ có nói như vậy anh mới đối xử dịu dàng không phải sao?
Ngắn ngủn năm chữ, trong nháy mắt trêu chọc trái tim của anh, cúi đầu nghe cô nhàn nhạt nói, đặc biệt mùi thơm cơ thể, phía dưới, lần nữa động.
Tô Thiển ngón tay nắm thật chặt ga giường, kêu gào thành tiếng.
Phía dưới cơ thể, bị thương, đau quá!
Đau tê tâm liệt phế đau từ phía dưới truyền đến, nước mắt không cầm được toàn bộ chảy ra.
Cắn chặc môi, la lên"An Thần, dừng lại có được hay không? Đau quá, van anh. . ." .
Trong thanh âm của cô mang theo run rẩy, cùng sợ hãi.
An Thần nghe vậy quả nhiên ngừng lại, có chút hồ nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ đã khóc thương tâm không dứt.
Bị Thương? Có phải hay không tối nay lực quá mạnh ?
"Rất đau?" .
Thoát thân, đẩy ra bắp đùi của cô ra, Tô Thiển cả người đều phát run, trong bụng hung hăng run lên.
"Đau quá, không cần. . ." .
Đưa một ngón tay tham tiến vào, Tô Thiển hít một hơi khí lạnh, vội vàng co rúc thân thể lui về phía sau, bị thương, lại thật không thể bị đụng nữa.
An Thần nhìn bảo bối run lẩy bẩy, thật sự rất đau lòng.
Anh giày vò cô cả buổi tối, có phải thật vậy hay không đem cô giày vò bị thương rồi, nghe nói người phụ nữ nơi nào cũng rất yếu ớt!
Vén chăn đi ra ngoài điện thoại, trong lòng ảo não không thôi.
An Thần khẽ nhăn đầu lông mày, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, Tô Thiển còn đang không ngừng run rẩy, anh ánh mắt tự trách nhìn cô.
"Bảo bối, thật xin lỗi, anh không đụng em. Ngoan, anh đã gọi điện thoại cho bác sĩ, tới xem em một chút ,sẽ không bị đau nữa." .
Ôm lấy cô, để cho cô tựa vào vai mình, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng trấn an cô.
Tô Thiển vươn cánh tay xoa xoa trên mặt đầy nước mắt, trong lòng uất ức, ghê tởm người đàn ông này, lại còn tới nói ngoan nói ngọt! ! !
Đẩy anh ra, dúi đầu vào hai cánh tay , tâm tình thật không tốt.
Cô không hiểu tại sao An Thần còn phải gọi mình là bảo bối, trước một khắc còn ác như vậy, sau một khắc liền biểu hiện nhu tình như mật, người đàn ông này, sắc mặt có phải biến đổi quá nhanh hay không? ? ?
Cô vẫn còn nhớ, mình chỉ là tình nhân của anh mà thôi.
Trước cái gì yêu cô mười năm, bảo vệ cô mười năm, đều là giả, toàn bộ đều là giả!
Cô chỉ là bị nuôi nhốt như sủng vật, bị anh nuôi, cưng chiều, chờ thời gian dài, anh chơi ngán, không còn cảm thấy mới mẻ,cũng sẽ giống kết cục của tất cả các tình nhân khác, bị một cước đá ra ngoài mà vứt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.