Chương 244: Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, hôm nay ở trường học không có gây nên chuyện gì chứ?
Thiên Diện Tuyết Hồ
11/03/2015
"Đi xuống đi, nếu An Thần không tìm được cô lại làm ầm lên." . Thấy thế
nào cũng buồn cười, một người đàn ông cao ngạo như vậy, khi bước chân
vào tình yêu, lại hóa thân thành bà tám suốt ngày lãi nhãi.
Tô Thiển gật đầu, nơi này gió đúng thật là lớn thổi vào người giống như mở máy lạnh, cô vốn định khuyên cô ấy thật tốt, kết quả lại biến thành cô ấy khuyên giải mình.
Sau khi An thần đi công tác, Hà Nguyệt chăm sóc Tô Thiển một đêm hai lần, nhìn cô có vẻ không thay đổi, không động tâm nhưng cũng không thể nào giấu đi vẻ lo lắng thâm tình dành cho anh từ trong khóe mắt, nhìn cô lo lắng vì An Thần, trong lòng cũng thấy đau.
Tiểu An An ngược lại làm cho người ta vui mừng, khéo léo lạ thường, trừ đói bụng kêu lên hai tiếng, bình thường như mèo nhỏ vùi ở trong ngực ba mẹ ngủ.
Buổi tối sau khi cho tiểu An An uống sữa lần thứ nhất ở thời gian cố định , trên căn bản không có giày vò bọn họ, An Thần đau lòng Tô Thiển, sau khi cô ngủ say liền giao tiểu An An cho bà vú, anh cũng không quên nha đầu này buổi tối tỉnh lại sẽ không có cách nào ngủ lại được. Kết quả chính là hôm sau Tô Thiển vừa mở mắt, liền hoang mang sợ hãi tìm con trai khắp nơi, ở nơi này bao nhiêu lâu Tô Thiển cũng chưa thể thích ứng với môi trường ở đây, con trai không có ở bên cạnh Tô Thiển cảm giác nơi này trống rỗng, đối với cá tính này của cô An Thần đặc biệt ghen mặc dù anh cũng không nguyện ý thừa nhận ăn dấm chua với con trai mình, nhưng đây chính là sự thật.
Anh thường thầm mắng trong lòng, nếu là thằng nhãi con này không đủ ngoan, không chừng liền bị anh ném ra ngoài rồi.
Anh muốn có một đứa con gái để yêu thương, nhưng vừa nghĩ tới lần trước cô khó sanh thiếu chút nữa đem tâm can bảo bối của anh mang đi, anh yên lặng thề trong lòng, đời này chết anh đều không thể cho Tô Thiển mang thai lần nữa.
Vì để tránh ngộ nhỡ, anh nghĩ tới nghĩ lui liền đi đến bệnh viện giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở), như vậy khi anh "yêu" Tô Thiển cô tự nhiên sẽ không uống thuốc, Tô Thiển luôn có thời điểm không an toàn.
Đều nói con trai càng lớn càng nghịch ngợm, Tô Thiển cảm giác có chút khó chịu khi nhìn Tiểu An An vô cùng tỉnh táo.
Thằng nhóc này với ba của mình là một dạng ngông cuồng giống nhau, cũng một dạng lạnh lùng, một dạng tàn khốc, nhưng cũng di truyền bản tính lạnh đãm bình tĩnh của cô, điều này thật làm cô cảm thấy không vui.
"An An, tới đây cho mẹ bế này." . Vừa để xuống bài học, Tô Thiển liền vươn ra cánh tay về phía con trai của cô.
An An nhàn nhạt nhìn cô một cái, lắc đầu: "Mẹ, con đã năm tuổi rồi !". Sao có thể để người khác ôm mình được, thật là dọa người mà.
Tô Thiển giựt giựt khóe miệng không ngừng, tiểu An An được xem là đứa trẻ tương đối trầm ổn.
An Thần ngược lại đặc biệt hài lòng, cái này là nhờ bình thường có anh hết lòng dạy dỗ, ít tiếp xúc với mẹ, mẹ là cha, những thứ này chính là anh truyền thụ vào tư tưởng căn bản của con trai.
Tô Thiển thật sự không biết, nếu cô biết anh không cho con trai tiếp xuc nhiều với mình cô sẽ dùng một cước đạp chết anh và nói anh không muốn chết thì cách xa tôi một chút.
An An nhìn ba ba lái xe trước mặt, chu chu miệng cao lên, thật ra thì anh đối với ba ba tương đối bất mãn, người ta rõ ràng thích tiếp xúc với mẹ, không phải là bị ba ba bức không cho phép gần mẹ nếu không liền bị đánh vào mông.
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, hôm nay ở trường học không có gây nên chuyện gì chứ?" . Đôi mắt An Thần nhìn lên từ trong kính chiếu hậu quan sát hai bảo bối, khóe miệng cũng cười mở rộng đến mang tai.
An An hướng Tô Thiển bên người nhích thân thể qua, lên tiếng non nớt trả lời: "Con mới không có nhàm chán như vậy." .
An Thần trực tiếp bị nghẹn, Tô Thiển nhịn cười đến gan phổi đều bị nghẹn đau, bị An Thần trừng mắt, chỉ đành phải làm mặt nghiêm túc.
Tô Thiển cúi đầu, thấy An An không ngừng dùng cặp tay nhỏ bé xoa xoa đầu gối, nheo lại mắt: "Con trai, đầu gối như thế nào?" .
Có phải đánh nhau hay không .
An An lập tức dừng tay lại, giương mắt lên chớp chớp đôi mắt to vô tội nói: "Té." .
An An nói chi tiết, nghĩ lừa gạt cũng không thể gạt được rồi, buổi tối thời điểm đi tắm cũng sẽ bị mẹ phát hiện.
Lời nói vừa ra, Tô Thiển liền nhíu mày, đem con trai ngồi ở trên đùi của mình xăn ống quần lên động tác có chút gấp gáp làm đau An An, Tô Thiển lập tức thả chậm tốc độ xăn ống quần.
Trên đầu gối một mảnh sưng đỏ làm cô đau lòng, còn có tia máu chảy ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra? Té thành như vậy thầy giáo cũng không quan tâm sao?" .
Đầu gối nho nhỏ bầm tím một mảnh sưng phồng đỏ lên, An Thần đem xe sang bên lề đường dừng lại, nhìn đầu gối của con trai nhíu chặt đôi lông mày lại.
"Bị té liền đủ mất mặt rồi, con làm sao còn dám cùng thầy giáo nói." . An An tránh né ánh mắt của mẹ, có chút không tự nhiên giãy dụa bắp chân.
Ánh mắt của con trai, tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của An Thần, thằng nhóc này đang nói dối.
"An An, thành thật khai báo, có phải cùng bạn học đánh nhau hay không?" .
Giữa con trai với nhau đánh lộn đánh lạo cũng là chuyện bình thường, nhưng không thể dung túng thói quen nói dối của con trai.
Ánh mắt An An trốn tránh, không hề nói chuyện nữa.
"Được rồi, trở về rồi hãy nói đi, đầu gối của con cần xử lý."Tô Thiển nhìn hai đầu gối của An An sưng đỏ lên thật to, đau lòng không thôi, con trai da mịn thịt mềm, người lớn nhìn thấy đều không chịu nổi, con trai làm sao có thể chịu được.
Ánh mắt bén nhọn của An Thần nhìn con trai một cái, chuyên tâm lái xe.
"Có phải rất đau hay không, mẹ xoa cho con." .
Ngược lại khó được An An khéo léo gật đầu một cái, trước vẫn cố nén , vào lúc này bị ba mẹ xem thấu, cũng không nhịn nổi nửa rơi nước mắt.
Hoa Tử mới vừa xử lý tốt vết thương của Tiểu An An , điện thoại của An Thần reo lên, tiếp điện thoại xong, trong mắt của anh cuối cùng hiện lên một tia thâm ý.
Đem bà xã kéo ở một bên nói nhỏ nửa ngày, Tô Thiển vào lúc này mới hiểu được, tình cảnh là con quỷ nhỏ nhà Mộ Dung kia nghịch ngợm gây nên chuyện.
"Bé con kia cũng quá gây sự rồi, em nghĩ thế nào cũng cảm thấy con em sinh mạng không quá an toàn." .
Tô Thiển nhíu mày , bắt đầu lo lắng cuộc sống An An về sau ở trường học.
An Thần cười rộ lên rồi ôm eo thon của Tô Thiển ma sát: "Anh lại là cảm thấy tốt vô cùng, hóc con vậy mà có thể tha thứ." .
Là một người đàn ông con trai, so với những đứa con trai khác chỉ biết khóc nhè dũng cảm hơn nhiều, đây mới là con trai của An Thần anh.
Tô Thiển liếc anh một cái, không khỏi nhớ tới hôn ước nói giỡn khi còn bé kia, ngẫm lại về sau nếu là hai người thật thành một đôi, đoán chừng cô sẽ nhức đầu chết.
"Con trai, như thế nào? Cảm thấy bớt đau hơn chưa?" .
Tô Thiển mạnh mẽ ôm con trai bảo bối, hôn rồi lại hôn lên gương mặt của con.
An An thận trọng nhìn mặt cười của ba ba, có chút buồn bực, bình thường tình huống này xảy ra, không phải ba ba trước hết là đen mặt hay sao?
Nhìn ba ba mấy lần, phát hiện sắc mặt vẫn không thay đổi, trong lòng thở ra một hơi, lần đầu tiên giống như một đứa bé ôm cổ của Tô Thiển mở miệng: "Mẹ, con muốn ăn bánh trứng." .
Tô Thiển kinh ngạc nhìn hai mắt của con trai, tâm tình tốt lên rất nhiều, ngắt cái mũi nhỏ của con trai cưng chiều: "Tốt, chúng ta đi ăn bánh trứng." .
Khó mà gần gũi cùng con trai, cô dĩ nhiên hưng phấn. Rất nhiều lần cô suy nghĩ, đây rốt cuộc có phải là con trai của cô không, sao mà cao ngạo vậy kia chứ?.
Trong lúc ăn cơm , Mộ Dung Kiệt Tu cùng Ngải Tuyết liền dẫn hai đứa bé tới, dĩ nhiên là vì chuyện của Tiểu An An.
Bọn họ về nhà nghe thấy Tử Tử ( Mộ Dung Vũ Triết ) nói, Nha Nha ( Mộ Dung Yên Nhiên ) ở trường học nghịch ngợm gây sự, đem dây giày của An An buột vào chân bàn hại An An ngã nhào, trong lòng luôn áy náy, tự mình đến xem một chút mới yên tâm.
"Chú An, dì Tô, con biết sai rồi." Nha Nha chạy đến trước mặt của Tô Thiển nhào thẳng vào trong ngực của cô, trong miệng vừa nói nói xin lỗi, dáng vẻ thật trịnh trọng.
Tô Thiển không thể làm gì khác hơn là cười lên rồi dứt khoát nâng cô bé ngồi lên đùi của mình, giả bộ tức giận: "Tiểu Nha nha, con đem chân của Tiểu An An làm sưng lên, con phải chịu trách nhiệm đối với con trai cô nhé." .
"A, cái này con hiểu biết rõ, mẹ nói cậu ấy là ông xã tương lai của con, con sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy." .
Nha Nha vỗ ngực bảo đảm, Tô Thiển bị làm cho rối rắm, cuối cùng mới mạnh mẽ nén cười lại đem cô bé ôm sát mấy phần, tiếp tục trêu chọc cô bé: "Mẹ con nói?" .
Nha Nha gật đầu, nói nho nhỏ không chút nào để ý đến vẻ mặt lúng túng đen thui của Ngãi Tuyết.
Mọi người nhất thời cười rộ lên, mặt của Tiểu An An đen lại, yên lặng nhìn những người lớn miệng cười không có hình tượng, cắn răng, cứ như vậy buồn cười sao?
"Vậy được, có câu này của con cô liền yên tâm nhiều, cô dâu xinh đẹp như vậy, An An nhà cô thật có phúc khí." .
Tô Thiển rất vui mừng, con nít đứa nào cũng đáng yêu như vậy, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô bé chỉ vào An An cùng Tử Tử ngồi trên ghế sa lon chơi đang hăng say: "Đi chơi đi." .
Nhìn ba đứa trẻ chơi cùng một chỗ, mấy người khóe miệng càng cười lớn hơn.
"Hôm nay tới đây còn có một chuyện phải nói, Doãn Phỉ Phỉ được người khác cứu đi, các anh thời thời khắc khắc cẩn thận một chút, lo lắng trả thù, chúng ta sẽ mau chóng bắt được cô ta, anh cùng Ngải Tuyết nếu không muốn xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài cũng phải mang theo người, mấy đứa bé ở trong nhà tương đối an toàn, đặc biệt là giờ học của thầy giáo. Chuyện này, tôi cùng An Thần sẽ xử lý tốt, các anh ra cửa cẩn thận một chút là tốt rồi." .
Mộ Dung Kiệt Tu sắc mặt nặng nề, có thể từ trong tay anh và An Thần cứu người đi, trên đời này thật đúng là không nhiều lắm.
An Thần tròng mắt híp lại mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, sợ rằng có nội gian!
Tô Thiển cùng Ngải Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sợ rằng lại có chuyện không tốt xảy ra.
Họ hiện tại cũng không có gì, ở trong lòng, các con mới là quan trọng nhất, anh nói rất đúng, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, vẫn là lũ trẻ ở nhà vẫn tốt hơn.
"Chúng ta đến thư phòng rồi nói." .
An Thần đứng dậy, nhìn Mộ Dung Kiệt Tu một cái, Mộ Dung Kiệt Tu nhàn nhạt gật đầu, thâm trầm nhìn hai người phụ nữ bên cạnh.
Bọn họ cũng không có gì, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị trả thù trên người phụ nữ của bọn họ.
Tô Thiển cùng Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn hai người đi vào thư phòng, trong lòng đại khái cũng hiểu, chuyện này, không phải đơn giản như vậy, cần cẩn thận mới phải.
"Cũng đã qua sáu năm rồi, không nghĩ tới còn phải quan tâm chuyện này, ban đầu không nên để cô ta sống.". An Thần nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lại thâm thúy.
"Vừa bắt đầu chúng ta biết liền triển khai điều tra, rất có thể là bộ hạ trước kia của Tây Tác, ít năm trước bọn họ cứu nhiều lần như vậy, cũng không phải lần đầu ôm thất bại quay về? Đã sớm nghe nói những người đó rất trung thành, cuối cùng là thấy được."
Tô Thiển gật đầu, nơi này gió đúng thật là lớn thổi vào người giống như mở máy lạnh, cô vốn định khuyên cô ấy thật tốt, kết quả lại biến thành cô ấy khuyên giải mình.
Sau khi An thần đi công tác, Hà Nguyệt chăm sóc Tô Thiển một đêm hai lần, nhìn cô có vẻ không thay đổi, không động tâm nhưng cũng không thể nào giấu đi vẻ lo lắng thâm tình dành cho anh từ trong khóe mắt, nhìn cô lo lắng vì An Thần, trong lòng cũng thấy đau.
Tiểu An An ngược lại làm cho người ta vui mừng, khéo léo lạ thường, trừ đói bụng kêu lên hai tiếng, bình thường như mèo nhỏ vùi ở trong ngực ba mẹ ngủ.
Buổi tối sau khi cho tiểu An An uống sữa lần thứ nhất ở thời gian cố định , trên căn bản không có giày vò bọn họ, An Thần đau lòng Tô Thiển, sau khi cô ngủ say liền giao tiểu An An cho bà vú, anh cũng không quên nha đầu này buổi tối tỉnh lại sẽ không có cách nào ngủ lại được. Kết quả chính là hôm sau Tô Thiển vừa mở mắt, liền hoang mang sợ hãi tìm con trai khắp nơi, ở nơi này bao nhiêu lâu Tô Thiển cũng chưa thể thích ứng với môi trường ở đây, con trai không có ở bên cạnh Tô Thiển cảm giác nơi này trống rỗng, đối với cá tính này của cô An Thần đặc biệt ghen mặc dù anh cũng không nguyện ý thừa nhận ăn dấm chua với con trai mình, nhưng đây chính là sự thật.
Anh thường thầm mắng trong lòng, nếu là thằng nhãi con này không đủ ngoan, không chừng liền bị anh ném ra ngoài rồi.
Anh muốn có một đứa con gái để yêu thương, nhưng vừa nghĩ tới lần trước cô khó sanh thiếu chút nữa đem tâm can bảo bối của anh mang đi, anh yên lặng thề trong lòng, đời này chết anh đều không thể cho Tô Thiển mang thai lần nữa.
Vì để tránh ngộ nhỡ, anh nghĩ tới nghĩ lui liền đi đến bệnh viện giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở), như vậy khi anh "yêu" Tô Thiển cô tự nhiên sẽ không uống thuốc, Tô Thiển luôn có thời điểm không an toàn.
Đều nói con trai càng lớn càng nghịch ngợm, Tô Thiển cảm giác có chút khó chịu khi nhìn Tiểu An An vô cùng tỉnh táo.
Thằng nhóc này với ba của mình là một dạng ngông cuồng giống nhau, cũng một dạng lạnh lùng, một dạng tàn khốc, nhưng cũng di truyền bản tính lạnh đãm bình tĩnh của cô, điều này thật làm cô cảm thấy không vui.
"An An, tới đây cho mẹ bế này." . Vừa để xuống bài học, Tô Thiển liền vươn ra cánh tay về phía con trai của cô.
An An nhàn nhạt nhìn cô một cái, lắc đầu: "Mẹ, con đã năm tuổi rồi !". Sao có thể để người khác ôm mình được, thật là dọa người mà.
Tô Thiển giựt giựt khóe miệng không ngừng, tiểu An An được xem là đứa trẻ tương đối trầm ổn.
An Thần ngược lại đặc biệt hài lòng, cái này là nhờ bình thường có anh hết lòng dạy dỗ, ít tiếp xúc với mẹ, mẹ là cha, những thứ này chính là anh truyền thụ vào tư tưởng căn bản của con trai.
Tô Thiển thật sự không biết, nếu cô biết anh không cho con trai tiếp xuc nhiều với mình cô sẽ dùng một cước đạp chết anh và nói anh không muốn chết thì cách xa tôi một chút.
An An nhìn ba ba lái xe trước mặt, chu chu miệng cao lên, thật ra thì anh đối với ba ba tương đối bất mãn, người ta rõ ràng thích tiếp xúc với mẹ, không phải là bị ba ba bức không cho phép gần mẹ nếu không liền bị đánh vào mông.
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, hôm nay ở trường học không có gây nên chuyện gì chứ?" . Đôi mắt An Thần nhìn lên từ trong kính chiếu hậu quan sát hai bảo bối, khóe miệng cũng cười mở rộng đến mang tai.
An An hướng Tô Thiển bên người nhích thân thể qua, lên tiếng non nớt trả lời: "Con mới không có nhàm chán như vậy." .
An Thần trực tiếp bị nghẹn, Tô Thiển nhịn cười đến gan phổi đều bị nghẹn đau, bị An Thần trừng mắt, chỉ đành phải làm mặt nghiêm túc.
Tô Thiển cúi đầu, thấy An An không ngừng dùng cặp tay nhỏ bé xoa xoa đầu gối, nheo lại mắt: "Con trai, đầu gối như thế nào?" .
Có phải đánh nhau hay không .
An An lập tức dừng tay lại, giương mắt lên chớp chớp đôi mắt to vô tội nói: "Té." .
An An nói chi tiết, nghĩ lừa gạt cũng không thể gạt được rồi, buổi tối thời điểm đi tắm cũng sẽ bị mẹ phát hiện.
Lời nói vừa ra, Tô Thiển liền nhíu mày, đem con trai ngồi ở trên đùi của mình xăn ống quần lên động tác có chút gấp gáp làm đau An An, Tô Thiển lập tức thả chậm tốc độ xăn ống quần.
Trên đầu gối một mảnh sưng đỏ làm cô đau lòng, còn có tia máu chảy ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra? Té thành như vậy thầy giáo cũng không quan tâm sao?" .
Đầu gối nho nhỏ bầm tím một mảnh sưng phồng đỏ lên, An Thần đem xe sang bên lề đường dừng lại, nhìn đầu gối của con trai nhíu chặt đôi lông mày lại.
"Bị té liền đủ mất mặt rồi, con làm sao còn dám cùng thầy giáo nói." . An An tránh né ánh mắt của mẹ, có chút không tự nhiên giãy dụa bắp chân.
Ánh mắt của con trai, tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của An Thần, thằng nhóc này đang nói dối.
"An An, thành thật khai báo, có phải cùng bạn học đánh nhau hay không?" .
Giữa con trai với nhau đánh lộn đánh lạo cũng là chuyện bình thường, nhưng không thể dung túng thói quen nói dối của con trai.
Ánh mắt An An trốn tránh, không hề nói chuyện nữa.
"Được rồi, trở về rồi hãy nói đi, đầu gối của con cần xử lý."Tô Thiển nhìn hai đầu gối của An An sưng đỏ lên thật to, đau lòng không thôi, con trai da mịn thịt mềm, người lớn nhìn thấy đều không chịu nổi, con trai làm sao có thể chịu được.
Ánh mắt bén nhọn của An Thần nhìn con trai một cái, chuyên tâm lái xe.
"Có phải rất đau hay không, mẹ xoa cho con." .
Ngược lại khó được An An khéo léo gật đầu một cái, trước vẫn cố nén , vào lúc này bị ba mẹ xem thấu, cũng không nhịn nổi nửa rơi nước mắt.
Hoa Tử mới vừa xử lý tốt vết thương của Tiểu An An , điện thoại của An Thần reo lên, tiếp điện thoại xong, trong mắt của anh cuối cùng hiện lên một tia thâm ý.
Đem bà xã kéo ở một bên nói nhỏ nửa ngày, Tô Thiển vào lúc này mới hiểu được, tình cảnh là con quỷ nhỏ nhà Mộ Dung kia nghịch ngợm gây nên chuyện.
"Bé con kia cũng quá gây sự rồi, em nghĩ thế nào cũng cảm thấy con em sinh mạng không quá an toàn." .
Tô Thiển nhíu mày , bắt đầu lo lắng cuộc sống An An về sau ở trường học.
An Thần cười rộ lên rồi ôm eo thon của Tô Thiển ma sát: "Anh lại là cảm thấy tốt vô cùng, hóc con vậy mà có thể tha thứ." .
Là một người đàn ông con trai, so với những đứa con trai khác chỉ biết khóc nhè dũng cảm hơn nhiều, đây mới là con trai của An Thần anh.
Tô Thiển liếc anh một cái, không khỏi nhớ tới hôn ước nói giỡn khi còn bé kia, ngẫm lại về sau nếu là hai người thật thành một đôi, đoán chừng cô sẽ nhức đầu chết.
"Con trai, như thế nào? Cảm thấy bớt đau hơn chưa?" .
Tô Thiển mạnh mẽ ôm con trai bảo bối, hôn rồi lại hôn lên gương mặt của con.
An An thận trọng nhìn mặt cười của ba ba, có chút buồn bực, bình thường tình huống này xảy ra, không phải ba ba trước hết là đen mặt hay sao?
Nhìn ba ba mấy lần, phát hiện sắc mặt vẫn không thay đổi, trong lòng thở ra một hơi, lần đầu tiên giống như một đứa bé ôm cổ của Tô Thiển mở miệng: "Mẹ, con muốn ăn bánh trứng." .
Tô Thiển kinh ngạc nhìn hai mắt của con trai, tâm tình tốt lên rất nhiều, ngắt cái mũi nhỏ của con trai cưng chiều: "Tốt, chúng ta đi ăn bánh trứng." .
Khó mà gần gũi cùng con trai, cô dĩ nhiên hưng phấn. Rất nhiều lần cô suy nghĩ, đây rốt cuộc có phải là con trai của cô không, sao mà cao ngạo vậy kia chứ?.
Trong lúc ăn cơm , Mộ Dung Kiệt Tu cùng Ngải Tuyết liền dẫn hai đứa bé tới, dĩ nhiên là vì chuyện của Tiểu An An.
Bọn họ về nhà nghe thấy Tử Tử ( Mộ Dung Vũ Triết ) nói, Nha Nha ( Mộ Dung Yên Nhiên ) ở trường học nghịch ngợm gây sự, đem dây giày của An An buột vào chân bàn hại An An ngã nhào, trong lòng luôn áy náy, tự mình đến xem một chút mới yên tâm.
"Chú An, dì Tô, con biết sai rồi." Nha Nha chạy đến trước mặt của Tô Thiển nhào thẳng vào trong ngực của cô, trong miệng vừa nói nói xin lỗi, dáng vẻ thật trịnh trọng.
Tô Thiển không thể làm gì khác hơn là cười lên rồi dứt khoát nâng cô bé ngồi lên đùi của mình, giả bộ tức giận: "Tiểu Nha nha, con đem chân của Tiểu An An làm sưng lên, con phải chịu trách nhiệm đối với con trai cô nhé." .
"A, cái này con hiểu biết rõ, mẹ nói cậu ấy là ông xã tương lai của con, con sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy." .
Nha Nha vỗ ngực bảo đảm, Tô Thiển bị làm cho rối rắm, cuối cùng mới mạnh mẽ nén cười lại đem cô bé ôm sát mấy phần, tiếp tục trêu chọc cô bé: "Mẹ con nói?" .
Nha Nha gật đầu, nói nho nhỏ không chút nào để ý đến vẻ mặt lúng túng đen thui của Ngãi Tuyết.
Mọi người nhất thời cười rộ lên, mặt của Tiểu An An đen lại, yên lặng nhìn những người lớn miệng cười không có hình tượng, cắn răng, cứ như vậy buồn cười sao?
"Vậy được, có câu này của con cô liền yên tâm nhiều, cô dâu xinh đẹp như vậy, An An nhà cô thật có phúc khí." .
Tô Thiển rất vui mừng, con nít đứa nào cũng đáng yêu như vậy, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô bé chỉ vào An An cùng Tử Tử ngồi trên ghế sa lon chơi đang hăng say: "Đi chơi đi." .
Nhìn ba đứa trẻ chơi cùng một chỗ, mấy người khóe miệng càng cười lớn hơn.
"Hôm nay tới đây còn có một chuyện phải nói, Doãn Phỉ Phỉ được người khác cứu đi, các anh thời thời khắc khắc cẩn thận một chút, lo lắng trả thù, chúng ta sẽ mau chóng bắt được cô ta, anh cùng Ngải Tuyết nếu không muốn xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài cũng phải mang theo người, mấy đứa bé ở trong nhà tương đối an toàn, đặc biệt là giờ học của thầy giáo. Chuyện này, tôi cùng An Thần sẽ xử lý tốt, các anh ra cửa cẩn thận một chút là tốt rồi." .
Mộ Dung Kiệt Tu sắc mặt nặng nề, có thể từ trong tay anh và An Thần cứu người đi, trên đời này thật đúng là không nhiều lắm.
An Thần tròng mắt híp lại mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, sợ rằng có nội gian!
Tô Thiển cùng Ngải Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sợ rằng lại có chuyện không tốt xảy ra.
Họ hiện tại cũng không có gì, ở trong lòng, các con mới là quan trọng nhất, anh nói rất đúng, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, vẫn là lũ trẻ ở nhà vẫn tốt hơn.
"Chúng ta đến thư phòng rồi nói." .
An Thần đứng dậy, nhìn Mộ Dung Kiệt Tu một cái, Mộ Dung Kiệt Tu nhàn nhạt gật đầu, thâm trầm nhìn hai người phụ nữ bên cạnh.
Bọn họ cũng không có gì, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị trả thù trên người phụ nữ của bọn họ.
Tô Thiển cùng Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn hai người đi vào thư phòng, trong lòng đại khái cũng hiểu, chuyện này, không phải đơn giản như vậy, cần cẩn thận mới phải.
"Cũng đã qua sáu năm rồi, không nghĩ tới còn phải quan tâm chuyện này, ban đầu không nên để cô ta sống.". An Thần nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lại thâm thúy.
"Vừa bắt đầu chúng ta biết liền triển khai điều tra, rất có thể là bộ hạ trước kia của Tây Tác, ít năm trước bọn họ cứu nhiều lần như vậy, cũng không phải lần đầu ôm thất bại quay về? Đã sớm nghe nói những người đó rất trung thành, cuối cùng là thấy được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.