Chương 62: Dù chỉ nguy hiểm một chút, anh cũng không đồng ý!
Thiên Diện Tuyết Hồ
05/03/2015
Edit: Ari
Beta: Ninô + Vân
Mặt An Thần đã hoàn toàn đen xì, làm nửa ngày, anh cũng chẳng thèm lo lắng cho cái xe rởm vô tri kia!
An Thần bước tới kéo tay Tô Thiển, hung hăng đánh mấy cái vào mông Tô Thiển ngay trước mặt nhiều người như vậy.
"Em điên rồi phải hay không? Không biết rất nguy hiểm sao? Em xảy ra chuyện gì thì anh làm sao bây giờ?"
An Thần rống to, cô không biết vừa rồi anh lo lắng, sợ hãi thế nào? Cô không coi trọng sinh mệnh mình có phải không?
"Về sau, em còn lái xe nữa, anh chặt đứt tay em!" .
An Thần khiêng Tô Thiển vào phòng, tức giận ngùn nhụt nhìn cô.
Tô Thiển chớp chớp đôi mắt đen láy: "Kỹ thuật của em rất tốt!..."
"Tốt cũng không được, Tô Thiển, anh nói cho em biết, dù chỉ là một chút nguy hiểm, anh cũng không đồng ý." An Thần nóng nảy giật nhẹ cà vạt, trong mắt đều là lửa giận.
Tô Thiển thở dài một cái: "Vậy anh có thể cho em làm việc gì không? Em muốn làm việc."
Nói ra thì không hay lắm, Tô Thiển cô không có số làm phu nhân, trời sanh không thể ngồi chơi nhàn rỗi được.
An Thần cố đè lửa giận xuống đáy lòng, thật đúng là không thể để cho cô ấy rảnh rỗi được, phải để cho cô tỉnh tâm.
"Em muốn tiếp tục đi học sao?"
Mắt Tô Thiển sáng lên, tất nhiên cô muốn quay lại trường, nhưng....
An Thần đã thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tô Thiển, trong lòng cũng an tâm: "Hai ngày này em cố gắng giảm bớt uất ức xuống, hai ngày nữa anh sẽ thu xếp cho em nhập học. Ngoan, đừng để anh phải lo lắng nữa!!!"
Tô Thiển hung hăng cắn môi, sao cô cứ có cảm giác trước mặt anh mình chỉ là một đứa con nít?
Vì để cho Tô Thiển không thấy quá nhàm chán, An Thần đã cử hai mỹ nữ Y Na và Vũ Đình cùng đi dạo và nói chuyện với cô.
Hôm nay, khi Tô Thiển còn đang ngủ trưa, Nhiễm Mạn mang theo khuôn mặt tức giận, trực tiếp thẳng chân đạp cửa mà vào, đơn giản chỉ để lôi Tô Thiển đang say giấc nồng dậy.
Tô Thiển xoa xoa mắt, xác định mình không nằm mơ, liền ôm chầm lấy Nhiễm Mạn: "Mễ, sao cậu lại ở đây?"
" Mình đang muốn hỏi cậu câu đó đây, vô duyên vô cớ lôi tớ tới đây. Chồng cậu gọi cho Lâm Tử Nhung, bảo cho mình công việc mới, là hàng ngày ở bên cạnh giúp cậu vui vẻ. Tô Thiển, cậu có thể làm thế sao?"
Giọng điệu cường điệu của Nhiễm Mạn đã chọc cho Tô Thiển không cười không được.
Beta: Ninô + Vân
Mặt An Thần đã hoàn toàn đen xì, làm nửa ngày, anh cũng chẳng thèm lo lắng cho cái xe rởm vô tri kia!
An Thần bước tới kéo tay Tô Thiển, hung hăng đánh mấy cái vào mông Tô Thiển ngay trước mặt nhiều người như vậy.
"Em điên rồi phải hay không? Không biết rất nguy hiểm sao? Em xảy ra chuyện gì thì anh làm sao bây giờ?"
An Thần rống to, cô không biết vừa rồi anh lo lắng, sợ hãi thế nào? Cô không coi trọng sinh mệnh mình có phải không?
"Về sau, em còn lái xe nữa, anh chặt đứt tay em!" .
An Thần khiêng Tô Thiển vào phòng, tức giận ngùn nhụt nhìn cô.
Tô Thiển chớp chớp đôi mắt đen láy: "Kỹ thuật của em rất tốt!..."
"Tốt cũng không được, Tô Thiển, anh nói cho em biết, dù chỉ là một chút nguy hiểm, anh cũng không đồng ý." An Thần nóng nảy giật nhẹ cà vạt, trong mắt đều là lửa giận.
Tô Thiển thở dài một cái: "Vậy anh có thể cho em làm việc gì không? Em muốn làm việc."
Nói ra thì không hay lắm, Tô Thiển cô không có số làm phu nhân, trời sanh không thể ngồi chơi nhàn rỗi được.
An Thần cố đè lửa giận xuống đáy lòng, thật đúng là không thể để cho cô ấy rảnh rỗi được, phải để cho cô tỉnh tâm.
"Em muốn tiếp tục đi học sao?"
Mắt Tô Thiển sáng lên, tất nhiên cô muốn quay lại trường, nhưng....
An Thần đã thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tô Thiển, trong lòng cũng an tâm: "Hai ngày này em cố gắng giảm bớt uất ức xuống, hai ngày nữa anh sẽ thu xếp cho em nhập học. Ngoan, đừng để anh phải lo lắng nữa!!!"
Tô Thiển hung hăng cắn môi, sao cô cứ có cảm giác trước mặt anh mình chỉ là một đứa con nít?
Vì để cho Tô Thiển không thấy quá nhàm chán, An Thần đã cử hai mỹ nữ Y Na và Vũ Đình cùng đi dạo và nói chuyện với cô.
Hôm nay, khi Tô Thiển còn đang ngủ trưa, Nhiễm Mạn mang theo khuôn mặt tức giận, trực tiếp thẳng chân đạp cửa mà vào, đơn giản chỉ để lôi Tô Thiển đang say giấc nồng dậy.
Tô Thiển xoa xoa mắt, xác định mình không nằm mơ, liền ôm chầm lấy Nhiễm Mạn: "Mễ, sao cậu lại ở đây?"
" Mình đang muốn hỏi cậu câu đó đây, vô duyên vô cớ lôi tớ tới đây. Chồng cậu gọi cho Lâm Tử Nhung, bảo cho mình công việc mới, là hàng ngày ở bên cạnh giúp cậu vui vẻ. Tô Thiển, cậu có thể làm thế sao?"
Giọng điệu cường điệu của Nhiễm Mạn đã chọc cho Tô Thiển không cười không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.