Chương 118: Giữa chúng ta cứ như vậy đi!
Thiên Diện Tuyết Hồ
10/03/2015
Edit: Tiểu Mập
Nắm đấm bị siết chặt nghe ken két, sau đó lại thả lỏng, gian nan mở miệng.
Tô Thiển cúi đầu nhìn chân cùng đầu ngón tay của mình, khóe miệng khẽ mấp máy, cười lạnh: "Tin tôi thì không cần phải giải thích, không tin tôi cũng không cần phải giải thích!" .
An Thần ngẩn người, trên người muôn vàn lửa giận vào thời khắc này đã thiêu đốt đến cực hạn, nhìn cô đứng bên gương mặt lãnh đạm, làm thế nào cũng không bộc phát được lửa giận.
"Cho nên, tôi mới không tin tưởng em, Vạn tiên sinh mới là người tin tưởng em , anh ta và em mới là một đôi do trời đất tạo nên, giống như lời báo chí đã nói, trai tài gái sắc! ! !" .
Đau lòng, hít thở có chút khó khăn, giống như muốn ngay lập tức bóp chết cô!
Bản thân phải mềm mỏng,anh cảm thấy vô cùng khó khăn?
Tô Thiển nhức đầu, cảm giác như mình đang trình diễn một vở kịch cẩu huyết vậy, cẩu huyết đầy tính bi kịch, mà mình, lại là nữ chính của vở kịch cẩu huyết đó.
"Anh có thể đừng làm loạn được không? Anh cứ như vậy không tin em?" .
"Anh chỉ tin vào hai mắt của mình!" .
An Thần cắn chặt răng, hai mắt ánh hồng, đã sớm nói với cô không cho cô cùng người đàn ông khác tiếp xúc, không cho cùng người đàn ông khác tiếp xúc, nhất là cái gã họ Vạn đó, cô lại cố tình không nghe, đối với lời nói của anh trưng ra bộ dáng mắt mù tai điếc, còn bị người ta bàn tán mập mờ gì đó, anh thật hận không được một phát bóp chết cô mới hả được hận.
Tô Thiển cười to hai tiếng đầy châm chọc, trong lòng phức tạp cùng khổ sở không thể nói ra, tay đặt lên ngực, phát hiện hô hấp có chút không thông.
Cầm lấy túi xách của mình, xoay người ra khỏi cửa phòng, từ xa truyền tới một câu nói: "Giữa chúng ta trước hết cứ vậy đi!" .
An Thần trong nháy mắt sắc mặt tối sầm lại, đứng ở trước của sổ sát đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng kiên quyết rời đi, trong ánh mắt, đang nổi lên một trận mưa to gió lớn.
Tô Thiển ra khỏi trang viên, gọi được một chiếc xe taxi sau mới mệt mỏi nhắm mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian cùng An Thần ở chung một chỗ hơn một năm qua, tựa hồ như mấy tháng gần đây anh cùng cô chưa từng cãi lộn qua, anh ngược lại ở khắp nơi cưng chiều cô, bất kể là ăn mặc , phương diện vật chất cũng chưa từng đối với mình hẹp hòi. Chính là tính khí quá xấu, quá bá đạo.
Bạn học hâm mộ cô có thể lấy được một người chồng có tiền, có quyền, mà lại là một thân soái ca, ở nơi này tấc đất tất vàng, giá cả đắt đỏ, An Thần chính là một con rùa vàng chính hiệu.
Nắm đấm bị siết chặt nghe ken két, sau đó lại thả lỏng, gian nan mở miệng.
Tô Thiển cúi đầu nhìn chân cùng đầu ngón tay của mình, khóe miệng khẽ mấp máy, cười lạnh: "Tin tôi thì không cần phải giải thích, không tin tôi cũng không cần phải giải thích!" .
An Thần ngẩn người, trên người muôn vàn lửa giận vào thời khắc này đã thiêu đốt đến cực hạn, nhìn cô đứng bên gương mặt lãnh đạm, làm thế nào cũng không bộc phát được lửa giận.
"Cho nên, tôi mới không tin tưởng em, Vạn tiên sinh mới là người tin tưởng em , anh ta và em mới là một đôi do trời đất tạo nên, giống như lời báo chí đã nói, trai tài gái sắc! ! !" .
Đau lòng, hít thở có chút khó khăn, giống như muốn ngay lập tức bóp chết cô!
Bản thân phải mềm mỏng,anh cảm thấy vô cùng khó khăn?
Tô Thiển nhức đầu, cảm giác như mình đang trình diễn một vở kịch cẩu huyết vậy, cẩu huyết đầy tính bi kịch, mà mình, lại là nữ chính của vở kịch cẩu huyết đó.
"Anh có thể đừng làm loạn được không? Anh cứ như vậy không tin em?" .
"Anh chỉ tin vào hai mắt của mình!" .
An Thần cắn chặt răng, hai mắt ánh hồng, đã sớm nói với cô không cho cô cùng người đàn ông khác tiếp xúc, không cho cùng người đàn ông khác tiếp xúc, nhất là cái gã họ Vạn đó, cô lại cố tình không nghe, đối với lời nói của anh trưng ra bộ dáng mắt mù tai điếc, còn bị người ta bàn tán mập mờ gì đó, anh thật hận không được một phát bóp chết cô mới hả được hận.
Tô Thiển cười to hai tiếng đầy châm chọc, trong lòng phức tạp cùng khổ sở không thể nói ra, tay đặt lên ngực, phát hiện hô hấp có chút không thông.
Cầm lấy túi xách của mình, xoay người ra khỏi cửa phòng, từ xa truyền tới một câu nói: "Giữa chúng ta trước hết cứ vậy đi!" .
An Thần trong nháy mắt sắc mặt tối sầm lại, đứng ở trước của sổ sát đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng kiên quyết rời đi, trong ánh mắt, đang nổi lên một trận mưa to gió lớn.
Tô Thiển ra khỏi trang viên, gọi được một chiếc xe taxi sau mới mệt mỏi nhắm mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian cùng An Thần ở chung một chỗ hơn một năm qua, tựa hồ như mấy tháng gần đây anh cùng cô chưa từng cãi lộn qua, anh ngược lại ở khắp nơi cưng chiều cô, bất kể là ăn mặc , phương diện vật chất cũng chưa từng đối với mình hẹp hòi. Chính là tính khí quá xấu, quá bá đạo.
Bạn học hâm mộ cô có thể lấy được một người chồng có tiền, có quyền, mà lại là một thân soái ca, ở nơi này tấc đất tất vàng, giá cả đắt đỏ, An Thần chính là một con rùa vàng chính hiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.