Chương 122: Hôm nào kéo cho em một xe cải trắng!
Thiên Diện Tuyết Hồ
10/03/2015
Edit: Tiểu mập mạp
Tô Thiển cầm tách cà phê, tay run lên, nhìn Vạn Dạ, khóe mắt kéo ra.
"Thức ăn không tệ lắm, anh còn tưởng rằng em ở một mình sẽ ăn mì ăn liền đấy." . Vạn Dạ để cái tách xuống, rơi vào ánh mắt là hai đĩa thức ăn vẫn chưa đụng đến.
Một trứng chiên cà chua, một ớt xanh thịt băm, trong lòng nhói đau, những thứ này, thế nào cùng thật không có dinh dưỡng.
Tô Thiển vội ho một tiếng: "Ở nơi này thứ gì cũng đắt đỏ, có mì ăn liền để ăn cũng đã không tệ rồi, biết làm sao được? Cải trắng cũng đã ba đồng một cân, em chỉ là người dân bình thường, chỉ có thể nắm chặt dây lưng quần mà sống qua ngày." .
"Tiểu Thiển, có cần anh hôm nào kéo một xe cải trắng đến cho em?" . Nha đầu này, thật sự đáng yêu.
Tô Thiển khoát khoát đầu ngón tay: "Vậy cũng không cần!" .
Vạn Dạ đứng lên, đem hai đĩa thức ăn bưng vào phòng bếp, dùng túi nhựa bọc lại, rất không khách khí đem bát đũa cũng rửa, Tô Thiển sững sờ đứng ở cửa bếp, có chút rối rắm.
"Nha đầu, anh vẫn chưa có ăn cơm, em có thể hay không nể mặt anh một chút, theo cùng anh ăn cơm?" .
Tô Thiển 囧囧 lấy lại tinh thần: "Đương nhiên là em nguyện ý rồi!" .
Cùng nhau xuống lầu, mưa bên ngoài cũng chiều lòng người đã ngưng rơi, Vạn Dạ đem túi thức ăn đặt vào rãnh nước trước nhà, một chú chó săn cao ngang người lớn ve vẩy đuôi chạy đến.
Tô Thiển sờ sờ cằm, đi theo ngồi xổm người xuống , lỗ mũi ê ẩm, chó săn là nhận ra được cô, trước kia thức ăn đều là Tô Thiển tự mình cho nó ăn, nhìn thấy Tô Thiển, thân thiết cọ tới cọ lui, một chút cũng không có bộ dạng của một con chó săn.
"Ta đi rồi, ngươi lại vẫn còn ở đây. . ." bàn tay vuốt ve bộ lông của nó, Tô Thiển vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Đã sớm là vật còn người mất, có một số thứ, ngay cả khi vẫn còn ở lại, cũng mất đi mùi vị trong quá khứ.
"TiểuThiển. . ." . Vạn Dạ nhất thời lại cảm thấy mình đã làm một chuyện không tốt.
Vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó, u oán nhìn anh: "Vạn đại thần, hiện tại cũng không phải là một bát canh cá, một bàn thịt kho tàu là có thể thỏa mãn được em." .
Vạn Dạ gật gật đầu: "Nữ vương tùy tiện chọn, không cần tiết kiệm tiền cho thuộc hạ." .
Chờ hai người Tô Thiển lên xe, Doãn Phỉ Phỉ mới từ khúc quanh nhô đầu ra, đi theo, nhìn người đàn ông kia mặc y phục Tô Thiển mới mua, Doãn Phỉ Phỉ không khỏi cười lạnh.
Tô Thiển! Tô Thiển! ! Cái người này chính là người phụ nữ trăng hoa.
Tới cửa khách sạn, Doãn Phỉ Phỉ gửi tấm hình cho An Thần, thuận tiện nhắn thêm mấy chữ, cô cũng không tin, cô không thể xử lý được người phụ nữ kia!
Cầm thực đơn trên tay, Tô Thiển vẻ mặt nhăn nhó một hồi, tuy nói món ăn ở khách sạn hơi đắt, nhưng là không cần thiết phải đắt như này chứ! Cô đột nhiên cảm thấy, để sống sót ở cái thế giới này phải, thật đúng là không dễ dàng!
Tùy tiện vài món ăn liền buông thực đơn xuống, nói là làm thịt anh, cũng chỉ là nói đùa.
Vạn Dạ cầm lấy thực đơn nhìn một hồi, liền cười, nha đầu này: "Tiểu Thiển là đau lòng cho anh làm ra tiền không dễ dàng sao?" .
Sau đó cùng nhân viên phục vụ gọi thêm vài món, lúc này mới hài lòng để thực đơn xuống.
Tô Thiển uống một chút nước trái cây, bình tĩnh nhìn anh một cái: "Nhiều như vậy, ăn hết sao?" .
Vạn Dạ cười: "Nghe nói khách sạn này làm đồ ăn rất ngon, nếm thử một chút cho biết mùi vị." .
An Thần nhận được tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu phát ra một loại ánh sáng, tức muốn hộc máu.
Tô Thiển! Tô Thiển! ! Cái người này thật lăng nhăng mà, mới bước ra khỏi cửa, liền không kịp chờ đợi cùng với gã họ Vạn ở chung với nhau rồi sao?
Cô cứ như vậy lòng như lửa đốt, không kịp đợi muốn cùng hắn cùng nhau phải không?
Không trách được cô cứ như thế quyết tuyệt rời khỏi, không trách được cô sao lại dễ dàng liền cùng anh nói ra chia tay, thì ra là, anh so ra lại thật kém xa người đàn ông kia.
Trong tay nắm điện thoại đến phát đau, An Thần răng môi đều phát run, trong lòng một mảnh lạnh như băng cùng tĩnh mịch.
Mặt đen lại tiến vào nhà để xe, anh muốn đi tìm cái người phụ nữ không tim không phổi ấy, anh muốn tóm cô trở lại, trói buộc cô cả đời, phản bội An Thần chỉ có một kết quả, đó là, sống không bằng chết! ! !
Anh thề! Không một ai có thể phản bội anh, anh cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội đâm sau lưng, nhất là cái người phụ nữ lòng lang dạ sói ấy.
Một đường lái xe đến khách sạn Tinh Kì, vừa xuống xe đã nhìn thấy Doãn Phỉ Phỉ chờ ở một bên.
Tô Thiển cầm tách cà phê, tay run lên, nhìn Vạn Dạ, khóe mắt kéo ra.
"Thức ăn không tệ lắm, anh còn tưởng rằng em ở một mình sẽ ăn mì ăn liền đấy." . Vạn Dạ để cái tách xuống, rơi vào ánh mắt là hai đĩa thức ăn vẫn chưa đụng đến.
Một trứng chiên cà chua, một ớt xanh thịt băm, trong lòng nhói đau, những thứ này, thế nào cùng thật không có dinh dưỡng.
Tô Thiển vội ho một tiếng: "Ở nơi này thứ gì cũng đắt đỏ, có mì ăn liền để ăn cũng đã không tệ rồi, biết làm sao được? Cải trắng cũng đã ba đồng một cân, em chỉ là người dân bình thường, chỉ có thể nắm chặt dây lưng quần mà sống qua ngày." .
"Tiểu Thiển, có cần anh hôm nào kéo một xe cải trắng đến cho em?" . Nha đầu này, thật sự đáng yêu.
Tô Thiển khoát khoát đầu ngón tay: "Vậy cũng không cần!" .
Vạn Dạ đứng lên, đem hai đĩa thức ăn bưng vào phòng bếp, dùng túi nhựa bọc lại, rất không khách khí đem bát đũa cũng rửa, Tô Thiển sững sờ đứng ở cửa bếp, có chút rối rắm.
"Nha đầu, anh vẫn chưa có ăn cơm, em có thể hay không nể mặt anh một chút, theo cùng anh ăn cơm?" .
Tô Thiển 囧囧 lấy lại tinh thần: "Đương nhiên là em nguyện ý rồi!" .
Cùng nhau xuống lầu, mưa bên ngoài cũng chiều lòng người đã ngưng rơi, Vạn Dạ đem túi thức ăn đặt vào rãnh nước trước nhà, một chú chó săn cao ngang người lớn ve vẩy đuôi chạy đến.
Tô Thiển sờ sờ cằm, đi theo ngồi xổm người xuống , lỗ mũi ê ẩm, chó săn là nhận ra được cô, trước kia thức ăn đều là Tô Thiển tự mình cho nó ăn, nhìn thấy Tô Thiển, thân thiết cọ tới cọ lui, một chút cũng không có bộ dạng của một con chó săn.
"Ta đi rồi, ngươi lại vẫn còn ở đây. . ." bàn tay vuốt ve bộ lông của nó, Tô Thiển vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Đã sớm là vật còn người mất, có một số thứ, ngay cả khi vẫn còn ở lại, cũng mất đi mùi vị trong quá khứ.
"TiểuThiển. . ." . Vạn Dạ nhất thời lại cảm thấy mình đã làm một chuyện không tốt.
Vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó, u oán nhìn anh: "Vạn đại thần, hiện tại cũng không phải là một bát canh cá, một bàn thịt kho tàu là có thể thỏa mãn được em." .
Vạn Dạ gật gật đầu: "Nữ vương tùy tiện chọn, không cần tiết kiệm tiền cho thuộc hạ." .
Chờ hai người Tô Thiển lên xe, Doãn Phỉ Phỉ mới từ khúc quanh nhô đầu ra, đi theo, nhìn người đàn ông kia mặc y phục Tô Thiển mới mua, Doãn Phỉ Phỉ không khỏi cười lạnh.
Tô Thiển! Tô Thiển! ! Cái người này chính là người phụ nữ trăng hoa.
Tới cửa khách sạn, Doãn Phỉ Phỉ gửi tấm hình cho An Thần, thuận tiện nhắn thêm mấy chữ, cô cũng không tin, cô không thể xử lý được người phụ nữ kia!
Cầm thực đơn trên tay, Tô Thiển vẻ mặt nhăn nhó một hồi, tuy nói món ăn ở khách sạn hơi đắt, nhưng là không cần thiết phải đắt như này chứ! Cô đột nhiên cảm thấy, để sống sót ở cái thế giới này phải, thật đúng là không dễ dàng!
Tùy tiện vài món ăn liền buông thực đơn xuống, nói là làm thịt anh, cũng chỉ là nói đùa.
Vạn Dạ cầm lấy thực đơn nhìn một hồi, liền cười, nha đầu này: "Tiểu Thiển là đau lòng cho anh làm ra tiền không dễ dàng sao?" .
Sau đó cùng nhân viên phục vụ gọi thêm vài món, lúc này mới hài lòng để thực đơn xuống.
Tô Thiển uống một chút nước trái cây, bình tĩnh nhìn anh một cái: "Nhiều như vậy, ăn hết sao?" .
Vạn Dạ cười: "Nghe nói khách sạn này làm đồ ăn rất ngon, nếm thử một chút cho biết mùi vị." .
An Thần nhận được tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu phát ra một loại ánh sáng, tức muốn hộc máu.
Tô Thiển! Tô Thiển! ! Cái người này thật lăng nhăng mà, mới bước ra khỏi cửa, liền không kịp chờ đợi cùng với gã họ Vạn ở chung với nhau rồi sao?
Cô cứ như vậy lòng như lửa đốt, không kịp đợi muốn cùng hắn cùng nhau phải không?
Không trách được cô cứ như thế quyết tuyệt rời khỏi, không trách được cô sao lại dễ dàng liền cùng anh nói ra chia tay, thì ra là, anh so ra lại thật kém xa người đàn ông kia.
Trong tay nắm điện thoại đến phát đau, An Thần răng môi đều phát run, trong lòng một mảnh lạnh như băng cùng tĩnh mịch.
Mặt đen lại tiến vào nhà để xe, anh muốn đi tìm cái người phụ nữ không tim không phổi ấy, anh muốn tóm cô trở lại, trói buộc cô cả đời, phản bội An Thần chỉ có một kết quả, đó là, sống không bằng chết! ! !
Anh thề! Không một ai có thể phản bội anh, anh cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội đâm sau lưng, nhất là cái người phụ nữ lòng lang dạ sói ấy.
Một đường lái xe đến khách sạn Tinh Kì, vừa xuống xe đã nhìn thấy Doãn Phỉ Phỉ chờ ở một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.