Chương 160: Ngoan, chúng ta về nhà, đừng sợ
Thiên Diện Tuyết Hồ
11/03/2015
Beta: Minh Minh
An Thần lúc này chính là lửa giận ngút trời, như một con báo, quả đấm điên cuồng như mưa rơi xuống, cũng cứng như sắt thép, Nghiêm An ngay cả năng lực đáp trả cũng không còn.
Hắn chỉ là một thiếu gia bình thường, làm sao có thể chống lại mười mấy quả đấm của An Thần đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không bao lâu liền nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi. (*lấp lánh* anh thật là dũng manh)
"An Thần. . ." .
Tô Thiển đến bên An Thần, trong lòng ấm áp, cũng ê ẩm, chính là thật là thương tâm mà khóc. . .
Anh rốt cuộc cũng tới cứu cô, đây mới là người đàn ông của cô, người đàn ông chỉ thuộc về một mình cô!
An Thần xoay người, đôi mắt khát máu trong nháy mắt tản đi ý lạnh, đau lòng ôm lấy cô, hôn rồi lại hôn: "Bảo bối, thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em..." .
Anh thật hận mình, vốn phải để hai nữ vệ sĩ ở bên cạnh cô, nhưng bởi vì cô cố chấp không đồng ý, anh thật ngu ngốc, làm cho người phụ nữ của anh phải ở nơi này chịu nhiều tra tấn.
Tô Thiển bởi vì câu nói này, khóc càng dữ tợn, nghĩ giơ cánh tay lên đánh anh, nhưng lại không thể động đậy.
"Ngoan, chúng ta về nhà, đừng sợ." .
Tô Thiển yếu đuối gật đầu một cái, vùi đầu ở trong ngực của anh, xác định mình đã an toàn, liền ngất đi.
Cô có thể chịu đựng đến tận bây giờ, hoàn toàn dựa vào ý chí.
An Thần trong lòng càng thêm run rẩy, vòng tay bế cô, ôm cô càng chặt hơn.
"Bảo bối?" .
Anh nhẹ giọng kêu cô, trong lòng giống như bị mấy nghìn mấy vạn con kiến đang cắn, đau lòng đến nỗi sắp không thể hô hấp.
Anh lại có thể để cho người phụ nữ bảo bối của mình bị cướp đi ngay trước mắt.
Anh lại để cho người phụ nữ bảo bối của mình bị người ta đánh thành cái bộ dạng này.
Con mắt sắc tràn đầy vẻ khát máu, ôm Tô Thiển giống như điên xông ra ngoài, lên một chiếc phi cơ trực thăng, cả người An Thần đều đang phát run.
"Nhanh lên một chút, lập tức trở về." .
Sắc mặt của Tô Thiển cùng sắc môi càng ngày càng trắng, trên cổ kia những vết roi dài hung hăng kích thích ánh mắt cửa An Thần.
Anh hoàn toàn không dám nhìn xem trên người cô có bao nhiêu vết thương ở những nơi khác, chỉ cái nhìn này, cũng đem lòng của anh hành hạ chết đi sống lại.
"Lão Đại, đầu tiên xử lý qua một chút vết thương đi, cẩn thận đấy." .
Vũ Đình ôm hộp cấp cứu chạy tới, vội vàng hướng về phía An Thần nói.
An Thần nghe vậy khẽ khẽ buông lỏng thần trí, thận trọng đem Tô Thiển đặt xuống, tay run run kéo chiếc áo đang bao quanh cô, thân thể cô đã hoàn toàn thanh đổi.
Đối với Tô Thiển, bọn chúng dám dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy.
Vết roi giăng khắp nơi, có nơi máu đã bắt đầu đọng lại, cũng không có thiếu vết thương rỉ máu, mọi người thấy kinh hồn bạt vía.
Ngay cả An Thần thường thấy máu người, cũng không có giống như hiên tại, đau lòng, muốn hít thở không thông, trong lòng thực đau.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa, một cú điện thoại gọi cho bọn Bân Tử vẫn đang ở dưới.
Trước tiên đem con tôm nhỏ xử lý toàn bộ, cứ theo lẽ thường đem Nghiêm An cùng ả họ Doãn, hai người cùng đưa đến chỗ của Mộ Dung Kiệt, anh muốn làm cho hai người bọn chúng Sống! Không! Bằng! Chết!
Dám có can đảm khiến tâm can bảo bối của anh bị thương thành bộ dạng này, thì phải bị chặt ra làm trăm mảnh.
Ôm Tô Thiển, Y Na cùng Vũ Đình xử lý đơn giản miệng vết thương cho cô, băng bó, một vài roi rơi xuống, cũng đánh cô trầy da sứt thịt.
Đừng nói là An Thần nhìn muốn giết người, bọn họ cũng cảm thấy đau lòng, trong đầu đều tràn ngập lửa giận.
Năm phút sau, phi cơ đáp xuống phi trường riêng của Ám Dạ, vừa xuống máy bay, mấy người lập tức chuyển đến chỗ bọn Hoa Tử đã sớm an bài xong xe cứu thuơng.
Nhìn vết thương trên cổ Tô Thiển, Hoa Tử cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, một roi đi xuống, một người đàn ông khỏe mạnh cũng không chịu nổi, cô rốt cuộc là thế nào chịu! ! !
Trong phòng cấp cứu, An Thần đã không để ý đến Hoa Tử là một người đàn ông, níu lấy cổ áo của anh, ở bên lỗ tai anh điên cuồng hét lên: "Cô ấy sợ nhất là đau đớn, anh nhẹ một chút!" .
Lại nói, anh cũng không muốn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thân thể người phụ nữ bảo bối của anh, nhưng Lưu Hoa là chuyên gia xử lý ngoại thương tài giỏi nhất, chỉ có anh ta trực tiếp thực hiện anh mới yên tâm.
Hoa Tử đem cánh tay đang phát run của anh xuống, ý bảo Dạ Thương cùng An Dịch kéo anh đi ra ngoài.
Anh đã muốn phát điên rồi, còn ở phòng cấp cứu thật sự sẽ gây cản trở.
An Thần hất Hoa Tử ra, lạnh lùng hướng về phía Dạ Thương cùng An Dịch quát lớn: "Đi ra ngoài, tôi muốn ở chỗ này cùng với cô ấy." .
Anh hiện tại một khắc cũng không muốn rời đi cô, một khắc cũng không muốn để cho cô không ở bên cạnh anh, có như vậy, anh mới yên tâm.
Đều là thủ hạ của anh đã nhiều năm, có ai mà không biết tính tình của anh, một khi là chuyện đã quyết định, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào, lập tức nhìn Hoa tử bằng ánh mắt thương hại, liền chạy ra
An Thần lúc này chính là lửa giận ngút trời, như một con báo, quả đấm điên cuồng như mưa rơi xuống, cũng cứng như sắt thép, Nghiêm An ngay cả năng lực đáp trả cũng không còn.
Hắn chỉ là một thiếu gia bình thường, làm sao có thể chống lại mười mấy quả đấm của An Thần đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không bao lâu liền nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi. (*lấp lánh* anh thật là dũng manh)
"An Thần. . ." .
Tô Thiển đến bên An Thần, trong lòng ấm áp, cũng ê ẩm, chính là thật là thương tâm mà khóc. . .
Anh rốt cuộc cũng tới cứu cô, đây mới là người đàn ông của cô, người đàn ông chỉ thuộc về một mình cô!
An Thần xoay người, đôi mắt khát máu trong nháy mắt tản đi ý lạnh, đau lòng ôm lấy cô, hôn rồi lại hôn: "Bảo bối, thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em..." .
Anh thật hận mình, vốn phải để hai nữ vệ sĩ ở bên cạnh cô, nhưng bởi vì cô cố chấp không đồng ý, anh thật ngu ngốc, làm cho người phụ nữ của anh phải ở nơi này chịu nhiều tra tấn.
Tô Thiển bởi vì câu nói này, khóc càng dữ tợn, nghĩ giơ cánh tay lên đánh anh, nhưng lại không thể động đậy.
"Ngoan, chúng ta về nhà, đừng sợ." .
Tô Thiển yếu đuối gật đầu một cái, vùi đầu ở trong ngực của anh, xác định mình đã an toàn, liền ngất đi.
Cô có thể chịu đựng đến tận bây giờ, hoàn toàn dựa vào ý chí.
An Thần trong lòng càng thêm run rẩy, vòng tay bế cô, ôm cô càng chặt hơn.
"Bảo bối?" .
Anh nhẹ giọng kêu cô, trong lòng giống như bị mấy nghìn mấy vạn con kiến đang cắn, đau lòng đến nỗi sắp không thể hô hấp.
Anh lại có thể để cho người phụ nữ bảo bối của mình bị cướp đi ngay trước mắt.
Anh lại để cho người phụ nữ bảo bối của mình bị người ta đánh thành cái bộ dạng này.
Con mắt sắc tràn đầy vẻ khát máu, ôm Tô Thiển giống như điên xông ra ngoài, lên một chiếc phi cơ trực thăng, cả người An Thần đều đang phát run.
"Nhanh lên một chút, lập tức trở về." .
Sắc mặt của Tô Thiển cùng sắc môi càng ngày càng trắng, trên cổ kia những vết roi dài hung hăng kích thích ánh mắt cửa An Thần.
Anh hoàn toàn không dám nhìn xem trên người cô có bao nhiêu vết thương ở những nơi khác, chỉ cái nhìn này, cũng đem lòng của anh hành hạ chết đi sống lại.
"Lão Đại, đầu tiên xử lý qua một chút vết thương đi, cẩn thận đấy." .
Vũ Đình ôm hộp cấp cứu chạy tới, vội vàng hướng về phía An Thần nói.
An Thần nghe vậy khẽ khẽ buông lỏng thần trí, thận trọng đem Tô Thiển đặt xuống, tay run run kéo chiếc áo đang bao quanh cô, thân thể cô đã hoàn toàn thanh đổi.
Đối với Tô Thiển, bọn chúng dám dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy.
Vết roi giăng khắp nơi, có nơi máu đã bắt đầu đọng lại, cũng không có thiếu vết thương rỉ máu, mọi người thấy kinh hồn bạt vía.
Ngay cả An Thần thường thấy máu người, cũng không có giống như hiên tại, đau lòng, muốn hít thở không thông, trong lòng thực đau.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa, một cú điện thoại gọi cho bọn Bân Tử vẫn đang ở dưới.
Trước tiên đem con tôm nhỏ xử lý toàn bộ, cứ theo lẽ thường đem Nghiêm An cùng ả họ Doãn, hai người cùng đưa đến chỗ của Mộ Dung Kiệt, anh muốn làm cho hai người bọn chúng Sống! Không! Bằng! Chết!
Dám có can đảm khiến tâm can bảo bối của anh bị thương thành bộ dạng này, thì phải bị chặt ra làm trăm mảnh.
Ôm Tô Thiển, Y Na cùng Vũ Đình xử lý đơn giản miệng vết thương cho cô, băng bó, một vài roi rơi xuống, cũng đánh cô trầy da sứt thịt.
Đừng nói là An Thần nhìn muốn giết người, bọn họ cũng cảm thấy đau lòng, trong đầu đều tràn ngập lửa giận.
Năm phút sau, phi cơ đáp xuống phi trường riêng của Ám Dạ, vừa xuống máy bay, mấy người lập tức chuyển đến chỗ bọn Hoa Tử đã sớm an bài xong xe cứu thuơng.
Nhìn vết thương trên cổ Tô Thiển, Hoa Tử cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, một roi đi xuống, một người đàn ông khỏe mạnh cũng không chịu nổi, cô rốt cuộc là thế nào chịu! ! !
Trong phòng cấp cứu, An Thần đã không để ý đến Hoa Tử là một người đàn ông, níu lấy cổ áo của anh, ở bên lỗ tai anh điên cuồng hét lên: "Cô ấy sợ nhất là đau đớn, anh nhẹ một chút!" .
Lại nói, anh cũng không muốn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thân thể người phụ nữ bảo bối của anh, nhưng Lưu Hoa là chuyên gia xử lý ngoại thương tài giỏi nhất, chỉ có anh ta trực tiếp thực hiện anh mới yên tâm.
Hoa Tử đem cánh tay đang phát run của anh xuống, ý bảo Dạ Thương cùng An Dịch kéo anh đi ra ngoài.
Anh đã muốn phát điên rồi, còn ở phòng cấp cứu thật sự sẽ gây cản trở.
An Thần hất Hoa Tử ra, lạnh lùng hướng về phía Dạ Thương cùng An Dịch quát lớn: "Đi ra ngoài, tôi muốn ở chỗ này cùng với cô ấy." .
Anh hiện tại một khắc cũng không muốn rời đi cô, một khắc cũng không muốn để cho cô không ở bên cạnh anh, có như vậy, anh mới yên tâm.
Đều là thủ hạ của anh đã nhiều năm, có ai mà không biết tính tình của anh, một khi là chuyện đã quyết định, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào, lập tức nhìn Hoa tử bằng ánh mắt thương hại, liền chạy ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.