Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Chương 5: Nuôi chó.
Tô Cẩn Nhi
21/10/2014
Lưu phu nhân vừa bước vào phòng liền hỏi không ngừng: “Đúng rồi, Bảo Bảo hiện tại thế nào rồi, một mình cháu nuôi nó ở trường có được không, có gặp khó khăn gì không. Aiz, đều tại Chu Khải, aiz, …., thôi quên đi!”
Nghiêm Hi ôm lấy một con đã bú no, nghe những lời Lưu phu nhân nói cô cũng chỉ mỉm cười đáp lại chứ không nói gì. Cô muốn xóa sạch những khổ sở ở trong lòng nhưng lại không xóa bỏ được những gì quanh quẩn trong trái tim, làm cho lồng ngực của cô rất căng, rất đau…
Bảo Bảo là con chó cô đã nuôi bốn năm từ khi cô mới bắt đầu vào đại học, lúc đó cô ở trong ký túc xá của trường, muốn nuôi một con chó thật sự không dễ dàng gì. Đến khi cô và Chu Khải thân thiết hơn cô liền nhờ anh nuôi dưỡng Bảo Bảo, mãi cho đến hai tháng trước hai người chia tay cô mới tới mang Bảo Bảo về, nhưng….
Bảo Bảo!
Trái tim cô quặn lại càng thêm đau đớn, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngày Bảo Bảo gặp chuyện không may.
Ngày hôm đó, cô dẫn Bảo Bảo ra ngoài đi dạo, khi đến đỉnh núi phía sau trường học thì một chiếc xe tải bất ngờ lao tới. Chiếc xe đó rõ ràng là muốn đụng cô, nhưng Bảo Bảo tự nhiên nhảy lên người cô khiến cô bị bất ngờ nên ngã vào bồn hoa bên đường, khi cô tỉnh lại thì không thấy Bảo Bảo đâu nữa. Cô tìm kiếm khắp nơi thì phát hiện Bảo Bảo bị đụng văng ra xa hai mươi mét, cả người Bảo Bảo đều là máu, còn chiếc xe kia cũng đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bảo Bảo, thật xin lỗi!
“Nghiêm Hi, Nghiêm Hi!”
Bên tai truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Lưu Phu Nhân. Bà là người biết rõ nhất về chuyện tình cảm giữa cô và Chu Khải, bà cũng là hàng xóm của nhà họ Chu, Nữu Nữu của bà thường hay chạy sang nhà họ Chu chơi với Bảo Bảo. Chu Khải luôn dắt tay cô và dẫn theo cả Bảo Bảo với Nữu Nữu cùng nhau đi dạo, ai ngờ, kết quả sau cùng lại là như thế này.
Nghiêm Hi phục hồi lại tinh thần khẽ mỉm cười, Lưu phu nhân thấy khóe mắt Nghiêm Hi trong suốt thì không hỏi thêm gì nữa.
Nghiêm Hi dịu dàng nhìn năm con chó con, một, hai, ba, bốn…?
A! Con thứ năm đi đâu rồi???
Nghiêm Hi đảo mắt tìm kiếm liền nhìn thấy một đám lông xám xịt núp ở dưới mông của Nữu Nữu >”<
Nghiêm Hi bước tới cẩn thận ôm đám lông xám xịt ấy lên, chú chó nhỏ bị đánh thức liền mở to đôi mắt, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng tựa như được bao phủ bởi một tầng nước, nhìn giống như là sắp khóc rồi vậy, Nghiêm Hi lập tức cảm thấy trái tim mình nhảy loạn lên.
Bảo Bảo!
Chú chó này và Bảo Bảo bốn năm trước giống nhau như đúc!
Bốn năm trước cô nhận nuôi Bảo Bảo từ tay một người lạ, lúc ấy Bảo Bảo cũng nhìn cô như vậy, vì bị quấy rầy mà trong đôi mắt có nét không vui, lại còn bày ra bộ mặt uất ức làm cho người ta đau lòng nữa.
Nghiêm Hi cẩn thận ôm chú chó nhỏ, nhẹ nhàng nâng hai chân trước của nó lên, cẩn thẩn nhìn bộ dạng của nó.
Lưu phu nhân nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Nghiêm Hi thì khẽ mỉm cười: “Chú chó này cực kỳ giống Bảo Bảo, nhưng bởi vì nó là nhỏ nhất nên đều giành không lại với mấy anh chị của nó. Mỗi lần bốn con chó nhỏ kia bú xong cô đều muốn bế nó đi tìm Nữu Nữu để nó bú thêm.”
Nghiêm Hi nghe vậy rất đau lòng, tại sao giống Bảo Bảo nhất lại bị ức hiếp chứ?
Nghiêm Hi ôm chú chó nhỏ không muốn đặt xuống, xoay người nhìn Lưu phu nhân: “Lưu phu nhân, cháu muốn nuôi con này, được không ạ?”
Lưu phu nhân sững sờ, sau đó cười cười nói: “Sao lại không được chứ, chỉ là, cháu ở trong ký túc xá của trường mà, còn có Bảo Bảo Bảo nữa, như vậy có được không?”
Nghiêm Hi cười cười, trong đáy mắt ánh lên một chút phiền muộn, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ, bây giờ cháu đã tốt nghiệp rồi, cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
Lưu phu nhân yên tâm nói: “Vậy thì tốt.”
Trong ngực Nghiêm Hi, một bên ôm một bó hoa hồng xanh thật to, một bên ôm chú chó nhỏ mới đầy tháng. Cô thực sự chịu hết nổi rồi, cô rất muốn ném bó hoa hồng xanh kia đi, nhưng cuối cùng cũng không ném đi được.
Bốn năm trước, Lãnh Diễm mỉm cười nhìn cô, cũng với dáng vẻ cương quyết như hôm nay anh tặng cho cô một bó hoa hồng xanh: “Sau ngày hôm nay, mỗi lần gặp em anh sẽ tặng em một bó hoa hồng xanh!”
Mỗi lần gặp mặt tặng một bó, chỉ vì cô từng nói qua hoa hồng xanh rất đẹp, hôm nay coi như là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau bốn năm, như vậy đây là bó hoa đầu tiên. Vậy sau này, có phải hay không còn có bó thứ hai, thứ ba, thứ tư…????
Tài xế taxi liếc mắt nhìn Nghiêm Hi qua gương chiếu hậu, không nhịn được cười nói: “Hoa rất đẹp, chó cũng thật đáng yêu!”
Nghiêm Hi hơi lúng túng mỉm cười: “Cám ơn chú!”
Bó hoa hồng xanh này ít nhất cũng phải hơn một vạn.Lãnh Diễm mua hoa, nếu không hơn một vạn thì nhất định anh sẽ cảm thấy có lỗi với ví tiền của mình. Còn chú chó nhỏ nằm trong lòng cô lại không ngừng cọ cọ, cái mũi nhỏ không ngừng ngửi a ngửi a, có vẻ như hít phải quá nhiều phấn hoa rồi, đột nhiên cái mũi nhỏ chun chun lại, sau đó vang lên một tiếng hắt xì. Cái này cũng chưa tính, mũi ngứa nhột nhột, không nhịn được lại dùng móng vuốt nhỏ của mình cọ cọ trên lỗ mũi, A, xem ra thật là tốn sức, nhưng lại vô cùng đáng yêu!
Nghiêm Hi mỉm cười hạnh phúc, lâu như vậy rồi, chỉ có giờ phút này cô mới thật sự vui vẻ.
Bảo Bảo! Chị nhất định sẽ bảo vệ chú chó nhỏ này thật tốt!
Chỉ là, Nghiêm Hi không thể ngờ được rằng hôn lễ chấn động cả G Thị chỉ vì cô rời đi mà lại rơi vào trong hỗn loạn.
Trên thực tế, Lãnh Diễm ở trong phòng khách nhà họ Chu phát huy bản chất đại thiếu gia của anh. Cho dù lời của ông Chu có tiến có lui thế nào thì anh chẳng qua cũng chỉ hờ hững đáp lại. Cho nên khi Lãnh Diễm quay lại phòng nghỉ tìm Nghiêm Hi thì tâm tình của anh vô cùng tốt, nhưng đến khi nhìn thấy trong phòng không có lấy một bóng người thì trong đầu anh lập tức hiện lên vô số hình ảnh, tất cả đều là bóng lưng đau lòng muốn chết của Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm tức giận, tại sao bảo bối Hi Hi của anh từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta ức hiếp như vậy?
Những người tham gia tiệc cưới khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lãnh Diễm đều theo bản năng lùi ra sau, cũng không ai dám lên tiếng nói thêm câu gì, chỉ sợ mình sẽ tự rước họa vào thân, từng người từng người liên tục lui lại phía sau.
Nghiêm Hi khó khăn lắm mới mở được cửa phòng ra thì Chu Châu giống như một cơn gió lao tới, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, giọng nói có chút bực bội gầm lên: “Nghiêm Hi, cậu chạy đi đâu vậy, có biết bọn mình tìm cậu mà phát điên lên không?”
Nghiêm Hi liếc mắt nhìn một vòng, khi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Chu Châu và Lưu Thế Hiền liền cố làm ra vẻ như không có gì mà trêu ghẹo hai người bọn họ: “Oa, tìm mình khắp nơi, phòng ngủ của cậu cũng tìm rồi sao!”
Chu Châu nghe Nghiêm Hi nói vậy mặt lập tức nóng lên: “Cậu thật quá đáng! Bọn mình đều là lo lắng cho cậu thôi, bọn mình còn tưởng rằng cậu……” Giống như đột nhiên ý thức được lời mình sắp nói ra, Chu Châu cả kinh đưa tay lên che miệng mình lại, Lưu Thế Hiền đứng phía sau mặt cũng biến sắc.
Nghiêm Hi hiểu, bọn họ cố ý giấu cô biết chuyện hôm nay Chu Khải và Lý Lệ kết hôn, sợ cô biết rồi sẽ càng thêm đau lòng, khổ sở. Nhưng mà, không phải là cuối cùng cô cũng đã biết rồi sao?
Trong lòng cô tự cười nhạo mình, Nghiêm Hi, mày còn mong đợi điều gì, thậm chí người ta còn mong mày đến tham gia hôn lễ nữa mà!
Thấy Chu Châu vẫn lo lắng nhìn mình, cô lại làm bộ như cái gì cũng chưa biết cười cười rồi xoay người đóng cửa phòng lại.
Chu Châu cảm thấy Nghiêm Hi dường như cũng chưa biết chuyện gì, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Cô phải rất khó khăn mới gạt được Nghiêm Hi chuyện Chu Khải kết hôn, vậy mà sáng sớm hôm nay lại không thấy Nghiêm Hi đâu. Cô và Lưu Thế Hiền tìm khắp nơi trong ký túc xá cũng không thấy cô, điện thoại di động cũng không gọi được, Lưu Thế Hiền liền phỏng đoán nói: “Có phải cô ấy biết rồi không?”
Trái tim Chu Châu từ lúc đó cứ như treo ngược cành cây, cho tới bây giờ Nghiêm Hi bình an trở về cô mới thấy yên tâm.
Nhưng, khi nhìn rõ cái gì đó trong ngực Nghiêm Hi thì Chu Châu kinh ngạc hét lên: “A! Hoa hồng xanh!”
Sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Hả! Sao mình thấy con chó nhỏ này quen quen?”
Nghiêm Hi ôm lấy một con đã bú no, nghe những lời Lưu phu nhân nói cô cũng chỉ mỉm cười đáp lại chứ không nói gì. Cô muốn xóa sạch những khổ sở ở trong lòng nhưng lại không xóa bỏ được những gì quanh quẩn trong trái tim, làm cho lồng ngực của cô rất căng, rất đau…
Bảo Bảo là con chó cô đã nuôi bốn năm từ khi cô mới bắt đầu vào đại học, lúc đó cô ở trong ký túc xá của trường, muốn nuôi một con chó thật sự không dễ dàng gì. Đến khi cô và Chu Khải thân thiết hơn cô liền nhờ anh nuôi dưỡng Bảo Bảo, mãi cho đến hai tháng trước hai người chia tay cô mới tới mang Bảo Bảo về, nhưng….
Bảo Bảo!
Trái tim cô quặn lại càng thêm đau đớn, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngày Bảo Bảo gặp chuyện không may.
Ngày hôm đó, cô dẫn Bảo Bảo ra ngoài đi dạo, khi đến đỉnh núi phía sau trường học thì một chiếc xe tải bất ngờ lao tới. Chiếc xe đó rõ ràng là muốn đụng cô, nhưng Bảo Bảo tự nhiên nhảy lên người cô khiến cô bị bất ngờ nên ngã vào bồn hoa bên đường, khi cô tỉnh lại thì không thấy Bảo Bảo đâu nữa. Cô tìm kiếm khắp nơi thì phát hiện Bảo Bảo bị đụng văng ra xa hai mươi mét, cả người Bảo Bảo đều là máu, còn chiếc xe kia cũng đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bảo Bảo, thật xin lỗi!
“Nghiêm Hi, Nghiêm Hi!”
Bên tai truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Lưu Phu Nhân. Bà là người biết rõ nhất về chuyện tình cảm giữa cô và Chu Khải, bà cũng là hàng xóm của nhà họ Chu, Nữu Nữu của bà thường hay chạy sang nhà họ Chu chơi với Bảo Bảo. Chu Khải luôn dắt tay cô và dẫn theo cả Bảo Bảo với Nữu Nữu cùng nhau đi dạo, ai ngờ, kết quả sau cùng lại là như thế này.
Nghiêm Hi phục hồi lại tinh thần khẽ mỉm cười, Lưu phu nhân thấy khóe mắt Nghiêm Hi trong suốt thì không hỏi thêm gì nữa.
Nghiêm Hi dịu dàng nhìn năm con chó con, một, hai, ba, bốn…?
A! Con thứ năm đi đâu rồi???
Nghiêm Hi đảo mắt tìm kiếm liền nhìn thấy một đám lông xám xịt núp ở dưới mông của Nữu Nữu >”<
Nghiêm Hi bước tới cẩn thận ôm đám lông xám xịt ấy lên, chú chó nhỏ bị đánh thức liền mở to đôi mắt, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng tựa như được bao phủ bởi một tầng nước, nhìn giống như là sắp khóc rồi vậy, Nghiêm Hi lập tức cảm thấy trái tim mình nhảy loạn lên.
Bảo Bảo!
Chú chó này và Bảo Bảo bốn năm trước giống nhau như đúc!
Bốn năm trước cô nhận nuôi Bảo Bảo từ tay một người lạ, lúc ấy Bảo Bảo cũng nhìn cô như vậy, vì bị quấy rầy mà trong đôi mắt có nét không vui, lại còn bày ra bộ mặt uất ức làm cho người ta đau lòng nữa.
Nghiêm Hi cẩn thận ôm chú chó nhỏ, nhẹ nhàng nâng hai chân trước của nó lên, cẩn thẩn nhìn bộ dạng của nó.
Lưu phu nhân nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Nghiêm Hi thì khẽ mỉm cười: “Chú chó này cực kỳ giống Bảo Bảo, nhưng bởi vì nó là nhỏ nhất nên đều giành không lại với mấy anh chị của nó. Mỗi lần bốn con chó nhỏ kia bú xong cô đều muốn bế nó đi tìm Nữu Nữu để nó bú thêm.”
Nghiêm Hi nghe vậy rất đau lòng, tại sao giống Bảo Bảo nhất lại bị ức hiếp chứ?
Nghiêm Hi ôm chú chó nhỏ không muốn đặt xuống, xoay người nhìn Lưu phu nhân: “Lưu phu nhân, cháu muốn nuôi con này, được không ạ?”
Lưu phu nhân sững sờ, sau đó cười cười nói: “Sao lại không được chứ, chỉ là, cháu ở trong ký túc xá của trường mà, còn có Bảo Bảo Bảo nữa, như vậy có được không?”
Nghiêm Hi cười cười, trong đáy mắt ánh lên một chút phiền muộn, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ, bây giờ cháu đã tốt nghiệp rồi, cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt!”
Lưu phu nhân yên tâm nói: “Vậy thì tốt.”
Trong ngực Nghiêm Hi, một bên ôm một bó hoa hồng xanh thật to, một bên ôm chú chó nhỏ mới đầy tháng. Cô thực sự chịu hết nổi rồi, cô rất muốn ném bó hoa hồng xanh kia đi, nhưng cuối cùng cũng không ném đi được.
Bốn năm trước, Lãnh Diễm mỉm cười nhìn cô, cũng với dáng vẻ cương quyết như hôm nay anh tặng cho cô một bó hoa hồng xanh: “Sau ngày hôm nay, mỗi lần gặp em anh sẽ tặng em một bó hoa hồng xanh!”
Mỗi lần gặp mặt tặng một bó, chỉ vì cô từng nói qua hoa hồng xanh rất đẹp, hôm nay coi như là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau bốn năm, như vậy đây là bó hoa đầu tiên. Vậy sau này, có phải hay không còn có bó thứ hai, thứ ba, thứ tư…????
Tài xế taxi liếc mắt nhìn Nghiêm Hi qua gương chiếu hậu, không nhịn được cười nói: “Hoa rất đẹp, chó cũng thật đáng yêu!”
Nghiêm Hi hơi lúng túng mỉm cười: “Cám ơn chú!”
Bó hoa hồng xanh này ít nhất cũng phải hơn một vạn.Lãnh Diễm mua hoa, nếu không hơn một vạn thì nhất định anh sẽ cảm thấy có lỗi với ví tiền của mình. Còn chú chó nhỏ nằm trong lòng cô lại không ngừng cọ cọ, cái mũi nhỏ không ngừng ngửi a ngửi a, có vẻ như hít phải quá nhiều phấn hoa rồi, đột nhiên cái mũi nhỏ chun chun lại, sau đó vang lên một tiếng hắt xì. Cái này cũng chưa tính, mũi ngứa nhột nhột, không nhịn được lại dùng móng vuốt nhỏ của mình cọ cọ trên lỗ mũi, A, xem ra thật là tốn sức, nhưng lại vô cùng đáng yêu!
Nghiêm Hi mỉm cười hạnh phúc, lâu như vậy rồi, chỉ có giờ phút này cô mới thật sự vui vẻ.
Bảo Bảo! Chị nhất định sẽ bảo vệ chú chó nhỏ này thật tốt!
Chỉ là, Nghiêm Hi không thể ngờ được rằng hôn lễ chấn động cả G Thị chỉ vì cô rời đi mà lại rơi vào trong hỗn loạn.
Trên thực tế, Lãnh Diễm ở trong phòng khách nhà họ Chu phát huy bản chất đại thiếu gia của anh. Cho dù lời của ông Chu có tiến có lui thế nào thì anh chẳng qua cũng chỉ hờ hững đáp lại. Cho nên khi Lãnh Diễm quay lại phòng nghỉ tìm Nghiêm Hi thì tâm tình của anh vô cùng tốt, nhưng đến khi nhìn thấy trong phòng không có lấy một bóng người thì trong đầu anh lập tức hiện lên vô số hình ảnh, tất cả đều là bóng lưng đau lòng muốn chết của Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm tức giận, tại sao bảo bối Hi Hi của anh từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta ức hiếp như vậy?
Những người tham gia tiệc cưới khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lãnh Diễm đều theo bản năng lùi ra sau, cũng không ai dám lên tiếng nói thêm câu gì, chỉ sợ mình sẽ tự rước họa vào thân, từng người từng người liên tục lui lại phía sau.
Nghiêm Hi khó khăn lắm mới mở được cửa phòng ra thì Chu Châu giống như một cơn gió lao tới, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, giọng nói có chút bực bội gầm lên: “Nghiêm Hi, cậu chạy đi đâu vậy, có biết bọn mình tìm cậu mà phát điên lên không?”
Nghiêm Hi liếc mắt nhìn một vòng, khi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Chu Châu và Lưu Thế Hiền liền cố làm ra vẻ như không có gì mà trêu ghẹo hai người bọn họ: “Oa, tìm mình khắp nơi, phòng ngủ của cậu cũng tìm rồi sao!”
Chu Châu nghe Nghiêm Hi nói vậy mặt lập tức nóng lên: “Cậu thật quá đáng! Bọn mình đều là lo lắng cho cậu thôi, bọn mình còn tưởng rằng cậu……” Giống như đột nhiên ý thức được lời mình sắp nói ra, Chu Châu cả kinh đưa tay lên che miệng mình lại, Lưu Thế Hiền đứng phía sau mặt cũng biến sắc.
Nghiêm Hi hiểu, bọn họ cố ý giấu cô biết chuyện hôm nay Chu Khải và Lý Lệ kết hôn, sợ cô biết rồi sẽ càng thêm đau lòng, khổ sở. Nhưng mà, không phải là cuối cùng cô cũng đã biết rồi sao?
Trong lòng cô tự cười nhạo mình, Nghiêm Hi, mày còn mong đợi điều gì, thậm chí người ta còn mong mày đến tham gia hôn lễ nữa mà!
Thấy Chu Châu vẫn lo lắng nhìn mình, cô lại làm bộ như cái gì cũng chưa biết cười cười rồi xoay người đóng cửa phòng lại.
Chu Châu cảm thấy Nghiêm Hi dường như cũng chưa biết chuyện gì, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Cô phải rất khó khăn mới gạt được Nghiêm Hi chuyện Chu Khải kết hôn, vậy mà sáng sớm hôm nay lại không thấy Nghiêm Hi đâu. Cô và Lưu Thế Hiền tìm khắp nơi trong ký túc xá cũng không thấy cô, điện thoại di động cũng không gọi được, Lưu Thế Hiền liền phỏng đoán nói: “Có phải cô ấy biết rồi không?”
Trái tim Chu Châu từ lúc đó cứ như treo ngược cành cây, cho tới bây giờ Nghiêm Hi bình an trở về cô mới thấy yên tâm.
Nhưng, khi nhìn rõ cái gì đó trong ngực Nghiêm Hi thì Chu Châu kinh ngạc hét lên: “A! Hoa hồng xanh!”
Sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Hả! Sao mình thấy con chó nhỏ này quen quen?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.