Bà Xã Ngốc Nghếch! Đố Em Chạy Thoát! [ Quyển 2 ]
Chương 3: À quên! Mình bị gay mà!
Miin Miin
04/01/2021
"Night beauty" club
Bị Tề Triết cùng Trần Bằng giáo huấn không ngừng.
Thượng Trung Hàng ngã ngã say.
Trước giờ tưu lượng anh khá tốt nhưng bởi nay bị hai đứa bạn khơi lại chuyện buồn nên anh mất kiểm soát và uống rất nhiều.
Cảm giác lâng lâng mệt mỏi ập đến với anh, anh không chống chọi được nữa nên đã đứng lên đi ra ngoài rồi phóng như bay về nhà.
Đi được hơn nửa đường thì chiếc xe của anh dừng lại ven bờ đường.
Anh nhanh chóng bước ra nôn thốc nôn tháo.
Tay anh tiện lấy chai nước lọc trong xe ra xúc miệng rồi lại tiếp tục về nhà.
Bây giờ đã 11h đêm, bên trong khoảng không gian rộng lớn của căn nhà chỉ còn ánh điện mập mờ.
Thím Trần quản gia đã yên giấc từ lâu.
Bà không hay biết, thiếu phu nhân chưa hề chợp mắt.
Đường Nhã Quyên đã quen sống về đêm, hôm nay ngày đầu về nhà chồng nên cô ngoan ngoãn không bước ra khỏi nhà.
Chờ mãi chưa thấy ông chồng bị gay của cô về, cô bèn khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi bước xuống sảnh chính.
Ngồi trên một chiếc ghế sofa mềm mại, tay cô cầm một quyển sách đã đọc được hơn một nửa.
Ánh đèn mờ mờ nhưng đủ khiến cô đọc được từng chữ.
Mắt cô cứ dõi theo dòng chữ cái, từng câu thơ, từng nhịp văn hiện lên trên trang sách.
Để thuận tiện cho việc đọc, Đường Nhã Quyên buộc tóc đuôi ngựa để không bị che khuất mặt chữ.
Bởi cô quá nhập tập nên vô thức không chú ý xung quanh.
Thượng Trung Hàng về đến nhà, anh khẽ mở cửa.
Anh bước chân nhẹ têng, không hề phát ra tiếng động.
Anh bước đến bên cô, bất giác nhấc bỗng cô lên
" Vợ ơi, động phòng nào! "
Quyển sách trên tay cô tự nhiên rơi xuống.
Cô không thể định hình được hành động lúc này của Thượng Trung Hàng. Cô hét lớn
" Này Thượng thiếu gay! Anh làm gì vậy hả?! "
Lúc này anh mới định thần được việc làm, đầu anh thoáng qua luồng suy nghĩ
"À quên! Mình bị gay mà! "
Thím Trần nghe thế liền bừng tỉnh, chạy ra
"Thiếu gia... Thiếu phu nhân..."
Để tránh bại lộ anh đột nhiên thả cô xuống, đánh mắt qua thím Trần nháy nháy ra tín hiệu rồi lên tiếng vô tội
"Ai biểu cô buộc tóc thế này! Làm tôi tưởng anh đẹp trai nào!"
Thím Trần há hốc mồm nhưng cũng thầm lặng phối hợp theo kịch bản.
Bà lặng lẽ bước về gian phòng nghỉ.
Đường Nhã Quyên bây giờ cảm thấy đau ê ẩm.
Trước giờ chưa ai đối xử với cô như vậy!
Ba mẹ cùng em ruột và anh chị họ thì nâng niu cô.
Đàn ông, con trai ở trường đại học thì mê đắm cô, che chở cô từng li từng chút.
Có ngưòi nguyện vì cô hi sinh cả gia sản thừa kế.
Vậy mà cô lại bị tên gay biến thái này thả một cách không thương tiếc!
Thượng Trung Hàng anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao cơ chứ?!
Cô hầm hực đứng dậy, lao thẳng vào phòng sau đó ôm một đống chăn gối ném lên người anh
"Đêm nay anh ngủ sofa, tôi ngủ giường! Đồ sâu rượu biến thái!"
Nói xong, cô đóng cửa cái "rầm" để anh thờ thẩn đằng sau
Anh lắc lắc đầu, dơ tay lên ngửi ngửi
Mùi rượu nồng nặc phả vào người anh!
Quả thực anh không chịu được chứ huống hồ là cô.
Anh nhanh chóng đi tắm rửa ở phòng khách kế bên.
Tắm xong, anh canh chừng lúc cô đã tà tà say giấc.
Thượng Trung Hàng rón rén leo lên giường, ngủ cạnh cô.
Tại sao ở phòng anh mà anh không có quyền ngủ?!
Tại sao anh phải rón rén rình rập thế này cơ chứ?!
Kì lạ!
Sau đó anh quay người qua nhìn mặt Đường Nhã Quyên khẽ thì thầm
"Tiểu yêu tinh, lỗi là do em đó!"
Bị Tề Triết cùng Trần Bằng giáo huấn không ngừng.
Thượng Trung Hàng ngã ngã say.
Trước giờ tưu lượng anh khá tốt nhưng bởi nay bị hai đứa bạn khơi lại chuyện buồn nên anh mất kiểm soát và uống rất nhiều.
Cảm giác lâng lâng mệt mỏi ập đến với anh, anh không chống chọi được nữa nên đã đứng lên đi ra ngoài rồi phóng như bay về nhà.
Đi được hơn nửa đường thì chiếc xe của anh dừng lại ven bờ đường.
Anh nhanh chóng bước ra nôn thốc nôn tháo.
Tay anh tiện lấy chai nước lọc trong xe ra xúc miệng rồi lại tiếp tục về nhà.
Bây giờ đã 11h đêm, bên trong khoảng không gian rộng lớn của căn nhà chỉ còn ánh điện mập mờ.
Thím Trần quản gia đã yên giấc từ lâu.
Bà không hay biết, thiếu phu nhân chưa hề chợp mắt.
Đường Nhã Quyên đã quen sống về đêm, hôm nay ngày đầu về nhà chồng nên cô ngoan ngoãn không bước ra khỏi nhà.
Chờ mãi chưa thấy ông chồng bị gay của cô về, cô bèn khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi bước xuống sảnh chính.
Ngồi trên một chiếc ghế sofa mềm mại, tay cô cầm một quyển sách đã đọc được hơn một nửa.
Ánh đèn mờ mờ nhưng đủ khiến cô đọc được từng chữ.
Mắt cô cứ dõi theo dòng chữ cái, từng câu thơ, từng nhịp văn hiện lên trên trang sách.
Để thuận tiện cho việc đọc, Đường Nhã Quyên buộc tóc đuôi ngựa để không bị che khuất mặt chữ.
Bởi cô quá nhập tập nên vô thức không chú ý xung quanh.
Thượng Trung Hàng về đến nhà, anh khẽ mở cửa.
Anh bước chân nhẹ têng, không hề phát ra tiếng động.
Anh bước đến bên cô, bất giác nhấc bỗng cô lên
" Vợ ơi, động phòng nào! "
Quyển sách trên tay cô tự nhiên rơi xuống.
Cô không thể định hình được hành động lúc này của Thượng Trung Hàng. Cô hét lớn
" Này Thượng thiếu gay! Anh làm gì vậy hả?! "
Lúc này anh mới định thần được việc làm, đầu anh thoáng qua luồng suy nghĩ
"À quên! Mình bị gay mà! "
Thím Trần nghe thế liền bừng tỉnh, chạy ra
"Thiếu gia... Thiếu phu nhân..."
Để tránh bại lộ anh đột nhiên thả cô xuống, đánh mắt qua thím Trần nháy nháy ra tín hiệu rồi lên tiếng vô tội
"Ai biểu cô buộc tóc thế này! Làm tôi tưởng anh đẹp trai nào!"
Thím Trần há hốc mồm nhưng cũng thầm lặng phối hợp theo kịch bản.
Bà lặng lẽ bước về gian phòng nghỉ.
Đường Nhã Quyên bây giờ cảm thấy đau ê ẩm.
Trước giờ chưa ai đối xử với cô như vậy!
Ba mẹ cùng em ruột và anh chị họ thì nâng niu cô.
Đàn ông, con trai ở trường đại học thì mê đắm cô, che chở cô từng li từng chút.
Có ngưòi nguyện vì cô hi sinh cả gia sản thừa kế.
Vậy mà cô lại bị tên gay biến thái này thả một cách không thương tiếc!
Thượng Trung Hàng anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao cơ chứ?!
Cô hầm hực đứng dậy, lao thẳng vào phòng sau đó ôm một đống chăn gối ném lên người anh
"Đêm nay anh ngủ sofa, tôi ngủ giường! Đồ sâu rượu biến thái!"
Nói xong, cô đóng cửa cái "rầm" để anh thờ thẩn đằng sau
Anh lắc lắc đầu, dơ tay lên ngửi ngửi
Mùi rượu nồng nặc phả vào người anh!
Quả thực anh không chịu được chứ huống hồ là cô.
Anh nhanh chóng đi tắm rửa ở phòng khách kế bên.
Tắm xong, anh canh chừng lúc cô đã tà tà say giấc.
Thượng Trung Hàng rón rén leo lên giường, ngủ cạnh cô.
Tại sao ở phòng anh mà anh không có quyền ngủ?!
Tại sao anh phải rón rén rình rập thế này cơ chứ?!
Kì lạ!
Sau đó anh quay người qua nhìn mặt Đường Nhã Quyên khẽ thì thầm
"Tiểu yêu tinh, lỗi là do em đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.