Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 370: Bạo Quân Bây Giờ Và Trước Đây Khác Nhau
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Dùng nam sắc mê hoặc, Nguyễn Manh Manh sắp không trụ được rồi.Có một người vẫn không ý thức được điều đó, vẫn một tiến gần về phía trước.
"Trừ điểm, a..." Lệ Quân Ngự cười pha lẫn chút lười biếng.
"Manh Manh, nói cho anh... Hành động này của anh thì vi phạm quy định nào, hả?"
Nguyễn Manh Manh: "Anh vi phạm..."
Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nguyễn Manh Manh mới hiểu ra, Lệ Quân Ngự không hôn cô, không ôm cô, ngay cả tay cũng không động tới. Muốn nói vi phạm quy tắc, trừ điểm, căn bản không thể nào trừ.
"Anh.. Anh..." Mẹ nó, Nguyễn Manh Manh sắp bị Lệ Quân Ngự trêu tức sắp khóc!
Rõ ràng là một khối băng ngàn năm-- Tại sao bây giờ tính cách lại thay đổi như vậy, cả ngày ngoại trừ trêu cô thì chính là trêu cô?
Nguyễn Manh Manh thực sự không chống đỡ được một Lệ Quân Ngự như vậy, suốt chặng đường đều bị anh đùa giỡn. Xe vừa mới dừng ở bên ngoài trường học, cô liền mở cửa xe nhảy xuống.
"Em đi, đi đây, anh đi làm nhanh đi--"
Nhìn bóng dáng mèo con chạy trối chết, Lệ Quân Ngự khẽ nhếch khóe môi. Anh lấy điện thoại di động, mở Webat. Tên đứng đầu ở Webat, ghi là (Rất muốn ăn mèo con), gửi đi.
Vừa mới vào cổng, Nguyễn Manh Manh cảm nhận được điện thoại rung lên. Cô lấy ra xem, vừa cúi đầu nhìn.
(Bạn trai trong thời gian kiểm tra: Đi học ngoan ngoãn nghe lời, tan học anh tới đón em.)
(Rất muốn ăn mèo con: Biết rồi... Tan học anh bảo tài xế dừng xe ở cạnh đường, em sẽ đến đó.)
Mọi người ở Trí Học đều nghĩ bạn trai cô là Lệ Quân Đình, trong thời gian ngắn, cô không muốn là đề tài để người khác 'trà dư tửu hậu'.
(Bạn trai trong thời gian kiểm tra:.)
Nguyễn Manh Manh vừa nhìn bạo quân chỉ trả lời một dấu chấm, ngay cả dấu chấm lửng 6 chấm cũng không gửi cho cô là biết lại tức giận rồi.
Vội vã vuốt lông dỗ dành—
( Rất muốn ăn mèo con: Trước hết phải khiêm tốn một chút... Dù sao mọi người vẫn còn nghĩ em và... Ừm, ai đó hẹn hò. Chờ thêm một thời gian em mỗi ngày sẽ để anh đưa đến trường, tay trong tay, có được không?)
Cô không dám nhắc tới Lệ Quân Đình, không dám nhắc tới nhị thiếu, không còn cách nào khác phải dùng từ 'ai đó' để hình dung. Lại sợ Lệ Quân Ngự tức giận, còn cho anh phúc lời tay trong tay.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, Lệ Quân Ngự vẫn chưa trả lời.
Ngay lúc Nguyễn Manh Manh thấp thỏm, điện thoại rung lên. Cô cúi đầu—
( Bạn trai trong thời gian kiểm tra: Được, nhưng không phải mỗi lúc đến trường, mà còn cả lúc tan học.)
Cô bất giác cong khóe môi. Cô có thể tưởng tượng ra bạo quân đại nhân ở bên kia điện thoại.
Rõ ràng hận không thể cầm tay cô đánh một trận, nhưng lại không thể nổi nóng, chỉ có thể phục hồi lại dáng vẻ kiêu ngạo.
Hì... Ngoài miệng cô không nói nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Lệ Quân Ngự bây giờ thật sự không hề giống với trước đây. Không còn là chơi đùa cô... Nói thích cô, chính là thích.
Nói hẹn hò, cũng là có ý định muốn hẹn hò với cô...
Mặc dù mới thử hẹn hò có một ngày, nhưng trái tim nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh vẫn lơ lửng, càng ngày lại càng cảm thấy bình yên.
Có lẽ nên cho đại nhân qua đợt kiểm tra này sớm.
Lúc Nguyễn Manh Manh cúi đầu xem điện thoại, đi về phía trước, một bóng người bỗng nhiên cản trở cô.
Người đàn ông mặc áo gió màu đen, cố ý chỉnh tóc gọn gàng, xuất hiện trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Cố Huyễn dùng một ánh mắ tự luyến, nhìn xuống điện thoại của Nguyễn Manh Manh.
"Manh Manh, anh trai Cố Huyễn muốn tâm sự một mình với em"
Hai chữ 'một mình' bị Cố Huyễn nhấn mạnh khiến nó trở nên ám muội.
"Trừ điểm, a..." Lệ Quân Ngự cười pha lẫn chút lười biếng.
"Manh Manh, nói cho anh... Hành động này của anh thì vi phạm quy định nào, hả?"
Nguyễn Manh Manh: "Anh vi phạm..."
Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nguyễn Manh Manh mới hiểu ra, Lệ Quân Ngự không hôn cô, không ôm cô, ngay cả tay cũng không động tới. Muốn nói vi phạm quy tắc, trừ điểm, căn bản không thể nào trừ.
"Anh.. Anh..." Mẹ nó, Nguyễn Manh Manh sắp bị Lệ Quân Ngự trêu tức sắp khóc!
Rõ ràng là một khối băng ngàn năm-- Tại sao bây giờ tính cách lại thay đổi như vậy, cả ngày ngoại trừ trêu cô thì chính là trêu cô?
Nguyễn Manh Manh thực sự không chống đỡ được một Lệ Quân Ngự như vậy, suốt chặng đường đều bị anh đùa giỡn. Xe vừa mới dừng ở bên ngoài trường học, cô liền mở cửa xe nhảy xuống.
"Em đi, đi đây, anh đi làm nhanh đi--"
Nhìn bóng dáng mèo con chạy trối chết, Lệ Quân Ngự khẽ nhếch khóe môi. Anh lấy điện thoại di động, mở Webat. Tên đứng đầu ở Webat, ghi là (Rất muốn ăn mèo con), gửi đi.
Vừa mới vào cổng, Nguyễn Manh Manh cảm nhận được điện thoại rung lên. Cô lấy ra xem, vừa cúi đầu nhìn.
(Bạn trai trong thời gian kiểm tra: Đi học ngoan ngoãn nghe lời, tan học anh tới đón em.)
(Rất muốn ăn mèo con: Biết rồi... Tan học anh bảo tài xế dừng xe ở cạnh đường, em sẽ đến đó.)
Mọi người ở Trí Học đều nghĩ bạn trai cô là Lệ Quân Đình, trong thời gian ngắn, cô không muốn là đề tài để người khác 'trà dư tửu hậu'.
(Bạn trai trong thời gian kiểm tra:.)
Nguyễn Manh Manh vừa nhìn bạo quân chỉ trả lời một dấu chấm, ngay cả dấu chấm lửng 6 chấm cũng không gửi cho cô là biết lại tức giận rồi.
Vội vã vuốt lông dỗ dành—
( Rất muốn ăn mèo con: Trước hết phải khiêm tốn một chút... Dù sao mọi người vẫn còn nghĩ em và... Ừm, ai đó hẹn hò. Chờ thêm một thời gian em mỗi ngày sẽ để anh đưa đến trường, tay trong tay, có được không?)
Cô không dám nhắc tới Lệ Quân Đình, không dám nhắc tới nhị thiếu, không còn cách nào khác phải dùng từ 'ai đó' để hình dung. Lại sợ Lệ Quân Ngự tức giận, còn cho anh phúc lời tay trong tay.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, Lệ Quân Ngự vẫn chưa trả lời.
Ngay lúc Nguyễn Manh Manh thấp thỏm, điện thoại rung lên. Cô cúi đầu—
( Bạn trai trong thời gian kiểm tra: Được, nhưng không phải mỗi lúc đến trường, mà còn cả lúc tan học.)
Cô bất giác cong khóe môi. Cô có thể tưởng tượng ra bạo quân đại nhân ở bên kia điện thoại.
Rõ ràng hận không thể cầm tay cô đánh một trận, nhưng lại không thể nổi nóng, chỉ có thể phục hồi lại dáng vẻ kiêu ngạo.
Hì... Ngoài miệng cô không nói nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Lệ Quân Ngự bây giờ thật sự không hề giống với trước đây. Không còn là chơi đùa cô... Nói thích cô, chính là thích.
Nói hẹn hò, cũng là có ý định muốn hẹn hò với cô...
Mặc dù mới thử hẹn hò có một ngày, nhưng trái tim nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh vẫn lơ lửng, càng ngày lại càng cảm thấy bình yên.
Có lẽ nên cho đại nhân qua đợt kiểm tra này sớm.
Lúc Nguyễn Manh Manh cúi đầu xem điện thoại, đi về phía trước, một bóng người bỗng nhiên cản trở cô.
Người đàn ông mặc áo gió màu đen, cố ý chỉnh tóc gọn gàng, xuất hiện trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Cố Huyễn dùng một ánh mắ tự luyến, nhìn xuống điện thoại của Nguyễn Manh Manh.
"Manh Manh, anh trai Cố Huyễn muốn tâm sự một mình với em"
Hai chữ 'một mình' bị Cố Huyễn nhấn mạnh khiến nó trở nên ám muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.