Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 356: Bạo Quân Phóng Hết Mị Lực
Lục Khinh Quân
02/05/2021
"Anh... Anh buông tay..." Nguyễn Manh Manh vùng vẫy tay, giẫy giụa muốn thoát ra.
Nhưng cánh tay phía sau lại nắm chặt cổ áo của cô.
Một cái tay khác đem áo choàng màu đỏ đang che trên mặt cô kéo xuống, thiếu nữ duy trì tư thế ngửa ra phía sau, khuôn mặt nhỏ hồng hồng đáng yêu, cứ như thế hiển lộ ra.
Mắt hạnh sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên từng vầng đỏ hồng.
Ngay cả đôi môi nhỏ đầy đặn cũng bị nhuộm sắc đỏ.
Sắc môi hấp dẫn như thế, khiến đối phương nhìn liền không kìm lòng được muốn hôn lên đấy.
Con ngươi lạnh lẽo của Lệ Quân Ngự đảo qua bờ môi đầy đặn cảu thiếu nữ không khỏi sâu hơn.
Mà Nguyễn Manh Manh giật lại áo choàng của mình.
"Lệ Quân Ngự... Anh mau thả em ra! Anh, anh đừng kéo em... Chờ một lúc có người lại đây sẽ thấy..."
Nguyễn Manh Manh cũng không biết tâm trạng của cô như thế nào.
Từ ban đầu chấn kinh quá độ, đến bây giờ lại bị chột dạ quấy phá.
Cô vừa sợ Lệ Quân Ngự xem cô là thứ tiêu khiển, lại sợ hành động thân mật quá mức của anh cùng với cô sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.
"Nhìn thấy thì nhìn thấy, anh không quan tâm." Giọng điệu đạm bạc, xoay người thiếu nữ đang muốn chạy trốn lại.
Nguyễn Manh Manh: "Thế nhưng em để ý..."
Còn chưa nói hết lời, cô liền bị Lệ Quân Ngự kéo vào trong lồng ngực, quay người ép lên tường.
Lại tới nữa ? Ngắm ngay mục tiêu!
Nguyễn Manh Manh lập tức đưa tay chặn lại cơ thể Lệ Quân Ngự đang dần ép sát cô.
Hành động cúi đầu kia, rõ ràng là muốn hôn cô.
"Lệ... Lệ Quân Ngự... Anh trước tiên cứ bình tĩnh nghe em nói đã..." Nguyễn Manh Manh nghiệng mặt sang một bên, né tránh đôi môi man mát của người đàn ông.
Cô không biết Lệ Quân Ngự bị ăn nhằm thứ gì rồi.
Trước một ngày còn đối với cô lạnh như băng, tại sao cách một buổi tối lại đột nhiên đổi tính như thế.
Anh thích cô? Anh không phải là đang đùa giỡn với cô chứ!
Nguyễn Manh Manh không hề che giấu sự mâu thuẫn và chối từ nơi đáy mắt.
Tên bạo quân vì nụ hôn bị từ chối mà ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn vào nụ cười trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Mãi đến khi nhìn Nguyễn Manh Manh chăm chú khiến hai chân cô như nhũn ra, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp nặng nề của anh vang lên.
"Được, em nói đi."
Nguyễn Manh Manh ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vã sắp xếp lại từ ngữ: "Vâng, là như vậy... Em không biết anh tại sao bỗng nhiên muốn nói với em câu nói như thế này. Thế nhưng... Có một chuyện anh nhất định phải biết..."
Cái chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, giọng của thiếu nữ liền kẹt ở yết hầu.
Bởi vì tuy rằng Lệ Quân Ngự cho cô phát biểu ý kiến, nhưng bàn tay lớn lại không nhàn rỗi.
Tay trái của anh giam ở eo nhỏ của cô, tay phải lại ngay khi cô đang nói chuyện lại di chuyển từ chiếc cổ trắng ngần của cô hướng lên trên.
Tay lớn nhẹ nhàng phủ lên bên trái khuôn mặt của cô, vuốt nhẹ, con ngươi thâm thúy lộ ra vô tận cưng chiều.
Nguyễn Manh Manh bị loại xúc cảm dịu dàng làm cả người run lên.
Suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
"Anh... Anh đừng như vậy, trước tiên hãy nghe em nói hết."
"Ừm, anh đang nghe đây." Lệ Quân Ngự trầm thấp đáp một tiếng.
Ánh mắt đi xuống dừng trên bờ môi thiếu nữ.
Cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh run lên: "..."
Đòi mạng, thật là muốn chết mà!
Khoảng cách gần như thế, ngũ quan thâm thúy đẹp trai cứ như thế mà phóng to trước mắt.
Rõ ràng là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, lại một mực muốn dùng loại ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô.
Đừng nói đến Nguyễn Manh Manh là người yêu cái đẹp.
Dù cho không phải, lúc này cũng hận không thể đem rụt rè vứt qua một bên, vì mỹ nam mà đầu hàng!
Không, không được!
Tỉnh táo một chút Nguyễn Manh Manh, nhất định phải nói rõ ràng ra!
Nguyễn Manh Manh dùng sức vứt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu——
'Cứ như vậy đi theo bạo quân đi!'
' Mỹ nam ở bên, ăn trước rồi lại nói!'
'Lý trí là cái gì, tôi không biết... tôi muốn hôn!'.
Hít sâu một hơi, cố gắng chống lại sắc đẹp dụ hoặc trước mặt.
Cô nhấc mắt nói: "Lệ Quân Ngự, anh trấn tĩnh lại đi. Em là bạn gái của Lệ Quân Đình, anh không thể như vậy..."
Nhưng cánh tay phía sau lại nắm chặt cổ áo của cô.
Một cái tay khác đem áo choàng màu đỏ đang che trên mặt cô kéo xuống, thiếu nữ duy trì tư thế ngửa ra phía sau, khuôn mặt nhỏ hồng hồng đáng yêu, cứ như thế hiển lộ ra.
Mắt hạnh sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên từng vầng đỏ hồng.
Ngay cả đôi môi nhỏ đầy đặn cũng bị nhuộm sắc đỏ.
Sắc môi hấp dẫn như thế, khiến đối phương nhìn liền không kìm lòng được muốn hôn lên đấy.
Con ngươi lạnh lẽo của Lệ Quân Ngự đảo qua bờ môi đầy đặn cảu thiếu nữ không khỏi sâu hơn.
Mà Nguyễn Manh Manh giật lại áo choàng của mình.
"Lệ Quân Ngự... Anh mau thả em ra! Anh, anh đừng kéo em... Chờ một lúc có người lại đây sẽ thấy..."
Nguyễn Manh Manh cũng không biết tâm trạng của cô như thế nào.
Từ ban đầu chấn kinh quá độ, đến bây giờ lại bị chột dạ quấy phá.
Cô vừa sợ Lệ Quân Ngự xem cô là thứ tiêu khiển, lại sợ hành động thân mật quá mức của anh cùng với cô sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.
"Nhìn thấy thì nhìn thấy, anh không quan tâm." Giọng điệu đạm bạc, xoay người thiếu nữ đang muốn chạy trốn lại.
Nguyễn Manh Manh: "Thế nhưng em để ý..."
Còn chưa nói hết lời, cô liền bị Lệ Quân Ngự kéo vào trong lồng ngực, quay người ép lên tường.
Lại tới nữa ? Ngắm ngay mục tiêu!
Nguyễn Manh Manh lập tức đưa tay chặn lại cơ thể Lệ Quân Ngự đang dần ép sát cô.
Hành động cúi đầu kia, rõ ràng là muốn hôn cô.
"Lệ... Lệ Quân Ngự... Anh trước tiên cứ bình tĩnh nghe em nói đã..." Nguyễn Manh Manh nghiệng mặt sang một bên, né tránh đôi môi man mát của người đàn ông.
Cô không biết Lệ Quân Ngự bị ăn nhằm thứ gì rồi.
Trước một ngày còn đối với cô lạnh như băng, tại sao cách một buổi tối lại đột nhiên đổi tính như thế.
Anh thích cô? Anh không phải là đang đùa giỡn với cô chứ!
Nguyễn Manh Manh không hề che giấu sự mâu thuẫn và chối từ nơi đáy mắt.
Tên bạo quân vì nụ hôn bị từ chối mà ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn vào nụ cười trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Mãi đến khi nhìn Nguyễn Manh Manh chăm chú khiến hai chân cô như nhũn ra, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp nặng nề của anh vang lên.
"Được, em nói đi."
Nguyễn Manh Manh ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vã sắp xếp lại từ ngữ: "Vâng, là như vậy... Em không biết anh tại sao bỗng nhiên muốn nói với em câu nói như thế này. Thế nhưng... Có một chuyện anh nhất định phải biết..."
Cái chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, giọng của thiếu nữ liền kẹt ở yết hầu.
Bởi vì tuy rằng Lệ Quân Ngự cho cô phát biểu ý kiến, nhưng bàn tay lớn lại không nhàn rỗi.
Tay trái của anh giam ở eo nhỏ của cô, tay phải lại ngay khi cô đang nói chuyện lại di chuyển từ chiếc cổ trắng ngần của cô hướng lên trên.
Tay lớn nhẹ nhàng phủ lên bên trái khuôn mặt của cô, vuốt nhẹ, con ngươi thâm thúy lộ ra vô tận cưng chiều.
Nguyễn Manh Manh bị loại xúc cảm dịu dàng làm cả người run lên.
Suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
"Anh... Anh đừng như vậy, trước tiên hãy nghe em nói hết."
"Ừm, anh đang nghe đây." Lệ Quân Ngự trầm thấp đáp một tiếng.
Ánh mắt đi xuống dừng trên bờ môi thiếu nữ.
Cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh run lên: "..."
Đòi mạng, thật là muốn chết mà!
Khoảng cách gần như thế, ngũ quan thâm thúy đẹp trai cứ như thế mà phóng to trước mắt.
Rõ ràng là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, lại một mực muốn dùng loại ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô.
Đừng nói đến Nguyễn Manh Manh là người yêu cái đẹp.
Dù cho không phải, lúc này cũng hận không thể đem rụt rè vứt qua một bên, vì mỹ nam mà đầu hàng!
Không, không được!
Tỉnh táo một chút Nguyễn Manh Manh, nhất định phải nói rõ ràng ra!
Nguyễn Manh Manh dùng sức vứt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu——
'Cứ như vậy đi theo bạo quân đi!'
' Mỹ nam ở bên, ăn trước rồi lại nói!'
'Lý trí là cái gì, tôi không biết... tôi muốn hôn!'.
Hít sâu một hơi, cố gắng chống lại sắc đẹp dụ hoặc trước mặt.
Cô nhấc mắt nói: "Lệ Quân Ngự, anh trấn tĩnh lại đi. Em là bạn gái của Lệ Quân Đình, anh không thể như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.