Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 351: Cô Chủ Đáng Yêu Cũng Rất Kinh Diễm!
Lục Khinh Quân
02/05/2021
"Anh ... Anh nói cái gì?" Khuôn mặt Nguyễn Kiều Kiều không dám tin tưởng.
"Nhị thiếu... Có phải là em làm chưa đủ tốt? Hay là vừa nãy em nói gì sai... Anh, anh nói cho em biết,em sẽ sửa... Em không thể không có anh..."
Khóe môi luôn mang nụ cười bỗng nhiên cứng nhắc, lúc này Nguyễn Kiều Kiều y lòng như lửa đốt, kéo tay Lệ Quân Đình đau khổ giữ lại.
"Không phải là tại em... Mà là anh." Lệ Quân Đình khó xử nhìn cô.
Nguyễn Kiều Kiều nhất thời càng thêm cấp bách: "Vấn đề ở anh sao... Vấn đề gì? Anh nói ra rồi chúng ta sẽ cùng nghĩ cách..."
Lệ Quân Đình thở dài: "Là anh đột nhiên phát hiện, anh chỉ có hứng thú với những cô gái ngực bự. Còn ngực của em quá phẳng..."
Ngực quá phẳng... Ngực quá phẳng... Ngực quá phẳng...
Ba chữ này như là câu thần chú làm Nguyễn Kiều Kiều tức giận suýt chút nữa phun máu.
Đánh chết Nguyễn Kiều Kiều cũng không nghĩ ra, thứ này lại có thể là lý do Lệ Quân Đình muốn tách ra với cô!
Này là cái lý do gì.
Cô tốt xấu cũng là A+ đấy!
Lệ Quân Đình liếc mắt nhìn 'Tuyệt thế mĩ nhân' Lệ Quân Triệt đang đứng ở lối vào, lành lạnh nói: "Em xem, dáng người như vậy mới là gu của anh."
Nguyễn Kiều Kiều: "Nhưng anh ta là nam sinh! Bộ ngực kia là đồ giả, là lấy bọt biển... Không, ở trong đó khẳng định nhét hai quả táo vào!"
Mắt phượng Lệ Quân Đình tà tứ lóe qua một vệt quỷ quyệt.
Không chút lưu tình rút tay từ trong tay Nguyễn Kiều Kiều, tà tà nở nụ cười: "Đúng, của cậu ấy là giả, nhưng cậu ấy lại khiến anh ngộ ra. So với em..."
Anh cố ý để ánh mắt lưu luyến trên ngực của Nguyễn Kiều Kiều vài giây, "Có vẻ anh thích từ cúp D trở lên."
Nói xong, liền né tránh tay Nguyễn Kiều Kiều, không chút lưu tình rời đi.
Từ đầu tới cuối, không cho Nguyễn Kiều Kiều bất kỳ cơ hội níu kéo.
"Không, không thể... Sao lại thế..." Nguyễn Kiều Kiều sững sờ tại chỗ.
Vừa nãy lúc Lệ Quân Đình nói chuyện, cô thậm chí nghe được người bên ngoài cười trộm.
Không ở lại được... Hoàn toàn không ở lại được...
Nguyễn Kiều Kiều hốt hoảng thất thố chạy đi, hận không thể lập tức đặt một tấm vé máy bay bay đến nước H.
Cô muốn nâng ngực... Cô muốn đi nâng ngực!
Cô nhất định phải cứu vãn tâm của Lệ Quân Đình!
*
Nhưng trong vũ hội, chuyện Nguyễn Kiều Kiều bị xấu mặt nên rời khỏi không thu hút nhiều sự chú ý.
Hiện trường rất náo nhiệt, loại vũ hội náo nhiệt này được đa số người trẻ tuổi hưởng ứng.
Chính vào lúc này, một người đàn ông mặc một bộ quần áo vest được may cắt khéo léo áo đi vào.
Thân hình anh cao lớn thon dài, dung mạo đẹp đến mức yêu nghiệt, mái tóc đen được chải chuốt chỉnh tề...
Và so với những bộ trang phục kì lạ của mọi người, anh mặc một thân sang trọng ,không giống như là tới tham gia vũ hội hóa trang, ngược lại như là tham gia bữa tiệc thương mại.
"Anh trai... Anh rốt cục đến rồi." Cảnh Hướng Kính thấy anh trai, vội vàng đi tới.
Sau khi hấy rõ Cảnh Dịch Tranh hoá trang, lại cau mày: "Ý, vì sao anh mặc thành như vậy? Một chút hóa trang cũng không có, vì sao chú An lại để anh tiến vào?"
Nhìn thấy đứa em mập mạp của mình hóa trang thành gấu mèo, trong ánh mắt Cảnh Dịch Tranh hiện lên ý cười.
Anh xoa xoa cái đầu gấu mèo của Cảnh béo, cười nhẹ: "Anh nói với người ta rằng anh là giáo viên, chú ấy liền để anh đi vào."
Cảnh béo kinh ngạc —— thì ra còn có loại lí do này.
Cảnh Dịch Tranh quét mắt quanh hội trường, không thấy bóng người Nguyễn Manh Manh, không khỏi hỏi: "Manh Manh đâu, vì sao không nhìn thấy em ấy?"
Cảnh Hướng Kính: "A... Cậu ấy còn ở phía sau bán lại trang phục của mình."
Cảnh Dịch Tranh hơi nhíu mày: " Lễ phục anh chuẩn bị cho em ấy không vừa sao?"
Anh cố ý mặc đồ sang trọng, chính là vì phối hợp với lễ phục của cô.
"Không đúng không đúng..." Cảnh béo lắc đầu, "Anh cả, anh đúng là không biết tâm lí của thiếu nữ bây giờ, anh chuẩn bị mấy bộ lễ phục kia không phải dạ phục thì chính trang phục công chúa. Anh nhìn xung quanh một chút, có ai mặc như thế..."
Cảnh Dịch Tranh vừa nhìn, lúc này mới phát hiện, các cô gái trẻ tuổi mặc cái gì đều có, nhưng chỉ không có ai mặc lễ phục trang trọng kia.
Thì ra, đây chính là cái gọi là sự khác nhau.
Anh thầm nghĩ, lần sau không thể lại tự đại như thế, phải hỏi ý kiến của Manh Manh một chút.
Liền thấy Tiểu Bảo đột nhiên giơ lên móng vuốt xù lông: "Xem, cô chủ đáng yêu đến rồi..."
Sau đó ngay lập tức, trong hội trường nhấc lên một tiếng lớn hơn một tiếng rít gào.
"A a a a... Thật là xinh đẹp! Lại là Điêu Thuyền trong Nông Dược, tôi yêu nhất tình ca Giáng Sinh! ! !"
"Nhị thiếu... Có phải là em làm chưa đủ tốt? Hay là vừa nãy em nói gì sai... Anh, anh nói cho em biết,em sẽ sửa... Em không thể không có anh..."
Khóe môi luôn mang nụ cười bỗng nhiên cứng nhắc, lúc này Nguyễn Kiều Kiều y lòng như lửa đốt, kéo tay Lệ Quân Đình đau khổ giữ lại.
"Không phải là tại em... Mà là anh." Lệ Quân Đình khó xử nhìn cô.
Nguyễn Kiều Kiều nhất thời càng thêm cấp bách: "Vấn đề ở anh sao... Vấn đề gì? Anh nói ra rồi chúng ta sẽ cùng nghĩ cách..."
Lệ Quân Đình thở dài: "Là anh đột nhiên phát hiện, anh chỉ có hứng thú với những cô gái ngực bự. Còn ngực của em quá phẳng..."
Ngực quá phẳng... Ngực quá phẳng... Ngực quá phẳng...
Ba chữ này như là câu thần chú làm Nguyễn Kiều Kiều tức giận suýt chút nữa phun máu.
Đánh chết Nguyễn Kiều Kiều cũng không nghĩ ra, thứ này lại có thể là lý do Lệ Quân Đình muốn tách ra với cô!
Này là cái lý do gì.
Cô tốt xấu cũng là A+ đấy!
Lệ Quân Đình liếc mắt nhìn 'Tuyệt thế mĩ nhân' Lệ Quân Triệt đang đứng ở lối vào, lành lạnh nói: "Em xem, dáng người như vậy mới là gu của anh."
Nguyễn Kiều Kiều: "Nhưng anh ta là nam sinh! Bộ ngực kia là đồ giả, là lấy bọt biển... Không, ở trong đó khẳng định nhét hai quả táo vào!"
Mắt phượng Lệ Quân Đình tà tứ lóe qua một vệt quỷ quyệt.
Không chút lưu tình rút tay từ trong tay Nguyễn Kiều Kiều, tà tà nở nụ cười: "Đúng, của cậu ấy là giả, nhưng cậu ấy lại khiến anh ngộ ra. So với em..."
Anh cố ý để ánh mắt lưu luyến trên ngực của Nguyễn Kiều Kiều vài giây, "Có vẻ anh thích từ cúp D trở lên."
Nói xong, liền né tránh tay Nguyễn Kiều Kiều, không chút lưu tình rời đi.
Từ đầu tới cuối, không cho Nguyễn Kiều Kiều bất kỳ cơ hội níu kéo.
"Không, không thể... Sao lại thế..." Nguyễn Kiều Kiều sững sờ tại chỗ.
Vừa nãy lúc Lệ Quân Đình nói chuyện, cô thậm chí nghe được người bên ngoài cười trộm.
Không ở lại được... Hoàn toàn không ở lại được...
Nguyễn Kiều Kiều hốt hoảng thất thố chạy đi, hận không thể lập tức đặt một tấm vé máy bay bay đến nước H.
Cô muốn nâng ngực... Cô muốn đi nâng ngực!
Cô nhất định phải cứu vãn tâm của Lệ Quân Đình!
*
Nhưng trong vũ hội, chuyện Nguyễn Kiều Kiều bị xấu mặt nên rời khỏi không thu hút nhiều sự chú ý.
Hiện trường rất náo nhiệt, loại vũ hội náo nhiệt này được đa số người trẻ tuổi hưởng ứng.
Chính vào lúc này, một người đàn ông mặc một bộ quần áo vest được may cắt khéo léo áo đi vào.
Thân hình anh cao lớn thon dài, dung mạo đẹp đến mức yêu nghiệt, mái tóc đen được chải chuốt chỉnh tề...
Và so với những bộ trang phục kì lạ của mọi người, anh mặc một thân sang trọng ,không giống như là tới tham gia vũ hội hóa trang, ngược lại như là tham gia bữa tiệc thương mại.
"Anh trai... Anh rốt cục đến rồi." Cảnh Hướng Kính thấy anh trai, vội vàng đi tới.
Sau khi hấy rõ Cảnh Dịch Tranh hoá trang, lại cau mày: "Ý, vì sao anh mặc thành như vậy? Một chút hóa trang cũng không có, vì sao chú An lại để anh tiến vào?"
Nhìn thấy đứa em mập mạp của mình hóa trang thành gấu mèo, trong ánh mắt Cảnh Dịch Tranh hiện lên ý cười.
Anh xoa xoa cái đầu gấu mèo của Cảnh béo, cười nhẹ: "Anh nói với người ta rằng anh là giáo viên, chú ấy liền để anh đi vào."
Cảnh béo kinh ngạc —— thì ra còn có loại lí do này.
Cảnh Dịch Tranh quét mắt quanh hội trường, không thấy bóng người Nguyễn Manh Manh, không khỏi hỏi: "Manh Manh đâu, vì sao không nhìn thấy em ấy?"
Cảnh Hướng Kính: "A... Cậu ấy còn ở phía sau bán lại trang phục của mình."
Cảnh Dịch Tranh hơi nhíu mày: " Lễ phục anh chuẩn bị cho em ấy không vừa sao?"
Anh cố ý mặc đồ sang trọng, chính là vì phối hợp với lễ phục của cô.
"Không đúng không đúng..." Cảnh béo lắc đầu, "Anh cả, anh đúng là không biết tâm lí của thiếu nữ bây giờ, anh chuẩn bị mấy bộ lễ phục kia không phải dạ phục thì chính trang phục công chúa. Anh nhìn xung quanh một chút, có ai mặc như thế..."
Cảnh Dịch Tranh vừa nhìn, lúc này mới phát hiện, các cô gái trẻ tuổi mặc cái gì đều có, nhưng chỉ không có ai mặc lễ phục trang trọng kia.
Thì ra, đây chính là cái gọi là sự khác nhau.
Anh thầm nghĩ, lần sau không thể lại tự đại như thế, phải hỏi ý kiến của Manh Manh một chút.
Liền thấy Tiểu Bảo đột nhiên giơ lên móng vuốt xù lông: "Xem, cô chủ đáng yêu đến rồi..."
Sau đó ngay lập tức, trong hội trường nhấc lên một tiếng lớn hơn một tiếng rít gào.
"A a a a... Thật là xinh đẹp! Lại là Điêu Thuyền trong Nông Dược, tôi yêu nhất tình ca Giáng Sinh! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.