Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 453: Để Cho Cô Ấy Chuyển Đến Phòng Của Chị Gái Con
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Vừa không vui, liền bẻ gẫy một khối tay vịn cầu thang?
A, câu nói như thế này, cũng là có thể doạ doạ người già và đứa trẻ, nhưng Diêu Vũ Tình mới không tin.
Cô ta nở nụ cười châm chọc, đang định quạt gió thổi lửa cho bà.
Lại phát hiện mới vừa rồi bà còn ngồi ở bên cạnh, có vẻ đặc biệt uy nghiêm ung dung, đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Diêu Vũ Tình còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được bà Lệ cười, dùng giọng có chút run rẩy nói: "Loại đứa trẻ có dung mạo xinh đẹp, thành tích lại tốt như Tiểu Tỳ này, làm sao có khả năng có người bắt nạt nó chứ... Thương, thương nó còn không kịp mà."
Nội tâm Diêu Vũ Tình thét lên ầm ĩ: Bà Lệ, vừa nãy bà không phải là nói như vậy!
Nhưng bà Lệ lại làm như không thấy sắc mặt cô ta biến hóa, chỉ vẫy tay hướng Lệ Quân Tỳ: "Đến, Tiểu Tỳ... Đến đây với bà nội, nói với bà nội một chút, ai bắt nạt con?"
Từ khi Lệ Quân Tỳ sinh ra, hiểu chuyện tới giờ, liền chưa từng được bà nội nhà cậu đối xử như thế.
Nhìn thấy bà hiền từ, cong khóe môi lên, trong lòng cậu có chút chua xót.
Trong lúc nhất thời cũng không nhớ rõ tức giận vừa nãy, tùng tùng tùng chạy tới, liền nhào vào trong lồng ngực bà nội.
Trên thực tế, bà Lệ chỉ là nói một lời khách sáo.
Bà gặp Lệ Quân Tỳ, một đứa trẻ quy củ, được dạy dỗ đến mức rất thành thục lý trí, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là như ông cụ non.
Xưa nay cũng chưa từng thấy, cậu giống như bây giờ, như đứa nhỏ bình thường, nhào vào trong lồng ngực của mình.
Nụ cười trên mặt bà Lệ, có chút không kềm được —— bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới, đứa nhỏ Tiểu Tỳ này, sẽ tới ôm bà.
Bà không quen, rất lúng túng.
Nhưng cùng lúc, lại cảm thấy... Cháu trai nhỏ ôm lấy, dường như tốt hơn trong tưởng tượng của mình một chút.
Loại mâu thuẫn trong lòng này, làm sắc mặt bà Lệ trở nên đặc biệt cứng đờ, đặc biệt không biết làm gì... Thái dương hơi co rút, khóe môi cũng nhếch lên, không thả xuống được.
Nhưng Lệ Quân Tỳ không nhìn thấy biểu hiện của bà, lần đầu tiên cậu biết, thì ra bà nội ôm ấp là như vậy.
Rất... Rất ấm áp, có một loại mùi vị an tường mà yên tĩnh.
Dù cho Lệ Quân Tỳ lại trưởng thành sớm như thế nào, thì cũng là trẻ con.
Nghĩ đến lời bà nội mới vừa nói, liền trôi chảy phun ủy khuất của mình ra ngoài: "Bà nội, người bắt nạt con là người phụ nữ này... Cô ta tự ý chạy vào phòng chị gái con, con căn bản không bảo cô ta cút, con chỉ là bảo cô ta rời khỏi... Cô ta còn kẻ ác cáo trạng trước!"
Giọng của Lệ Quân Tỳ không giống như thường ngày, cố tình ngụy trang thành thục.
Mà bởi vì tâm trạng kích động, trái lại có một loại cảm giác bi bô.
Giọng nói này, bà Lệ nghe được đáy lòng như nhũn ra, nhưng nghe thấy cậu nhắc tới Diêu Vũ Tình, lại tức thì ép cảm giác này xuống.
Bà Lệ kéo Lệ Quân Tỳ từ trong lòng ra, trầm mặt xuống nói: "Tiểu Tỳ, con không thể gọi Vũ Tình là 'Người phụ nữ này', phải hiểu lễ phép, sau này gọi cô ấy là 'Chị Vũ Tình'. Còn chuyện này, không trách Vũ Tình, là bà nội không có chuyện gì an bài trước. Người bảo Vũ Tình đến phòng của chị gái con, là bà nội..."
Lệ Quân Tỳ hơi sững sờ: "Tại sao?"
Bà Lệ giương mắt, liếc nhìn Nguyễn Manh Manh đứng cạnh cửa.
Trong lòng nghĩ đến lại là —— Nếu như bà sớm biết, Nguyễn Manh Manh là Na Tra chuyển thế, bà mới sẽ không để cho Vũ Tình đi trêu chọc đâu.
"Ai..." Bà Lệ thở dài, "Kỳ thực cũng không có gì, chính là Vũ Tình sợ lạnh, căn phòng đang ở bây giờ có ánh nắng mặt trời không tốt. Vì vậy, bà muốn cô ấy chuyển đến phòng của chị gái con."
Lệ Quân Tỳ nhất thời liền không vui: "Nếu như vậy, chị gái con ở đâu?"
Vào giờ phút này, cậu hoàn toàn quên mất, vừa nãy ở trên lầu còn ước gì chị gái mãi mãi ở trong phòng khách.
Bà Lệ: "Đương nhiên là đổi phòng khác ở... Nhà họ Lệ còn nhiều phòng khách trống như vậy mà..."
"Không cần phiền phức như vậy."
Bà còn chưa nói hết lời, liền nghe được một giọng trầm thấp ác liệt, từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó ngay lập tức, Lệ Quân Ngự mang theo ý lạnh quanh người, đi vào.
A, câu nói như thế này, cũng là có thể doạ doạ người già và đứa trẻ, nhưng Diêu Vũ Tình mới không tin.
Cô ta nở nụ cười châm chọc, đang định quạt gió thổi lửa cho bà.
Lại phát hiện mới vừa rồi bà còn ngồi ở bên cạnh, có vẻ đặc biệt uy nghiêm ung dung, đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Diêu Vũ Tình còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được bà Lệ cười, dùng giọng có chút run rẩy nói: "Loại đứa trẻ có dung mạo xinh đẹp, thành tích lại tốt như Tiểu Tỳ này, làm sao có khả năng có người bắt nạt nó chứ... Thương, thương nó còn không kịp mà."
Nội tâm Diêu Vũ Tình thét lên ầm ĩ: Bà Lệ, vừa nãy bà không phải là nói như vậy!
Nhưng bà Lệ lại làm như không thấy sắc mặt cô ta biến hóa, chỉ vẫy tay hướng Lệ Quân Tỳ: "Đến, Tiểu Tỳ... Đến đây với bà nội, nói với bà nội một chút, ai bắt nạt con?"
Từ khi Lệ Quân Tỳ sinh ra, hiểu chuyện tới giờ, liền chưa từng được bà nội nhà cậu đối xử như thế.
Nhìn thấy bà hiền từ, cong khóe môi lên, trong lòng cậu có chút chua xót.
Trong lúc nhất thời cũng không nhớ rõ tức giận vừa nãy, tùng tùng tùng chạy tới, liền nhào vào trong lồng ngực bà nội.
Trên thực tế, bà Lệ chỉ là nói một lời khách sáo.
Bà gặp Lệ Quân Tỳ, một đứa trẻ quy củ, được dạy dỗ đến mức rất thành thục lý trí, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là như ông cụ non.
Xưa nay cũng chưa từng thấy, cậu giống như bây giờ, như đứa nhỏ bình thường, nhào vào trong lồng ngực của mình.
Nụ cười trên mặt bà Lệ, có chút không kềm được —— bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới, đứa nhỏ Tiểu Tỳ này, sẽ tới ôm bà.
Bà không quen, rất lúng túng.
Nhưng cùng lúc, lại cảm thấy... Cháu trai nhỏ ôm lấy, dường như tốt hơn trong tưởng tượng của mình một chút.
Loại mâu thuẫn trong lòng này, làm sắc mặt bà Lệ trở nên đặc biệt cứng đờ, đặc biệt không biết làm gì... Thái dương hơi co rút, khóe môi cũng nhếch lên, không thả xuống được.
Nhưng Lệ Quân Tỳ không nhìn thấy biểu hiện của bà, lần đầu tiên cậu biết, thì ra bà nội ôm ấp là như vậy.
Rất... Rất ấm áp, có một loại mùi vị an tường mà yên tĩnh.
Dù cho Lệ Quân Tỳ lại trưởng thành sớm như thế nào, thì cũng là trẻ con.
Nghĩ đến lời bà nội mới vừa nói, liền trôi chảy phun ủy khuất của mình ra ngoài: "Bà nội, người bắt nạt con là người phụ nữ này... Cô ta tự ý chạy vào phòng chị gái con, con căn bản không bảo cô ta cút, con chỉ là bảo cô ta rời khỏi... Cô ta còn kẻ ác cáo trạng trước!"
Giọng của Lệ Quân Tỳ không giống như thường ngày, cố tình ngụy trang thành thục.
Mà bởi vì tâm trạng kích động, trái lại có một loại cảm giác bi bô.
Giọng nói này, bà Lệ nghe được đáy lòng như nhũn ra, nhưng nghe thấy cậu nhắc tới Diêu Vũ Tình, lại tức thì ép cảm giác này xuống.
Bà Lệ kéo Lệ Quân Tỳ từ trong lòng ra, trầm mặt xuống nói: "Tiểu Tỳ, con không thể gọi Vũ Tình là 'Người phụ nữ này', phải hiểu lễ phép, sau này gọi cô ấy là 'Chị Vũ Tình'. Còn chuyện này, không trách Vũ Tình, là bà nội không có chuyện gì an bài trước. Người bảo Vũ Tình đến phòng của chị gái con, là bà nội..."
Lệ Quân Tỳ hơi sững sờ: "Tại sao?"
Bà Lệ giương mắt, liếc nhìn Nguyễn Manh Manh đứng cạnh cửa.
Trong lòng nghĩ đến lại là —— Nếu như bà sớm biết, Nguyễn Manh Manh là Na Tra chuyển thế, bà mới sẽ không để cho Vũ Tình đi trêu chọc đâu.
"Ai..." Bà Lệ thở dài, "Kỳ thực cũng không có gì, chính là Vũ Tình sợ lạnh, căn phòng đang ở bây giờ có ánh nắng mặt trời không tốt. Vì vậy, bà muốn cô ấy chuyển đến phòng của chị gái con."
Lệ Quân Tỳ nhất thời liền không vui: "Nếu như vậy, chị gái con ở đâu?"
Vào giờ phút này, cậu hoàn toàn quên mất, vừa nãy ở trên lầu còn ước gì chị gái mãi mãi ở trong phòng khách.
Bà Lệ: "Đương nhiên là đổi phòng khác ở... Nhà họ Lệ còn nhiều phòng khách trống như vậy mà..."
"Không cần phiền phức như vậy."
Bà còn chưa nói hết lời, liền nghe được một giọng trầm thấp ác liệt, từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó ngay lập tức, Lệ Quân Ngự mang theo ý lạnh quanh người, đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.