Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 405: Em Liền Vội Như Vậy, Chờ Lâu Một Chút Cũng Không Được
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Lúc viết đến một câu đề lớn cuối cùng, thật sự đã hận không thể ném bóp viết tới trên mặt Cố Huyễn, làm anh ta cút xa một chút.
Cố Huyễn quả thực là cảm giác tồn tại quá mạnh, thấy cô không ngẩng đầu nhìn anh ta, lại đứng trước bàn cô, bắt đầu cố làm ra vẻ tiêu sái lấy tay quạt gió.
Cuối mùa thu, quạt gió cái quái gì? Sợ nóng cái gì?
Đừng tưởng rằng cô ngửi không thấy, từ trên người anh ta bay tới, mùi nước hoa Cologne nồng đậm khiến người ta buồn nôn kia.
Có điều, không tồi.
Vượt qua tất cả những thứ này, bài kiểm tra cuối cùng kết thúc.
Nguyễn Manh Manh mang theo khuôn mặt uể oải, đưa bài thi lên bục giảng.
Lần kiểm tra này, tuy rằng khó khăn tầng tầng, nhưng cô chắc chắn —— hạng nhất vẫn là của Nguyễn Manh Manh cô.
Thu dọn xong túi sách, từ trong phòng học đi ra, Nguyễn Manh Manh đi ra ngoài trước.
Cô đã nói với Lệ Quân Triệt, đợi ở ngã tư tiếp theo.
Đến lúc đó cô trở lên xe, cùng nhau về nhà với anh.
Nghĩ đến sau khi về nhà, có lẽ có thể nhìn thấy Lệ Quân Ngự, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh không khỏi lại ửng đỏ.
Cũng không biết Lệ Quân Ngự có hết bận chưa...
Trong đầu Nguyễn Manh Manh tất cả đều là Lệ Quân Ngự, nhưng cô mới ra phòng học, lại bị một bóng người 'Ngọc thụ lâm phong', ngăn lại.
"Manh Manh, chúng ta nói chuyện ——" Cố Huyễn đưa tay, chặn lại đường đi của Nguyễn Manh Manh.
Ở bốn phía bọn họ, còn có những bạn học khác không ngừng từ từng người từ trong phòng học đi ra.
Nhìn thấy bóng người Cố Huyễn và Nguyễn Manh Manh, rất nhiều bạn học đều bất giác chậm lại bước chân, muốn nghe xem đến cuối cùng bọn họ muốn nói gì.
"Gần đây Nguyễn Kiều Kiều xin nghỉ bệnh không đến trường học, không phải Nguyễn Manh Manh là muốn đào tường đó chứ?"
"Hẳn là sẽ không, nếu như muốn đào tường, vì sao lại tung video làm xấu mặt Cố Huyễn học trưởng lên internet."
"Phi, cậu biết cái gì... Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, cậu không thấy trước đây Cố Huyễn học trưởng không để ý tới cô ta, bây giờ cũng đuổi đến rồi sao."
"Chớ nói lung tung nha... Nguyễn Kiều Kiều đã sớm chia tay với Cố Huyễn, bây giờ người ta đã có Lệ nhị thiếu. Nguyễn Manh Manh hẳn là bị Nguyễn Kiều Kiều lại đào một góc chân tường, vì vậy tức giận, mới trả thù bọn họ."
"Ai biết sự thật như thế nào... Không phải Nguyễn Manh Manh chạm mặt Cố Huyễn sao, nghe bọn họ nói xem sao..."
Mấy bạn học sát vách, đối với chuyện của lớp 12 (1), thì càng không biết.
Lúc này, người người đều đang qua đường, người người đều đang Bát Quái.
Lời nói ra, lại căn bản rời xa sự thật.
Nguyễn Manh Manh mặc kệ Cố Huyễn, càng không thèm để ý những thứ lời đồn ngổn ngang kia.
Nhiều chuyện của người khác, đều sẽ có người bàn luận ở sau lưng.
Cô không thể là người ngôn luận không liên quan, liền thật sự ở lại nói rõ ràng với Cố Huyễn, sau đó diễn trò cho những người khác xem.
đỏ ửng trên mặt cô nhất thời rút đi, mặt lạnh tránh khỏi Cố Huyễn liền muốn đi xuống lầu dưới.
Cố Huyễn vốn đã tạo dáng POSE xong, dùng tự nhận là tư thế đẹp trai nhất, che ở trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Lại không nghĩ rằng, Nguyễn Manh Manh lại sẽ không nhìn mình.
Cố Huyễn cảm thấy có vô số ánh mắt, phóng tới hướng mình.
Từ trước đến giờ Cố Huyễn sĩ diện, chợt cảm thấy cực mất mặt.
Anh ta vừa quay đầu, không chút do dự đưa tay đi kéo cổ tay Nguyễn Manh Manh: "Manh Manh, vì sao em còn đang cáu kỉnh. Anh trai Cố Huyễn không phải cũng đã đồng ý em, sẽ từ hôn với Kiều Kiều à? Em liền vội như vậy, chờ lâu một chút cũng không được..."
Chết tiệt!
Dưới chân Nguyễn Manh Manh trượt đi, suýt chút nữa từ trên cầu thang lăn xuống.
Năng lực đổi trắng thay đen của Cố Huyễn, có thể sánh với Nguyễn Kiều Kiều!
Anh ta có còn là đàn ông hay không?
Còn biết xấu hổ hay không?
Tại sao có thể mặt không đỏ tim không đập, nói ra loại lời không có căn cứ này.
Nguyễn Manh Manh cũng không nhịn được nữa, quay đầu, trợn mắt nhìn.
Cố Huyễn quả thực là cảm giác tồn tại quá mạnh, thấy cô không ngẩng đầu nhìn anh ta, lại đứng trước bàn cô, bắt đầu cố làm ra vẻ tiêu sái lấy tay quạt gió.
Cuối mùa thu, quạt gió cái quái gì? Sợ nóng cái gì?
Đừng tưởng rằng cô ngửi không thấy, từ trên người anh ta bay tới, mùi nước hoa Cologne nồng đậm khiến người ta buồn nôn kia.
Có điều, không tồi.
Vượt qua tất cả những thứ này, bài kiểm tra cuối cùng kết thúc.
Nguyễn Manh Manh mang theo khuôn mặt uể oải, đưa bài thi lên bục giảng.
Lần kiểm tra này, tuy rằng khó khăn tầng tầng, nhưng cô chắc chắn —— hạng nhất vẫn là của Nguyễn Manh Manh cô.
Thu dọn xong túi sách, từ trong phòng học đi ra, Nguyễn Manh Manh đi ra ngoài trước.
Cô đã nói với Lệ Quân Triệt, đợi ở ngã tư tiếp theo.
Đến lúc đó cô trở lên xe, cùng nhau về nhà với anh.
Nghĩ đến sau khi về nhà, có lẽ có thể nhìn thấy Lệ Quân Ngự, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh không khỏi lại ửng đỏ.
Cũng không biết Lệ Quân Ngự có hết bận chưa...
Trong đầu Nguyễn Manh Manh tất cả đều là Lệ Quân Ngự, nhưng cô mới ra phòng học, lại bị một bóng người 'Ngọc thụ lâm phong', ngăn lại.
"Manh Manh, chúng ta nói chuyện ——" Cố Huyễn đưa tay, chặn lại đường đi của Nguyễn Manh Manh.
Ở bốn phía bọn họ, còn có những bạn học khác không ngừng từ từng người từ trong phòng học đi ra.
Nhìn thấy bóng người Cố Huyễn và Nguyễn Manh Manh, rất nhiều bạn học đều bất giác chậm lại bước chân, muốn nghe xem đến cuối cùng bọn họ muốn nói gì.
"Gần đây Nguyễn Kiều Kiều xin nghỉ bệnh không đến trường học, không phải Nguyễn Manh Manh là muốn đào tường đó chứ?"
"Hẳn là sẽ không, nếu như muốn đào tường, vì sao lại tung video làm xấu mặt Cố Huyễn học trưởng lên internet."
"Phi, cậu biết cái gì... Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, cậu không thấy trước đây Cố Huyễn học trưởng không để ý tới cô ta, bây giờ cũng đuổi đến rồi sao."
"Chớ nói lung tung nha... Nguyễn Kiều Kiều đã sớm chia tay với Cố Huyễn, bây giờ người ta đã có Lệ nhị thiếu. Nguyễn Manh Manh hẳn là bị Nguyễn Kiều Kiều lại đào một góc chân tường, vì vậy tức giận, mới trả thù bọn họ."
"Ai biết sự thật như thế nào... Không phải Nguyễn Manh Manh chạm mặt Cố Huyễn sao, nghe bọn họ nói xem sao..."
Mấy bạn học sát vách, đối với chuyện của lớp 12 (1), thì càng không biết.
Lúc này, người người đều đang qua đường, người người đều đang Bát Quái.
Lời nói ra, lại căn bản rời xa sự thật.
Nguyễn Manh Manh mặc kệ Cố Huyễn, càng không thèm để ý những thứ lời đồn ngổn ngang kia.
Nhiều chuyện của người khác, đều sẽ có người bàn luận ở sau lưng.
Cô không thể là người ngôn luận không liên quan, liền thật sự ở lại nói rõ ràng với Cố Huyễn, sau đó diễn trò cho những người khác xem.
đỏ ửng trên mặt cô nhất thời rút đi, mặt lạnh tránh khỏi Cố Huyễn liền muốn đi xuống lầu dưới.
Cố Huyễn vốn đã tạo dáng POSE xong, dùng tự nhận là tư thế đẹp trai nhất, che ở trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Lại không nghĩ rằng, Nguyễn Manh Manh lại sẽ không nhìn mình.
Cố Huyễn cảm thấy có vô số ánh mắt, phóng tới hướng mình.
Từ trước đến giờ Cố Huyễn sĩ diện, chợt cảm thấy cực mất mặt.
Anh ta vừa quay đầu, không chút do dự đưa tay đi kéo cổ tay Nguyễn Manh Manh: "Manh Manh, vì sao em còn đang cáu kỉnh. Anh trai Cố Huyễn không phải cũng đã đồng ý em, sẽ từ hôn với Kiều Kiều à? Em liền vội như vậy, chờ lâu một chút cũng không được..."
Chết tiệt!
Dưới chân Nguyễn Manh Manh trượt đi, suýt chút nữa từ trên cầu thang lăn xuống.
Năng lực đổi trắng thay đen của Cố Huyễn, có thể sánh với Nguyễn Kiều Kiều!
Anh ta có còn là đàn ông hay không?
Còn biết xấu hổ hay không?
Tại sao có thể mặt không đỏ tim không đập, nói ra loại lời không có căn cứ này.
Nguyễn Manh Manh cũng không nhịn được nữa, quay đầu, trợn mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.