Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 299: Gặp Mặt Lệ Quân Đình
Lục Khinh Quân
01/05/2021
"Tại sao không đi? Ba đặc biệt dặn dò phải dẫn cô tới, ba nói bây giờ cô cũng là một phần của nhà chúng tôi, không thể thiếu."
Lệ Quân Triệt cảm thấy Nguyễn Manh Manh hoàn toàn chính là quấy rối, bình thường ở nhà cũng không thấy cô thẹn thùng như thế, vì sao đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn phiền phiền nhiễu nhiễu.
Cũng mặc kệ cô, kéo cô xuống xe.
Nhưng sức lực của Nguyễn Manh Manh, không phải Lệ Quân Triệt có thể kéo được.
Cô gắt gao nắm cửa xe, hận không thể kéo cửa chiếc Bentley đặc biệt đưa đón Tam Thiếu gia Lệ gia đi học kia đến biến hình.
Đột nhiên, một giọng cực kỳ trầm thấp, từ phía sau hai người truyền đến.
"Lệ Quân Triệt, ai bảo chú gây sự ở cửa khách sạn?"
Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Triệt đồng thời quay đầu, đối diện con ngươi đen u lạnh thâm thúy của Lệ Quân Ngự.
Chỉ thấy Lệ Quân Ngự mặt không cảm xúc đứng phía sau bọn họ, khuôn mặt lạnh lẽo.
"Anh, anh cả..." Lệ Quân Triệt vừa thấy anh cả của mình xuất hiện, vội vã buông Nguyễn Manh Manh ra.
Không chỉ buông tay, còn thuận thế giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng.
Cả người Nguyễn Manh Manh cũng như ổn định, nhìn Lệ Quân Ngự vài giây không dám động.
Cũng không biết tại sao, sáng sớm còn nói phải dùng tâm trạng bình thường đối mặt, nhưng bây giờ chạm mặt, trái tim lại thịch thịch thịch cuồng nhảy không ngừng.
Không phải loại đập loạn vì rung động kia, mà là loại đập hoảng loạn vì bị dọa đến gần chết, chột dạ hận không thể tìm cái động chui vào kia.
Có điều may là, Lệ Quân Ngự chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lệ Quân Triệt.
Anh nhìn về phía Lệ Quân Triệt, ánh mắt man mát: "Đi vào nhanh một chút."
Nói xong, gương mặt tuấn tú liền lạnh nhạt đi vào cửa chính khách sạn.
Từ đầu tới cuối, lại giống như hoàn toàn không chú ý tới người tên Nguyễn Manh Manh này tồn tại, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí trên người cô.
"Khụ ——" thiếu niên đẹp trai ho nhẹ một tiếng, cảm thấy lúng túng, muốn bổ cứu một hồi, "Kẹo bông gòn, anh trai tôi kỳ thực..."
"Không có chuyện gì, tôi rõ ràng. Lệ đại thiếu người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp giúp tôi một chút, để tôi chiếm tiện nghi dùng thân phận bạn gái của anh ấy giải vây... Tôi không biết cảm kích, còn chủ động nói chia tay, là tôi không biết cân nhắc lãng phí ý tốt của anh ấy. Anh ấy không để ý tới tôi, là hiện tượng bình thường."
Nói tới đây, Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.
Cô vỗ vỗ vai Lệ Quân Triệt, "Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì... Không phải như vậy cũng rất tốt sao? Anh ấy không để ý tới tôi, cũng đỡ phải bị anh ấy dạy dỗ... Cậu biết đó, anh trai cậu rất đáng sợ."
Lệ Quân Triệt: "..."
Được rồi, anh còn tưởng rằng anh cả lạnh nhạt như vậy, sẽ tổn thương kẹo bông gòn.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô mặt mày vui vẻ, dường như cũng không có ảnh hưởng gì... Xem ra, thực sự là anh suy nghĩ nhiều.
"Có điều..." Nguyễn Manh Manh nói đến đây, chuyển đề tài, "Cậu xem anh cả cậu không thèm nhìn tôi một chút, khẳng định vô cùng ghét bỏ. Nếu không, bữa tiệc đêm nay tôi liền không xuất hiện, miễn làm anh ấy mất khẩu vị."
Nói, liền nhân cơ hội muốn trở về trong xe.
"Không được, cô bước xuống cho tôi..." Lệ Quân Triệt từ sau nắm lấy cổ áo Nguyễn Manh Manh, ỷ vào ưu thế thân cao, lại như xách gà con đưa cô đi.
Lệ Quân Triệt: "Ba bảo tôi nhất định phải đưa cô tới, cô không đi, tôi sẽ bị ông ấy phiền chết..."
Nguyễn Manh Manh: "Đừng, đừng mà... Cậu để tôi trở về đi thôi, tôi thật sự không muốn đi... Cậu thả tôi ra, tôi mua cho cậu 10 cái kẹo que!"
Lệ Quân Triệt: "Không được —— "
Nguyễn Manh Manh: "50 cái!"
Lệ Quân Triệt: "Không..."
Nguyễn Manh Manh: "100 cái!"
Lệ Quân Triệt: "..."
*
Cuối cùng, sau khi trải qua một phen người thần giao chiến, thiếu niên đẹp trai Lệ Quân Triệt vẫn là mạnh mẽ cứng rắn kéo Nguyễn Manh Manh vào nhà hàng khách sạn.
Hết cách rồi, tuy rằng anh cực kỳ thèm nhỏ dãi 100 cái kẹo que, nhưng so với kẹo que, ba và anh cả của mình hiển nhiên càng kinh khủng hơn.
Lệ Quân Triệt cảm thấy Nguyễn Manh Manh hoàn toàn chính là quấy rối, bình thường ở nhà cũng không thấy cô thẹn thùng như thế, vì sao đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn phiền phiền nhiễu nhiễu.
Cũng mặc kệ cô, kéo cô xuống xe.
Nhưng sức lực của Nguyễn Manh Manh, không phải Lệ Quân Triệt có thể kéo được.
Cô gắt gao nắm cửa xe, hận không thể kéo cửa chiếc Bentley đặc biệt đưa đón Tam Thiếu gia Lệ gia đi học kia đến biến hình.
Đột nhiên, một giọng cực kỳ trầm thấp, từ phía sau hai người truyền đến.
"Lệ Quân Triệt, ai bảo chú gây sự ở cửa khách sạn?"
Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Triệt đồng thời quay đầu, đối diện con ngươi đen u lạnh thâm thúy của Lệ Quân Ngự.
Chỉ thấy Lệ Quân Ngự mặt không cảm xúc đứng phía sau bọn họ, khuôn mặt lạnh lẽo.
"Anh, anh cả..." Lệ Quân Triệt vừa thấy anh cả của mình xuất hiện, vội vã buông Nguyễn Manh Manh ra.
Không chỉ buông tay, còn thuận thế giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng.
Cả người Nguyễn Manh Manh cũng như ổn định, nhìn Lệ Quân Ngự vài giây không dám động.
Cũng không biết tại sao, sáng sớm còn nói phải dùng tâm trạng bình thường đối mặt, nhưng bây giờ chạm mặt, trái tim lại thịch thịch thịch cuồng nhảy không ngừng.
Không phải loại đập loạn vì rung động kia, mà là loại đập hoảng loạn vì bị dọa đến gần chết, chột dạ hận không thể tìm cái động chui vào kia.
Có điều may là, Lệ Quân Ngự chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lệ Quân Triệt.
Anh nhìn về phía Lệ Quân Triệt, ánh mắt man mát: "Đi vào nhanh một chút."
Nói xong, gương mặt tuấn tú liền lạnh nhạt đi vào cửa chính khách sạn.
Từ đầu tới cuối, lại giống như hoàn toàn không chú ý tới người tên Nguyễn Manh Manh này tồn tại, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí trên người cô.
"Khụ ——" thiếu niên đẹp trai ho nhẹ một tiếng, cảm thấy lúng túng, muốn bổ cứu một hồi, "Kẹo bông gòn, anh trai tôi kỳ thực..."
"Không có chuyện gì, tôi rõ ràng. Lệ đại thiếu người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp giúp tôi một chút, để tôi chiếm tiện nghi dùng thân phận bạn gái của anh ấy giải vây... Tôi không biết cảm kích, còn chủ động nói chia tay, là tôi không biết cân nhắc lãng phí ý tốt của anh ấy. Anh ấy không để ý tới tôi, là hiện tượng bình thường."
Nói tới đây, Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.
Cô vỗ vỗ vai Lệ Quân Triệt, "Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì... Không phải như vậy cũng rất tốt sao? Anh ấy không để ý tới tôi, cũng đỡ phải bị anh ấy dạy dỗ... Cậu biết đó, anh trai cậu rất đáng sợ."
Lệ Quân Triệt: "..."
Được rồi, anh còn tưởng rằng anh cả lạnh nhạt như vậy, sẽ tổn thương kẹo bông gòn.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô mặt mày vui vẻ, dường như cũng không có ảnh hưởng gì... Xem ra, thực sự là anh suy nghĩ nhiều.
"Có điều..." Nguyễn Manh Manh nói đến đây, chuyển đề tài, "Cậu xem anh cả cậu không thèm nhìn tôi một chút, khẳng định vô cùng ghét bỏ. Nếu không, bữa tiệc đêm nay tôi liền không xuất hiện, miễn làm anh ấy mất khẩu vị."
Nói, liền nhân cơ hội muốn trở về trong xe.
"Không được, cô bước xuống cho tôi..." Lệ Quân Triệt từ sau nắm lấy cổ áo Nguyễn Manh Manh, ỷ vào ưu thế thân cao, lại như xách gà con đưa cô đi.
Lệ Quân Triệt: "Ba bảo tôi nhất định phải đưa cô tới, cô không đi, tôi sẽ bị ông ấy phiền chết..."
Nguyễn Manh Manh: "Đừng, đừng mà... Cậu để tôi trở về đi thôi, tôi thật sự không muốn đi... Cậu thả tôi ra, tôi mua cho cậu 10 cái kẹo que!"
Lệ Quân Triệt: "Không được —— "
Nguyễn Manh Manh: "50 cái!"
Lệ Quân Triệt: "Không..."
Nguyễn Manh Manh: "100 cái!"
Lệ Quân Triệt: "..."
*
Cuối cùng, sau khi trải qua một phen người thần giao chiến, thiếu niên đẹp trai Lệ Quân Triệt vẫn là mạnh mẽ cứng rắn kéo Nguyễn Manh Manh vào nhà hàng khách sạn.
Hết cách rồi, tuy rằng anh cực kỳ thèm nhỏ dãi 100 cái kẹo que, nhưng so với kẹo que, ba và anh cả của mình hiển nhiên càng kinh khủng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.