Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 330: Nguyễn Manh Manh Lại Quen Biết Người Nhà Họ Lệ!
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Nguyễn Kiều Kiều đã chờ sẵn ở một bên, đột nhiên nhảy ra. Cô kéo lấy tay Nguyễn Manh Manh, không cho đi.
"Chị gái, chị sao có thể nói chuyện như vậy... Mẹ đã tự mình đến đây xin lỗi chị. Bà dù sao cũng là trưởng bối, chị đừng có thể hiện mình là người không có giáo dục như vậy chứ!"
Nguyễn Manh Manh: "..."
Nguyễn Kiều Kiều và mẹ cô ta đều bị rắn nhập sao?
Nói thì cứ nói, sao lại cứ cầm tay cô như vậy, không biết như vậy sẽ khiến cô buồn nôn sao?
Nguyễn Manh Manh thiếu kiên nhẫn, sáng sớm đến trường đã gặp phải loại chuyện này rồi.
Không quan tâm đây là cổng trường, cô cũng không quan tâm chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Nguyễn, có khiến cho ba 'thất vọng'.
Nguyễn Manh Manh quay lại, không để ý đến Nguyễn Kiều Kiều, không chút lưu tình nói: "Xin lỗi phải có dáng vẻ của xin lỗi, mẹ con cô đột nhiên xuất hiện, mở mồm ra là nói 'trốn học', ngậm miệng thì chính là 'không học cho giỏi', có trời mới biết mẹ con cô đến đây xin lỗi hay đến kiếm chuyện?"
"Em, mẹ con em không phải..." Nguyễn Kiều Kiều lui về phía sau vài bước, mãi đến khi được Tần Phương đỡ mới dừng lại.
Cô theo bản năng tỏ ra đáng yêu, muốn giải thích. Lời còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Tần Phương ngăn cản.
"Kiều Kiều, con chờ đã" Móng tay sơn đỏ của Tần Phương giơ ra, ngăn cản Nguyễn Kiều Kiều.
Sau đó, bà buộc tóc lại, phong tình vạn chủng đi tới trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, đi về phía Nguyễn Manh Manh, khom người xuống.
Cúi đầu—
Tần Phương cúi đầu về phía Nguyễn Manh Manh!
"Manh Manh, con nói đúng, lúc nãy mẹ qua sốt ruột, bởi vì quá quan tâm con nên nói sai, không để ý đến tâm trạng của con. Xin lỗi, mẹ xin lỗi con..."
Ở Lệ gia thì cứng rắn, Nguyễn Manh Manh tranh đấu với Tần Phương nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên nói ba chữ 'xin lỗi' với Nguyễn Manh Manh.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu cúi đầu xin lỗi cô.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Tần Phương đang cúi đầu với Nguyễn Manh Manh, rồi dừng lại trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh có thể cảm giác được ở cổng trường có rất nhiều bạn học đứng bên ngoài xem trò vui, thầy cô nhìn về cô đầy nghi vấn và suy nghĩ.
Lợi hại, thật sự qua lợi hại.
So với việc khóc sướt mướt, đồng cảm với Nguyễn Kiều Kiều, Tần Phương chính là ở đẳng cấp cao hơn.
Nguyễn Manh Manh biết tuy cô không muốn để ý đến Tần Phương nhưng bây giờ không thể như trước hất tay rời đi.
Tần Phương lùi một bước để tiến hai bước, khiến cô không biết làm sao mới có thể xóa sạch tiếng xấu mà Tần Phương gây ra.
Nguyễn Manh Manh điều chỉnh lại tâm trạng mình, muốn mở miệng. Một giọng nói bỡn cợt pha chút lười biếng bất ngờ vang lên.
"Bởi vì quá quan tâm cô ấy nên mới nói sai..." A, lý do này cũng thật hay"
"Nói như vậy, tôi nói cho chồng bà là bà ngoại tình sau lưng ông ta, có phải cũng không thành vấn đề? Chẳng qua là tôi quá quan tâm đến chồng bà có phải đã đội mũ xanh, nói sai lại xin lỗi, có thể chứ?"
Nhị thiếu gia Lệ gia phong lưu lỗi lạc, một tay đút túi quần, khuôn mặt yêu nghiệt chậm rãi từ trong đám đông bước ra.
"Lệ, Lệ nhị thiếu--"
"Đây là... Đây là nhị thiếu gia của Lệ gia... Lệ Quân Đình!!!"
"Anh ta sao có thể xuất hiện ở đây! Anh... Anh ấy quen Nguyễn Manh Manh sao? Anh ấy giúp Nguyễn Manh Manh! Nguyễn Manh Manh thật sự quen biết người nhà họ Lệ!"
Vô số tiếng rít gào của nữ sinh chen lẫn tiếng nam sinh bàn luận ở cổng trường.
Người nhà Lệ gia và nhị thiếu không giống nhau, Lệ nhị thiếu bẩm sinh thích chơi bời, là khách quen của tất cả các quá bar trong thành phố S.
Còn những vị thiếu gia khác người bình thường đều chưa được gặp.
Nhưng Lệ nhị thiếu lại hoàn toàn khác.
Anh có một mảnh đất Phổ La ở thành phố S, dù có không gặp Lệ nhị thiếu ở quán bar thì nhất định sẽ gặp anh đi cùng với một người phụ nữ ở một cửa hàng xa xỉ mua sắm.
Cho dù không gặp Lệ nhị thiếu ở cửa hàng xa xỉ thì nhất định sẽ nhìn thấy ở tiêu đề Bát quái, nhìn thấy gương mặt câu hồn đoạt phách của anh.
Phải biết rằng, Lệ nhị thiếu Lệ Quân Đình có khuôn mặt đẹp trai điên đảo chúng sinh, nhưng ở nước S, con gái nhà giàu cùng với các nữ minh tinh ngày ngày ngóng trông.
"Chị gái, chị sao có thể nói chuyện như vậy... Mẹ đã tự mình đến đây xin lỗi chị. Bà dù sao cũng là trưởng bối, chị đừng có thể hiện mình là người không có giáo dục như vậy chứ!"
Nguyễn Manh Manh: "..."
Nguyễn Kiều Kiều và mẹ cô ta đều bị rắn nhập sao?
Nói thì cứ nói, sao lại cứ cầm tay cô như vậy, không biết như vậy sẽ khiến cô buồn nôn sao?
Nguyễn Manh Manh thiếu kiên nhẫn, sáng sớm đến trường đã gặp phải loại chuyện này rồi.
Không quan tâm đây là cổng trường, cô cũng không quan tâm chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Nguyễn, có khiến cho ba 'thất vọng'.
Nguyễn Manh Manh quay lại, không để ý đến Nguyễn Kiều Kiều, không chút lưu tình nói: "Xin lỗi phải có dáng vẻ của xin lỗi, mẹ con cô đột nhiên xuất hiện, mở mồm ra là nói 'trốn học', ngậm miệng thì chính là 'không học cho giỏi', có trời mới biết mẹ con cô đến đây xin lỗi hay đến kiếm chuyện?"
"Em, mẹ con em không phải..." Nguyễn Kiều Kiều lui về phía sau vài bước, mãi đến khi được Tần Phương đỡ mới dừng lại.
Cô theo bản năng tỏ ra đáng yêu, muốn giải thích. Lời còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Tần Phương ngăn cản.
"Kiều Kiều, con chờ đã" Móng tay sơn đỏ của Tần Phương giơ ra, ngăn cản Nguyễn Kiều Kiều.
Sau đó, bà buộc tóc lại, phong tình vạn chủng đi tới trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, đi về phía Nguyễn Manh Manh, khom người xuống.
Cúi đầu—
Tần Phương cúi đầu về phía Nguyễn Manh Manh!
"Manh Manh, con nói đúng, lúc nãy mẹ qua sốt ruột, bởi vì quá quan tâm con nên nói sai, không để ý đến tâm trạng của con. Xin lỗi, mẹ xin lỗi con..."
Ở Lệ gia thì cứng rắn, Nguyễn Manh Manh tranh đấu với Tần Phương nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên nói ba chữ 'xin lỗi' với Nguyễn Manh Manh.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu cúi đầu xin lỗi cô.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Tần Phương đang cúi đầu với Nguyễn Manh Manh, rồi dừng lại trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh có thể cảm giác được ở cổng trường có rất nhiều bạn học đứng bên ngoài xem trò vui, thầy cô nhìn về cô đầy nghi vấn và suy nghĩ.
Lợi hại, thật sự qua lợi hại.
So với việc khóc sướt mướt, đồng cảm với Nguyễn Kiều Kiều, Tần Phương chính là ở đẳng cấp cao hơn.
Nguyễn Manh Manh biết tuy cô không muốn để ý đến Tần Phương nhưng bây giờ không thể như trước hất tay rời đi.
Tần Phương lùi một bước để tiến hai bước, khiến cô không biết làm sao mới có thể xóa sạch tiếng xấu mà Tần Phương gây ra.
Nguyễn Manh Manh điều chỉnh lại tâm trạng mình, muốn mở miệng. Một giọng nói bỡn cợt pha chút lười biếng bất ngờ vang lên.
"Bởi vì quá quan tâm cô ấy nên mới nói sai..." A, lý do này cũng thật hay"
"Nói như vậy, tôi nói cho chồng bà là bà ngoại tình sau lưng ông ta, có phải cũng không thành vấn đề? Chẳng qua là tôi quá quan tâm đến chồng bà có phải đã đội mũ xanh, nói sai lại xin lỗi, có thể chứ?"
Nhị thiếu gia Lệ gia phong lưu lỗi lạc, một tay đút túi quần, khuôn mặt yêu nghiệt chậm rãi từ trong đám đông bước ra.
"Lệ, Lệ nhị thiếu--"
"Đây là... Đây là nhị thiếu gia của Lệ gia... Lệ Quân Đình!!!"
"Anh ta sao có thể xuất hiện ở đây! Anh... Anh ấy quen Nguyễn Manh Manh sao? Anh ấy giúp Nguyễn Manh Manh! Nguyễn Manh Manh thật sự quen biết người nhà họ Lệ!"
Vô số tiếng rít gào của nữ sinh chen lẫn tiếng nam sinh bàn luận ở cổng trường.
Người nhà Lệ gia và nhị thiếu không giống nhau, Lệ nhị thiếu bẩm sinh thích chơi bời, là khách quen của tất cả các quá bar trong thành phố S.
Còn những vị thiếu gia khác người bình thường đều chưa được gặp.
Nhưng Lệ nhị thiếu lại hoàn toàn khác.
Anh có một mảnh đất Phổ La ở thành phố S, dù có không gặp Lệ nhị thiếu ở quán bar thì nhất định sẽ gặp anh đi cùng với một người phụ nữ ở một cửa hàng xa xỉ mua sắm.
Cho dù không gặp Lệ nhị thiếu ở cửa hàng xa xỉ thì nhất định sẽ nhìn thấy ở tiêu đề Bát quái, nhìn thấy gương mặt câu hồn đoạt phách của anh.
Phải biết rằng, Lệ nhị thiếu Lệ Quân Đình có khuôn mặt đẹp trai điên đảo chúng sinh, nhưng ở nước S, con gái nhà giàu cùng với các nữ minh tinh ngày ngày ngóng trông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.