Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 385: Vua Ghen Cấp Hệ Ngân Hà Xuất Hiện
Lục Khinh Quân
02/05/2021
"Đúng vậy, làm sao có thể như vậy..." Nguyễn Manh Manh cầm ngược lại tay Diệp Linh Khê.
"Cậu xem, mình nói với cậu những chuyện này, cậu cũng sẽ cảm thấy là bà nội mình không đúng, nhưng sẽ không cảm thấy mình không đúng, đúng không? Kỳ thực Linh Khê, mình và cậu giống nhau, mình là người có thần kinh cảm giác đau rất không phát triển, xác thực là như bà nội nói mình da dày thịt béo không dễ dàng đau."
"Nhưng mình không dễ dàng đau, không có nghĩa là bà nội đánh mình là đúng. Cũng là đạo lý như vậy, cậu không đau, cũng không có nghĩa là Diệp Phong đánh cậu là đúng."
"Dù cho, cậu bị Diệp Phong tát một cái, lông tóc không tổn hại... Diệp Linh Khê, mình cho cậu biết, Nguyễn Manh Manh mình cũng sẽ thay cậu ngăn cản cậu ta, thay cậu lấy lại công bằng."
Trên sân thượng, ánh tà dương ở trong mắt hạnh óng ánh mọng nước của Nguyễn Manh Manh, điểm một tầng ánh sáng.
Cô quay lưng về phía tà dương sắp xuống núi, quanh người đều bị bao phủ một tầng màu vàng.
Vào giờ phút này, Nguyễn Manh Manh giống như thật sự hóa thân thành mặt trời nhỏ, mang đến cho cuộc sống u ám của Diệp Linh Khê, vô tận ấm áp và ánh sáng.
Diệp Linh Khê cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên đưa tay vòng lấy eo Nguyễn Manh Manh, ôm chặt lấy cô.
Cô nghĩ, có lẽ cả đời cô cũng không cách nào quên ngày hôm nay.
Không cách nào quên, ở sân thượng trường học, có một cô gái từng dùng cực kỳ chân thành và nhiệt tình đối với cô.
Diệp Linh Khê âm thầm quyết định, từ nay về sau, cô nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ thật tốt mặt trời nhỏ của cô.
...
Đáng tiếc, mặt trời nhỏ còn chưa được cô ấy ôm nóng, một bàn tay lớn bỗng nhiên duỗi tới.
Cánh tay lớn thuộc về người đàn ông nắm chặt lấy tay Nguyễn Manh Manh, kéo cô từ trong lồng ngực Diệp Linh Khê ra.
Lệ Quân Ngự bị Nguyễn Manh Manh cho leo cây, chẳng biết lúc nào cũng lên sân thượng.
Lúc này, mặt anh lạnh lùng, ánh mắt trầm lạnh cướp mèo con của anh, từ trong lồng ngực của Diệp Linh Khê ra, ôm chặt.
động tác hai tay vòng lấy eo nhỏ của Nguyễn Manh Manh, ý vị giữ lấy mười phần.
Nguyễn Manh Manh, Diệp Linh Khê: ...
*
Xe Hummer quân dụng vốn nên đứng ở giao lộ góc đường, đã tuỳ tiện lái đến cổng trường học.
Lệ Quân Ngự vốn không nên xuất hiện ở trường học, nên tránh hiềm nghi.
Thì lại gương mặt lạnh lùng, nắm chặt lấy tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh, cứ như thế không chút kiêng dè đi qua toàn bộ trường học.
Cửa chỗ ngồi phía sau xe bị mở ra, Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự trực tiếp đẩy vào xe.
"Anh, anh nhẹ chút... Nào có bạn trai bá đạo hung hãn như anh..."
Đáng thương Nguyễn Manh Manh ngã ngồi trên ghế dựa bằng da thật ở phía sau, người còn chưa ngồi vững, cơ thể cao to vĩ đại thuộc về người đàn ông, liền ép tới.
Đóng kín không gian, chỗ ngồi phía sau xe chật hẹp, Lệ Quân Ngự cầm chặt Nguyễn Manh Manh giữa hai tay, tầm mắt thâm thúy mà lạnh lùng nghiêm nghị.
"Anh hung dữ với em..."
Nguyễn Manh Manh lại không sợ anh, đón ánh mắt như có thể ăn mình của Lệ Quân Ngự giống, oan ức nói.
Còn đang trong kỳ khảo sát mà cứ hung dữ như thế, nếu như thật sự bị anh lừa gạt tới tay, còn không biết muốn bắt nạt mình thế nào!
Lệ Quân Ngự tiếp nhận được ánh mắt đáng thương của thiếu nữ, ánh mắt hơi ảm đạm: "Em bị người khác ôm."
Tiếng nói rõ ràng là lạnh lẽo lạnh nhạt, lại lộ ra nồng đậm —— ghen tuông.
Nguyễn Manh Manh ngẩn người, mới phản ứng được: "Đó là bạn em, tên Diệp Linh Khê, là con gái nha..."
Cô cũng không phải là bị người đàn ông khác ôm, Lệ Quân Ngự đây là không vui cái gì?
"Con gái cũng không được. Em... Là của một mình anh..." Ngón tay thon dài xoa mặt non mềm bóng loáng của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
Ừm, có chút ngứa... Còn có chút ngượng ngùng...
Nguyễn Manh Manh không nghĩ tới Lệ Quân Ngự lại nói trực tiếp như thế, mặt thoáng chốc đỏ một nửa, hơi rụt cổ một cái, muốn tách ra.
Mắt phượng đen nhánh của người đàn ông tức thì rơi vào trên mặt cô, mang theo oán giận: "Cô ta ôm em em không né, anh chạm em —— em lại trốn."
"Cậu xem, mình nói với cậu những chuyện này, cậu cũng sẽ cảm thấy là bà nội mình không đúng, nhưng sẽ không cảm thấy mình không đúng, đúng không? Kỳ thực Linh Khê, mình và cậu giống nhau, mình là người có thần kinh cảm giác đau rất không phát triển, xác thực là như bà nội nói mình da dày thịt béo không dễ dàng đau."
"Nhưng mình không dễ dàng đau, không có nghĩa là bà nội đánh mình là đúng. Cũng là đạo lý như vậy, cậu không đau, cũng không có nghĩa là Diệp Phong đánh cậu là đúng."
"Dù cho, cậu bị Diệp Phong tát một cái, lông tóc không tổn hại... Diệp Linh Khê, mình cho cậu biết, Nguyễn Manh Manh mình cũng sẽ thay cậu ngăn cản cậu ta, thay cậu lấy lại công bằng."
Trên sân thượng, ánh tà dương ở trong mắt hạnh óng ánh mọng nước của Nguyễn Manh Manh, điểm một tầng ánh sáng.
Cô quay lưng về phía tà dương sắp xuống núi, quanh người đều bị bao phủ một tầng màu vàng.
Vào giờ phút này, Nguyễn Manh Manh giống như thật sự hóa thân thành mặt trời nhỏ, mang đến cho cuộc sống u ám của Diệp Linh Khê, vô tận ấm áp và ánh sáng.
Diệp Linh Khê cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên đưa tay vòng lấy eo Nguyễn Manh Manh, ôm chặt lấy cô.
Cô nghĩ, có lẽ cả đời cô cũng không cách nào quên ngày hôm nay.
Không cách nào quên, ở sân thượng trường học, có một cô gái từng dùng cực kỳ chân thành và nhiệt tình đối với cô.
Diệp Linh Khê âm thầm quyết định, từ nay về sau, cô nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ thật tốt mặt trời nhỏ của cô.
...
Đáng tiếc, mặt trời nhỏ còn chưa được cô ấy ôm nóng, một bàn tay lớn bỗng nhiên duỗi tới.
Cánh tay lớn thuộc về người đàn ông nắm chặt lấy tay Nguyễn Manh Manh, kéo cô từ trong lồng ngực Diệp Linh Khê ra.
Lệ Quân Ngự bị Nguyễn Manh Manh cho leo cây, chẳng biết lúc nào cũng lên sân thượng.
Lúc này, mặt anh lạnh lùng, ánh mắt trầm lạnh cướp mèo con của anh, từ trong lồng ngực của Diệp Linh Khê ra, ôm chặt.
động tác hai tay vòng lấy eo nhỏ của Nguyễn Manh Manh, ý vị giữ lấy mười phần.
Nguyễn Manh Manh, Diệp Linh Khê: ...
*
Xe Hummer quân dụng vốn nên đứng ở giao lộ góc đường, đã tuỳ tiện lái đến cổng trường học.
Lệ Quân Ngự vốn không nên xuất hiện ở trường học, nên tránh hiềm nghi.
Thì lại gương mặt lạnh lùng, nắm chặt lấy tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh, cứ như thế không chút kiêng dè đi qua toàn bộ trường học.
Cửa chỗ ngồi phía sau xe bị mở ra, Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự trực tiếp đẩy vào xe.
"Anh, anh nhẹ chút... Nào có bạn trai bá đạo hung hãn như anh..."
Đáng thương Nguyễn Manh Manh ngã ngồi trên ghế dựa bằng da thật ở phía sau, người còn chưa ngồi vững, cơ thể cao to vĩ đại thuộc về người đàn ông, liền ép tới.
Đóng kín không gian, chỗ ngồi phía sau xe chật hẹp, Lệ Quân Ngự cầm chặt Nguyễn Manh Manh giữa hai tay, tầm mắt thâm thúy mà lạnh lùng nghiêm nghị.
"Anh hung dữ với em..."
Nguyễn Manh Manh lại không sợ anh, đón ánh mắt như có thể ăn mình của Lệ Quân Ngự giống, oan ức nói.
Còn đang trong kỳ khảo sát mà cứ hung dữ như thế, nếu như thật sự bị anh lừa gạt tới tay, còn không biết muốn bắt nạt mình thế nào!
Lệ Quân Ngự tiếp nhận được ánh mắt đáng thương của thiếu nữ, ánh mắt hơi ảm đạm: "Em bị người khác ôm."
Tiếng nói rõ ràng là lạnh lẽo lạnh nhạt, lại lộ ra nồng đậm —— ghen tuông.
Nguyễn Manh Manh ngẩn người, mới phản ứng được: "Đó là bạn em, tên Diệp Linh Khê, là con gái nha..."
Cô cũng không phải là bị người đàn ông khác ôm, Lệ Quân Ngự đây là không vui cái gì?
"Con gái cũng không được. Em... Là của một mình anh..." Ngón tay thon dài xoa mặt non mềm bóng loáng của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
Ừm, có chút ngứa... Còn có chút ngượng ngùng...
Nguyễn Manh Manh không nghĩ tới Lệ Quân Ngự lại nói trực tiếp như thế, mặt thoáng chốc đỏ một nửa, hơi rụt cổ một cái, muốn tách ra.
Mắt phượng đen nhánh của người đàn ông tức thì rơi vào trên mặt cô, mang theo oán giận: "Cô ta ôm em em không né, anh chạm em —— em lại trốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.