Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 90: Buổi gặp mặt
Hữu Yêu
17/05/2017
Âu Minh Hiên vô ngữ mà liếc mắt nhìn Nam Cung mặc một cái, trẻ con bây giờ nói chuyện thật sự là quá kinh người.
“Bất quá, ai lại lớn mật như vậy? Ngay cả hoa của anh mà cũng dám ngắt?” Nam Cung mặc tò mò hỏi.
“Lãnh Tư Thần.”
Nam Cung mặc sửng sốt, “Khó trách! Đã sớm nghe nói không phải anh ta ngắt không được hoa, chỉ có anh ta không muốn ngắt hoa mà thôi! Người thoạt nhìn rất lạnh, lòng dạ thật sự thâm sâu, ngay cả ba tôi đều mỗi ngày ở trước mặt tôi nói anh ta không phải người dễ chọc. Tôi đời này còn chưa từng bội phục người nào, ngoại trừ Lãnh Tư Thần. Miếng đất trung tâm thành phố kia anh biết chứ? Bao nhiêu người đỏ mắt, ba tôi cũng chưa nhả ra, mấy ngày hôm trước cư nhiên tặng không cho anh ta, quả thực mẹ nó quá âm hiểm!”
“Này! Tiểu tử thúi, cậu rốt cuộc theo phe nào? Có thể hay không nêu lên chính xác thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan!” Âu Minh Hiên nghe Nam Cung mặc ra sức đề cao chí khí người khác, mặt đều nổi cáu lên rồi.
“Quát quát quát! Anh chỉ biết quát tôi! Tôi đau lòng như vậy, anh cũng không an ủi tôi!” Nam Cung mặc ủy khuất đáng thương mà nhìn anh, đôi mắt nhỏ tội nghiệp vô cùng, vừa nhìn biết là uống say rồi.
Đứa nhỏ này vừa uống say sẽ đặc biệt trẻ con, ngày thường luôn thích ra vẻ người lớn, thâm trầm.
“Được được được! Tôi sai!” Anh đây là trêu ai chọc ai.
-
Buổi tối, Hạ Úc Huân ăn mặc thực đàng hoàng thục nữ đi đến điểm hẹn.
Quán cà phê, lúc Hạ Úc Huân đến đối phương vẫn chưa đến.
Cô không khỏi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhân phẩm cô hẳn là sẽ không kém đến mức này chứ?
Đang chán chết mà khuấy cà phê trong ly, trong lòng yên lặng phỉ nhổ, quán cà phê, lại là quán cà phê! Thật là địa điểm hẹn hò không chút sáng tạo.
Năm phút đồng hồ sau, vị kiến trúc sư kia rốt cuộc đến muộn.
Hạ Úc Huân đơn giản liếc mắt đánh giá anh ta một cái, cao 1m8, khuôn mặt chữ quốc cực kỳ đàn ông, mày rậm mắt to, trong tay mang theo cặp công văn hơi cũ.
Ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm.
“Hạ tiểu thư phải không? Thực xin lỗi, đến trễ, tạm thời có một cuộc họp. Xin chào, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Lục Thanh Tùng, nam, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học H ngành công trình gỗ mộc, hiện tại đang làm công trình ở Hoa Tân, lương tháng ba ngàn, có nhà chưa có xe, thân thể khỏe mạnh, không bệnh tật, cha mẹ vẫn còn.”
“Ách……” Hạ Úc Huân ngây ngốc mà nhìn Lục Thanh Tùnh phía đối diện đang ngữ tốc bay nhanh mà khai báo gia môn, ngơ ngác nói, “Tôi có xem qua tư liệu của anh, những cái anh nói tôi đều biết.”
“Vậy về tôi, hạ tiểu thư còn mặt gì khác muốn biết không?”
Đối diện với cô gái thoạt nhìn thực thuần khiết, dáng vẻ nhìn đời chưa sâu, Lục Thanh Tùng ôn nhu hỏi, giống như sợ kinh hách đến cô.
Nếu ngày nào đó anh nhìn thấy gương mặt thật của Hạ Úc Huân…… Người phải chịu kinh hách nhất định sẽ là anh.
“Không có.” Hạ Úc Huân ăn ngay nói thật, cô đối với anh lại không có hứng thú.
“Hạ tiểu thư hiện tại vẫn chưa đi làm phải không?” Vì thế Lục Thanh Tùng chủ động đề cập vấn đề.
“Mới vừa từ chức, đang ôn thi lên thạc sĩ.” Hạ Úc Huân vùi đầu khuấy cà phê, một bộ tiểu gia bích ngọc.
Lục Thanh Tùng mày nhăn lại, nói:“Còn đang học sao?”
“Uhm, tôi muốn tiếp tục học xa hơn.”
Hạ Úc Huân nói chuyện rất ít, Lục Thanh Tùng chỉ xem như cô là căng thẳng ngôn ngữ không tốt, càng thêm kiên nhẫn mà tìm đề tài cùng cô giao lưu.
Mà giờ phút này Hạ Úc Huân lại chỉ muốn đem nắp cà phê trong tay đặt lên đỉnh đầu anh ta.
Đề tài nhàm chán như vậy anh ta rốt cuộc là như thế nào nghĩ đến? Quả thực là thiên tài a!
Lục Thanh Tùng tiếp tục phát biểu cảm nghĩ: “Cuộc sống kỳ thật tựa như một tòa cao ốc do chúng ta dựng nên, chỉ cần là môt millimet khác biệt cũng có thể hủy diệt toàn bộ cao ốc……”
Thật đúng là thanh niên hăng hái hướng về phía trước a! Trong vòng mười phút ngắn ngủn, Lục Thanh Tùng tự thuật đầy đủ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, tiền tài quan cao quý của anh ta…
Dưới quang huy của anh rọi xuống, Hạ Úc Huân cảm thấy chính mình thật sự quá hủ bại.
Đang âm thầm đau thương là lúc, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy một màn nhiệt huyết sôi trào.
“Bất quá, ai lại lớn mật như vậy? Ngay cả hoa của anh mà cũng dám ngắt?” Nam Cung mặc tò mò hỏi.
“Lãnh Tư Thần.”
Nam Cung mặc sửng sốt, “Khó trách! Đã sớm nghe nói không phải anh ta ngắt không được hoa, chỉ có anh ta không muốn ngắt hoa mà thôi! Người thoạt nhìn rất lạnh, lòng dạ thật sự thâm sâu, ngay cả ba tôi đều mỗi ngày ở trước mặt tôi nói anh ta không phải người dễ chọc. Tôi đời này còn chưa từng bội phục người nào, ngoại trừ Lãnh Tư Thần. Miếng đất trung tâm thành phố kia anh biết chứ? Bao nhiêu người đỏ mắt, ba tôi cũng chưa nhả ra, mấy ngày hôm trước cư nhiên tặng không cho anh ta, quả thực mẹ nó quá âm hiểm!”
“Này! Tiểu tử thúi, cậu rốt cuộc theo phe nào? Có thể hay không nêu lên chính xác thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan!” Âu Minh Hiên nghe Nam Cung mặc ra sức đề cao chí khí người khác, mặt đều nổi cáu lên rồi.
“Quát quát quát! Anh chỉ biết quát tôi! Tôi đau lòng như vậy, anh cũng không an ủi tôi!” Nam Cung mặc ủy khuất đáng thương mà nhìn anh, đôi mắt nhỏ tội nghiệp vô cùng, vừa nhìn biết là uống say rồi.
Đứa nhỏ này vừa uống say sẽ đặc biệt trẻ con, ngày thường luôn thích ra vẻ người lớn, thâm trầm.
“Được được được! Tôi sai!” Anh đây là trêu ai chọc ai.
-
Buổi tối, Hạ Úc Huân ăn mặc thực đàng hoàng thục nữ đi đến điểm hẹn.
Quán cà phê, lúc Hạ Úc Huân đến đối phương vẫn chưa đến.
Cô không khỏi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhân phẩm cô hẳn là sẽ không kém đến mức này chứ?
Đang chán chết mà khuấy cà phê trong ly, trong lòng yên lặng phỉ nhổ, quán cà phê, lại là quán cà phê! Thật là địa điểm hẹn hò không chút sáng tạo.
Năm phút đồng hồ sau, vị kiến trúc sư kia rốt cuộc đến muộn.
Hạ Úc Huân đơn giản liếc mắt đánh giá anh ta một cái, cao 1m8, khuôn mặt chữ quốc cực kỳ đàn ông, mày rậm mắt to, trong tay mang theo cặp công văn hơi cũ.
Ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm.
“Hạ tiểu thư phải không? Thực xin lỗi, đến trễ, tạm thời có một cuộc họp. Xin chào, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Lục Thanh Tùng, nam, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học H ngành công trình gỗ mộc, hiện tại đang làm công trình ở Hoa Tân, lương tháng ba ngàn, có nhà chưa có xe, thân thể khỏe mạnh, không bệnh tật, cha mẹ vẫn còn.”
“Ách……” Hạ Úc Huân ngây ngốc mà nhìn Lục Thanh Tùnh phía đối diện đang ngữ tốc bay nhanh mà khai báo gia môn, ngơ ngác nói, “Tôi có xem qua tư liệu của anh, những cái anh nói tôi đều biết.”
“Vậy về tôi, hạ tiểu thư còn mặt gì khác muốn biết không?”
Đối diện với cô gái thoạt nhìn thực thuần khiết, dáng vẻ nhìn đời chưa sâu, Lục Thanh Tùng ôn nhu hỏi, giống như sợ kinh hách đến cô.
Nếu ngày nào đó anh nhìn thấy gương mặt thật của Hạ Úc Huân…… Người phải chịu kinh hách nhất định sẽ là anh.
“Không có.” Hạ Úc Huân ăn ngay nói thật, cô đối với anh lại không có hứng thú.
“Hạ tiểu thư hiện tại vẫn chưa đi làm phải không?” Vì thế Lục Thanh Tùng chủ động đề cập vấn đề.
“Mới vừa từ chức, đang ôn thi lên thạc sĩ.” Hạ Úc Huân vùi đầu khuấy cà phê, một bộ tiểu gia bích ngọc.
Lục Thanh Tùng mày nhăn lại, nói:“Còn đang học sao?”
“Uhm, tôi muốn tiếp tục học xa hơn.”
Hạ Úc Huân nói chuyện rất ít, Lục Thanh Tùng chỉ xem như cô là căng thẳng ngôn ngữ không tốt, càng thêm kiên nhẫn mà tìm đề tài cùng cô giao lưu.
Mà giờ phút này Hạ Úc Huân lại chỉ muốn đem nắp cà phê trong tay đặt lên đỉnh đầu anh ta.
Đề tài nhàm chán như vậy anh ta rốt cuộc là như thế nào nghĩ đến? Quả thực là thiên tài a!
Lục Thanh Tùng tiếp tục phát biểu cảm nghĩ: “Cuộc sống kỳ thật tựa như một tòa cao ốc do chúng ta dựng nên, chỉ cần là môt millimet khác biệt cũng có thể hủy diệt toàn bộ cao ốc……”
Thật đúng là thanh niên hăng hái hướng về phía trước a! Trong vòng mười phút ngắn ngủn, Lục Thanh Tùng tự thuật đầy đủ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, tiền tài quan cao quý của anh ta…
Dưới quang huy của anh rọi xuống, Hạ Úc Huân cảm thấy chính mình thật sự quá hủ bại.
Đang âm thầm đau thương là lúc, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy một màn nhiệt huyết sôi trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.