Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 443: Đã không phải cậu bé ba tuổi
Hữu Yêu
24/10/2017
Tần Mộng Oanh vốn muốn hỏi cô hiện tại còn yêu Lãnh Tư Thần hay không, cuối cùng lại lắc lắc đầu, quên ý nghĩ này đi.
Bởi vì vấn đề này thật sự không có ý nghĩa gì, người đã từng khắc cốt minh tâm dồn toàn bộ tình cảm vào như vậy, có thể nào dùng một vấn đề đơn giản như vậy, hoặc một câu đơn giản yêu hay không yêu để kết luận.
“Ai, đều đã trễ thế này sao!” Hạ Úc Huân nhìn thời gian trên di động, sau đó vỗ vỗ mông đứng lên, nói: “Không nói nữa, em đi bồi Tiểu Bạch của em!”
Tần Mộng Oanh ngáp một cái, đáp:“Đi thôi! Chị cũng đi ngủ.”
Lo lắng vài ngày, cuối cùng có thể ngủ ngon.
Hạ Úc Huân đi vào trong phòng, nhìn đến Tiểu Bạch đang dựa vào bàn chuyên chú mà vẽ tranh.
“Tiểu Bạch, con đang làm gì? Sao còn chưa ngủ?” Đều đã sắp 9 giờ, Tiểu Bạch lại không tìm cô kể chuyện xưa dỗ cậu ngủ như thường lệ, cô có chút kỳ quái.
Cậu nhóc nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Úc Huân đi vào, trên mặt hiện lên một tia khẩn trương, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh, đầu tiên là không nhanh không chậm mà đem tất cả đồ vật trên bàn thu dọn gọn gàng, sau đó nhảy xuống chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân, nói: “Mẹ!”
“Đang làm bài tập sao? Không cần mẹ kiểm tra giúp con sao?”
Hạ Úc Huân vừa muốn đi đến trước bàn, Tiểu Bạch vội vàng kéo cô, nói: “Mẹ, không cần!”
“À, tốt thôi.” Hạ Úc Huân không có kiên trì, Tiểu Bạch của cô không cần cô kiểm tra bài tập.
Tiểu Bạch bò lên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Mẹ, lại đây, kể chuyện xưa!”
Hạ Úc Huân ngồi qua dựa nghiêng trên đầu giường, nói: “Ngày hôm qua chúng ta kể đến nơi nào? Hình như là sắp đại kết cục.”
Tiểu Bạch đem sách trong tay cô khép lại đặt sang một bên, nói: “Mẹ, chúng ta hôm nay không đọc tam quốc.”
“Vậy đọc cái gì? Sơ lược lịch sử thời gian? Con vẫn là tha cho mẹ đi!” Hạ Úc Huân đau đầu không thôi.
Tiểu Bạch chớp đôi mắt to long lanh như nước nhìn cô, nói: “Con muốn nghe chuyện xưa của mẹ và ba.”
“Chuyện xưa của mẹ và ba?” Hạ Úc Huân sửng sốt một lát, đáp: “Ách, Tiểu Bạch, mẹ không phải đã nói rồi sao? Con chỉ có mẹ, ba con mà……”
“Mẹ, mẹ có phải lại muốn nói con không có ba không, con là từ kẻ đá bung ra? Hay là nói ba con là liệt sĩ cách mạng, đã nằm trong nghĩa trang?” Tiểu Bạch có chút tức giận mà nói.
“Khụ, con soa lại biết……”
Cậu nhóc vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô, nói: “Mẹ, con đã không phải đứa trẻ ba tuổi, năm nay con đã năm tuổi rồi!”
Hạ Úc Huân khóe miệng khé nhếch, nói: “Năm tuổi cũng là trẻ con không phải sao?”
Tiểu Bạch bất mãn mà phồng má, đáp: “Đây không phải trọng điểm! Con muốn biết thân thế của mình, mẹ không nên gạt con!”
Hạ Úc Huân nghe vậy thần sắc ảm đạm xuống, đáp: “Rất xin lỗi.”
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô đê tiện cũng thế, cô không thể nói cho Tiểu Bạch biết ba cậu bé là ai, cô không dám mạo hiển cái nguy hiểm này.
Cô sợ bản thân mình sẽ mất đi thứ có được cuối cùng này.
Nhưng Tiểu Bạch nhà cô quá thông minh, cô vắt hết óc suy nghĩ thân thế luôn bị cậu bé phá vỡ dễ như trở bàn tay.
Cảm giác bị chỉ số thông minh đè ép quả thực quá chua xót!
“Mẹ! Con muốn nghe không phải cái này.” Tiểu Bạch lúc này đây khó có được kiên trì, ngữ khí cũng có chút nóng nảy.
Bởi vì, lúc này đây, cậu cần phải biết lý do.
Hạ Úc Huân hốc mắt ửng đỏ, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nói:“Tiểu Bạch, có phải con cảm thấy mẹ không tốt? Mẹ vừa ngu dốt lại mờ mịt, mẹ còn thường xuyên gặp rắc rối, cho nên…… Con mới muốn ba con? Tiểu Bạch có phải con ghét bỏ mẹ hay không?”
Bởi vì vấn đề này thật sự không có ý nghĩa gì, người đã từng khắc cốt minh tâm dồn toàn bộ tình cảm vào như vậy, có thể nào dùng một vấn đề đơn giản như vậy, hoặc một câu đơn giản yêu hay không yêu để kết luận.
“Ai, đều đã trễ thế này sao!” Hạ Úc Huân nhìn thời gian trên di động, sau đó vỗ vỗ mông đứng lên, nói: “Không nói nữa, em đi bồi Tiểu Bạch của em!”
Tần Mộng Oanh ngáp một cái, đáp:“Đi thôi! Chị cũng đi ngủ.”
Lo lắng vài ngày, cuối cùng có thể ngủ ngon.
Hạ Úc Huân đi vào trong phòng, nhìn đến Tiểu Bạch đang dựa vào bàn chuyên chú mà vẽ tranh.
“Tiểu Bạch, con đang làm gì? Sao còn chưa ngủ?” Đều đã sắp 9 giờ, Tiểu Bạch lại không tìm cô kể chuyện xưa dỗ cậu ngủ như thường lệ, cô có chút kỳ quái.
Cậu nhóc nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Úc Huân đi vào, trên mặt hiện lên một tia khẩn trương, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh, đầu tiên là không nhanh không chậm mà đem tất cả đồ vật trên bàn thu dọn gọn gàng, sau đó nhảy xuống chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân, nói: “Mẹ!”
“Đang làm bài tập sao? Không cần mẹ kiểm tra giúp con sao?”
Hạ Úc Huân vừa muốn đi đến trước bàn, Tiểu Bạch vội vàng kéo cô, nói: “Mẹ, không cần!”
“À, tốt thôi.” Hạ Úc Huân không có kiên trì, Tiểu Bạch của cô không cần cô kiểm tra bài tập.
Tiểu Bạch bò lên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Mẹ, lại đây, kể chuyện xưa!”
Hạ Úc Huân ngồi qua dựa nghiêng trên đầu giường, nói: “Ngày hôm qua chúng ta kể đến nơi nào? Hình như là sắp đại kết cục.”
Tiểu Bạch đem sách trong tay cô khép lại đặt sang một bên, nói: “Mẹ, chúng ta hôm nay không đọc tam quốc.”
“Vậy đọc cái gì? Sơ lược lịch sử thời gian? Con vẫn là tha cho mẹ đi!” Hạ Úc Huân đau đầu không thôi.
Tiểu Bạch chớp đôi mắt to long lanh như nước nhìn cô, nói: “Con muốn nghe chuyện xưa của mẹ và ba.”
“Chuyện xưa của mẹ và ba?” Hạ Úc Huân sửng sốt một lát, đáp: “Ách, Tiểu Bạch, mẹ không phải đã nói rồi sao? Con chỉ có mẹ, ba con mà……”
“Mẹ, mẹ có phải lại muốn nói con không có ba không, con là từ kẻ đá bung ra? Hay là nói ba con là liệt sĩ cách mạng, đã nằm trong nghĩa trang?” Tiểu Bạch có chút tức giận mà nói.
“Khụ, con soa lại biết……”
Cậu nhóc vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô, nói: “Mẹ, con đã không phải đứa trẻ ba tuổi, năm nay con đã năm tuổi rồi!”
Hạ Úc Huân khóe miệng khé nhếch, nói: “Năm tuổi cũng là trẻ con không phải sao?”
Tiểu Bạch bất mãn mà phồng má, đáp: “Đây không phải trọng điểm! Con muốn biết thân thế của mình, mẹ không nên gạt con!”
Hạ Úc Huân nghe vậy thần sắc ảm đạm xuống, đáp: “Rất xin lỗi.”
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô đê tiện cũng thế, cô không thể nói cho Tiểu Bạch biết ba cậu bé là ai, cô không dám mạo hiển cái nguy hiểm này.
Cô sợ bản thân mình sẽ mất đi thứ có được cuối cùng này.
Nhưng Tiểu Bạch nhà cô quá thông minh, cô vắt hết óc suy nghĩ thân thế luôn bị cậu bé phá vỡ dễ như trở bàn tay.
Cảm giác bị chỉ số thông minh đè ép quả thực quá chua xót!
“Mẹ! Con muốn nghe không phải cái này.” Tiểu Bạch lúc này đây khó có được kiên trì, ngữ khí cũng có chút nóng nảy.
Bởi vì, lúc này đây, cậu cần phải biết lý do.
Hạ Úc Huân hốc mắt ửng đỏ, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nói:“Tiểu Bạch, có phải con cảm thấy mẹ không tốt? Mẹ vừa ngu dốt lại mờ mịt, mẹ còn thường xuyên gặp rắc rối, cho nên…… Con mới muốn ba con? Tiểu Bạch có phải con ghét bỏ mẹ hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.