Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 395: Đời trước có thù oán
Hữu Yêu
29/09/2017
Đêm khuya, sau khi xử lý xong chính sự, Lãnh Tư Thần không có trực tiếp về chỗ Hạ Úc Huân, mà đi đến nhà Tần Mộng Oanh.
Lúc Tần Mộng Oanh nghe được tiếng chuông cửa có chút kỳ quái, đã trễ thế này ai còn ấn chuông cửa?
Mở cửa, Tần Mộng Oanh mặt đầy kinh ngạc.
“Lãnh Tư Thần…… Như thế nào lại là anh……” Trước mắt người đàn ông tây trang giày da, toàn thân trên dưới không có một chút sơ hở, nhưng ánh mắt anh lại tiết lộ một tia chán nản và cô đơn khác hẳn với bình thường.
“Có thể đi vào chứ? Tìm cô có việc.” Lãnh Tư Thần trầm giọng nói.
“A……” Tần Mộng Oanh cầm đôi dép lê cho anh, nói: “Vào đi!”
Lãnh Tư Thần vào cửa, nhìn thấy tình hình trong phòng thần sắc có chút hoảng hốt.
Không lớn phòng khách khắp nơi đều treo đèn nhỏ và bong bóng màu sắc rực rỡ, trung gian bày một cây thông Noel được trang trí đẹp mắt, dưới tàng cây đặt rất nhiều hộp quà được đóng gói tinh mỹ, mà trên sô pha, Lạc Lạc khoác áo choàng nhỏ màu đỏ mang giày xanh đang cười khanh khách dính vào lòng một ông già Noel……
Lãnh Tư Thần phân biệt một lát mới nhận ra, người hóa trang thành ông già Noel kia cư nhiên là Âu Minh Hiên.
Một màn ấm áp này cùng với hình ảnh pháo hoa tàn hết ở công viên giải trí quạnh quẽ và sự trầm mặc của Hạ Úc Huân lúc đi về hình thành so sánh rõ nét, thế nhưng khiến anh có vài phần hâm mộ.
“Lãnh Tư Thần!? Đã trễ thế này anh đến đây làm gì?” Âu Minh Hiên vừa thấy Lãnh Tư Thần đếm lập tức kích động mà đứng lên.
Lãnh Tư Thần không thèm để ý mà lập tức đi vào, hỏi ngược lại: “Cậu không phải cũng ở đây sao?”
“Chết tiệt! Tôi là ba của Lạc Lạc!” Âu Minh Hiên chống nạnh vẻ mặt đương nhiên.
Tiểu nha đầu bên cạnh liên tục phụ họa: “Ba là ba của Lạc Lạc!”
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nhìn hai người một lớn một nhỏ này, pha cho Lãnh Tư Thần ly trà nóng, nói: “Tùy tiện ngồi đi!”
Âu Minh Hiên thấy cô cư nhiên tiếp đón Lãnh Tư Thần, trong lòng càng nén giận, vẻ mặt bất mãn mà gầm nhẹ: “Cô cái đồ đáng chết này, đêm hôm khuya khoắt, ai cho cô người nào gõ cửa đều mở!”
“Đây không phải bởi vì anh ở nhà sao?” Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nói.
Âu Minh Hiên nghe nói như thế sửng sốt, sau đó hệt như mèo được vuốt lông hừ hừ vài tiếng, rốt cuộc không nói gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải hay không Úc Huân xảy ra chuyện gì?” Tần Mộng Oanh vội vàng hỏi.
Âu Minh Hiên vừa nghe cũng lập tức truy vấn nói, “Cái gì? Úc huân đã xảy ra chuyện? Cái tên cầm thú này, anh lại làm gì cô ấy? Lãnh Tư Thần, cô ấy đã như vậy, anh còn tra tấn cô ấy, anh có còn là con người hay không?”
Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường, nhìn Tần Mộng Oanh, nói:“Chúng ta có thể đơn độc tâm sự chứ?”
Âu Minh Hiên vừa nghe lời này lập tức lại xù lông, nói: “Đơn độc? Cái gì đơn độc? Vì cái gì phải đơn độc? Lãnh Tư Thần anh muốn làm cái gì?”
Tần Mộng Oanh không thể nhịn được nữa mà cắt ngang anh, nói: “Anh ầm ĩ như vậy, chúng tôi nói như thế nào?”
“Tôi ầm ĩ? Cô cư nhiên nói tôi ầm ĩ? Cô đây là ghét bỏ tôi? Được! Tôi đi! Tôi đi là được rồi chứ!” Âu Minh Hiên giống như đã chịu ủy khuất thật lớn, đứng lên muốn đi.
Tiểu nha đầu Lạc Lạc thấy thế vội vàng bổ nhào qua, sắp khóc ra, nói: “Ba đừng đi! Ba đừng đi!”
Tần Mộng Oanh đỡ trán, đau đầu không chịu được, Âu Minh Hiên cùng Lãnh Tư Thần hai người này đời trước có phải có thù oán hay không a, chỉ cần vừa thấy mặt liền ầm ĩ không để yên.
Đương nhiên, Âu Minh Hiên không thể thật sự đi, để Lãnh Tư Thần ở chỗ này, Lạc Lạc khóc vài tiếng liền theo cầu thang giữ lại, nhìn Lãnh Tư Thần với ánh mắt nhìn chằm chằm như nhìn kẻ trộm.
“Có nói gì thì nói nhanh đi!” Âu Minh Hiên thúc giục.
Lúc Tần Mộng Oanh nghe được tiếng chuông cửa có chút kỳ quái, đã trễ thế này ai còn ấn chuông cửa?
Mở cửa, Tần Mộng Oanh mặt đầy kinh ngạc.
“Lãnh Tư Thần…… Như thế nào lại là anh……” Trước mắt người đàn ông tây trang giày da, toàn thân trên dưới không có một chút sơ hở, nhưng ánh mắt anh lại tiết lộ một tia chán nản và cô đơn khác hẳn với bình thường.
“Có thể đi vào chứ? Tìm cô có việc.” Lãnh Tư Thần trầm giọng nói.
“A……” Tần Mộng Oanh cầm đôi dép lê cho anh, nói: “Vào đi!”
Lãnh Tư Thần vào cửa, nhìn thấy tình hình trong phòng thần sắc có chút hoảng hốt.
Không lớn phòng khách khắp nơi đều treo đèn nhỏ và bong bóng màu sắc rực rỡ, trung gian bày một cây thông Noel được trang trí đẹp mắt, dưới tàng cây đặt rất nhiều hộp quà được đóng gói tinh mỹ, mà trên sô pha, Lạc Lạc khoác áo choàng nhỏ màu đỏ mang giày xanh đang cười khanh khách dính vào lòng một ông già Noel……
Lãnh Tư Thần phân biệt một lát mới nhận ra, người hóa trang thành ông già Noel kia cư nhiên là Âu Minh Hiên.
Một màn ấm áp này cùng với hình ảnh pháo hoa tàn hết ở công viên giải trí quạnh quẽ và sự trầm mặc của Hạ Úc Huân lúc đi về hình thành so sánh rõ nét, thế nhưng khiến anh có vài phần hâm mộ.
“Lãnh Tư Thần!? Đã trễ thế này anh đến đây làm gì?” Âu Minh Hiên vừa thấy Lãnh Tư Thần đếm lập tức kích động mà đứng lên.
Lãnh Tư Thần không thèm để ý mà lập tức đi vào, hỏi ngược lại: “Cậu không phải cũng ở đây sao?”
“Chết tiệt! Tôi là ba của Lạc Lạc!” Âu Minh Hiên chống nạnh vẻ mặt đương nhiên.
Tiểu nha đầu bên cạnh liên tục phụ họa: “Ba là ba của Lạc Lạc!”
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nhìn hai người một lớn một nhỏ này, pha cho Lãnh Tư Thần ly trà nóng, nói: “Tùy tiện ngồi đi!”
Âu Minh Hiên thấy cô cư nhiên tiếp đón Lãnh Tư Thần, trong lòng càng nén giận, vẻ mặt bất mãn mà gầm nhẹ: “Cô cái đồ đáng chết này, đêm hôm khuya khoắt, ai cho cô người nào gõ cửa đều mở!”
“Đây không phải bởi vì anh ở nhà sao?” Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nói.
Âu Minh Hiên nghe nói như thế sửng sốt, sau đó hệt như mèo được vuốt lông hừ hừ vài tiếng, rốt cuộc không nói gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải hay không Úc Huân xảy ra chuyện gì?” Tần Mộng Oanh vội vàng hỏi.
Âu Minh Hiên vừa nghe cũng lập tức truy vấn nói, “Cái gì? Úc huân đã xảy ra chuyện? Cái tên cầm thú này, anh lại làm gì cô ấy? Lãnh Tư Thần, cô ấy đã như vậy, anh còn tra tấn cô ấy, anh có còn là con người hay không?”
Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường, nhìn Tần Mộng Oanh, nói:“Chúng ta có thể đơn độc tâm sự chứ?”
Âu Minh Hiên vừa nghe lời này lập tức lại xù lông, nói: “Đơn độc? Cái gì đơn độc? Vì cái gì phải đơn độc? Lãnh Tư Thần anh muốn làm cái gì?”
Tần Mộng Oanh không thể nhịn được nữa mà cắt ngang anh, nói: “Anh ầm ĩ như vậy, chúng tôi nói như thế nào?”
“Tôi ầm ĩ? Cô cư nhiên nói tôi ầm ĩ? Cô đây là ghét bỏ tôi? Được! Tôi đi! Tôi đi là được rồi chứ!” Âu Minh Hiên giống như đã chịu ủy khuất thật lớn, đứng lên muốn đi.
Tiểu nha đầu Lạc Lạc thấy thế vội vàng bổ nhào qua, sắp khóc ra, nói: “Ba đừng đi! Ba đừng đi!”
Tần Mộng Oanh đỡ trán, đau đầu không chịu được, Âu Minh Hiên cùng Lãnh Tư Thần hai người này đời trước có phải có thù oán hay không a, chỉ cần vừa thấy mặt liền ầm ĩ không để yên.
Đương nhiên, Âu Minh Hiên không thể thật sự đi, để Lãnh Tư Thần ở chỗ này, Lạc Lạc khóc vài tiếng liền theo cầu thang giữ lại, nhìn Lãnh Tư Thần với ánh mắt nhìn chằm chằm như nhìn kẻ trộm.
“Có nói gì thì nói nhanh đi!” Âu Minh Hiên thúc giục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.