Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 373: Không khống chế được chính mình
Hữu Yêu
18/09/2017
“Không cần! Đừng đụng vào tôi!”
Hạ Úc Huân dùng hết toàn lực đem Lãnh Tư Thần đẩy ra, càng dùng sức mà chà xát tay mới bị anh nắm lấy, lẩm bẩm tự nói: “Thật dơ bẩn…… Thật dơ bẩn……”
Dơ bẩn? Chính mình đụng chạm cư nhiên làm cô cảm thấy dơ bẩn sao?
Lãnh Tư Thần kinh ngạc vạn phần mà nhìn Hạ Úc Huân, khi nào, cô đã chán ghét mình như vậy?
“Lão đại, chị dâu có chút không bình thường!” Lương Khiêm lo lắng mà nói.
Hướng Viễn cẩn thận quan sát Hạ Úc Huân trong chốc lát liền nhắc nhở, nói: “Lão đại, hiện tại ngàn vạn lần đừng kích thích chị ấy! Cũng đừng chạm vào chị ấy! Đây hình như có chút giống đột phát của chứng cưỡng bách (OCD)……”
“Hướng Viễn, cậu biết? Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy?” Lương Khiêm vội vàng hỏi.
“Cái này, tôi đối với phương diện tâm lý cũng không hiểu biết lắm!” Hướng Viễn khó xử nói.
Phương diện tâm lý……
Lãnh Tư Thần vừa định gọi cho Tần Mộng Oanh, ngoài cửa xe vang lên một trận tiếng thắng xe chói tai, ngay sau đó, Âu Minh Hiên nhanh chóng vọt vào.
Âu Minh Hiên mới vừa nhận được tin tức liền chạy đến bệnh viện, kết quả cô đã không còn nữa, chạy đến chung cư Cẩm Uyển cũng không thấy người, tuyệt vọng đi tới nơi này, quả nhiên ở ngoài sân thấy xe Lãnh Tư Thần.
“Khốn nạn!” Âu Minh Hiên mới vừa vọt vào liền một quyền đánh vào mặt Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần nghiêng người tránh, gương mặt bị cọ đến xuất huyết.
Lương Khiêm cùng Hướng Viễn lập tức xông lên cùng đánh với Âu Minh Hiên.
“Dừng tay!” Lãnh Tư Thần khẽ quát một tiếng.
Ba người dừng đánh nhau, Âu Minh Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái, lập tức chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân.
Lãnh Tư Thần nhắc nhở nói, “Đừng đụng vào cô ấy.”
Đã quá muộn, Âu Minh Hiên mới vừa tới gần một chút, đã bị móng tay Hạ Úc Huân cào vào mặt.
Hạ Úc Huân co rúm người lại, vẻ mặt cảnh giác mà trừng mắt nhìn Âu Minh Hiên có ý đồ tới gần cô, toàn thân bài xích nói cho bọn họ biết, không được tới gần tôi.
“Tại sao lại như vậy……” Âu Minh Hiên không thể tin nổi mà lẩm bẩm tự nói: “Vì cái gì cô ấy lại biến thành như vậy?”
Vì cái gì cô ấy lại giống hệt như lần phát bệnh trước.
“Học trưởng, thực xin lỗi……” Sau một lúc lâu, Hạ Úc Huân cúi đầu nói một câu.
Âu Minh Hiên trong lòng hy vọng lại lần nữa bốc cháy lên, cô vẫn không nghiêm trọng đến mức kia, nhưng, vì cái gì cô phải đối xử với mình như vậy?
“Úc huân, em nhận ra anh sao? Nói cho anh biết, em rốt cuộc làm sao vậy?”
“Em…… Em khống chế không được chính mình, xin anh, đừng tới gần em! Em không muốn anh bị thương!” Hạ Úc Huân thống khổ mà đem đầu chon vào gối, toàn thân run bần bật.
Âu Minh Hiên bấm số gọi cho Tần Mộng Oanh: “Alo, Mộng Oanh, tôi ở tinh võ quán, phiền cô chút, cô có thể lại đây một chuyến chứ?”
Hiện tại xem ra chỉ có thể dựa vào Tần Mộng Oanh.
Mấy người đàn ông đều đang nôn nóng chờ đợi.
Nửa giờ sau, Tần Mộng Oanh rốt cuộc ôm Lạc Lạc đến.
“Sao lại thế này?”
Âu Minh Hiên đem tình huống nói lại với Tần Mộng Oanh, Lãnh Tư Thần bổ sung thêm chút.
Tần Mộng Oanh gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nói: “Đúng là đột phát chứng cưỡng bách.”
“Cô có cách nào chứ?” Âu Minh Hiên vội vàng hỏi.
Vô kế khả thi, Lãnh Tư Thần cũng ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Tần Mộng Oanh trong lòng có chút chua xót, dường như mình chỉ có vào thời điển thế này mới có thể khiến cho anh coi trọng.
“Rất đơn giản.”
Tần Mộng Oanh đi từng bước đến gần Hạ Úc Huân, Âu Minh Hiên đang muốn ngăn lại, lại thấy Lạc Lạc đã giãy giụa xuống đất, lảo đảo cắm đầu tiến vào lòng Hạ Úc Huân, ngẩng khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời lên, gọi: “Chị Tiểu Huân!”
Thân thể nho nhỏ mềm mại tỏng lòng lại làm Hạ Úc Huân nhớ tới đứa bé đã mất kia, cô vô cùng quyến luyến mà ôm Lạc Lạc, thảm đạm cười nhẹ một tiếng, khàn khàn nỉ non nói:“Xem ra, ta không chỉ không có phúc phận có con, cũng không có phúc phận để Lạc Lạc làm con dâu ta rồi……”
Hạ Úc Huân dùng hết toàn lực đem Lãnh Tư Thần đẩy ra, càng dùng sức mà chà xát tay mới bị anh nắm lấy, lẩm bẩm tự nói: “Thật dơ bẩn…… Thật dơ bẩn……”
Dơ bẩn? Chính mình đụng chạm cư nhiên làm cô cảm thấy dơ bẩn sao?
Lãnh Tư Thần kinh ngạc vạn phần mà nhìn Hạ Úc Huân, khi nào, cô đã chán ghét mình như vậy?
“Lão đại, chị dâu có chút không bình thường!” Lương Khiêm lo lắng mà nói.
Hướng Viễn cẩn thận quan sát Hạ Úc Huân trong chốc lát liền nhắc nhở, nói: “Lão đại, hiện tại ngàn vạn lần đừng kích thích chị ấy! Cũng đừng chạm vào chị ấy! Đây hình như có chút giống đột phát của chứng cưỡng bách (OCD)……”
“Hướng Viễn, cậu biết? Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy?” Lương Khiêm vội vàng hỏi.
“Cái này, tôi đối với phương diện tâm lý cũng không hiểu biết lắm!” Hướng Viễn khó xử nói.
Phương diện tâm lý……
Lãnh Tư Thần vừa định gọi cho Tần Mộng Oanh, ngoài cửa xe vang lên một trận tiếng thắng xe chói tai, ngay sau đó, Âu Minh Hiên nhanh chóng vọt vào.
Âu Minh Hiên mới vừa nhận được tin tức liền chạy đến bệnh viện, kết quả cô đã không còn nữa, chạy đến chung cư Cẩm Uyển cũng không thấy người, tuyệt vọng đi tới nơi này, quả nhiên ở ngoài sân thấy xe Lãnh Tư Thần.
“Khốn nạn!” Âu Minh Hiên mới vừa vọt vào liền một quyền đánh vào mặt Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần nghiêng người tránh, gương mặt bị cọ đến xuất huyết.
Lương Khiêm cùng Hướng Viễn lập tức xông lên cùng đánh với Âu Minh Hiên.
“Dừng tay!” Lãnh Tư Thần khẽ quát một tiếng.
Ba người dừng đánh nhau, Âu Minh Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái, lập tức chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân.
Lãnh Tư Thần nhắc nhở nói, “Đừng đụng vào cô ấy.”
Đã quá muộn, Âu Minh Hiên mới vừa tới gần một chút, đã bị móng tay Hạ Úc Huân cào vào mặt.
Hạ Úc Huân co rúm người lại, vẻ mặt cảnh giác mà trừng mắt nhìn Âu Minh Hiên có ý đồ tới gần cô, toàn thân bài xích nói cho bọn họ biết, không được tới gần tôi.
“Tại sao lại như vậy……” Âu Minh Hiên không thể tin nổi mà lẩm bẩm tự nói: “Vì cái gì cô ấy lại biến thành như vậy?”
Vì cái gì cô ấy lại giống hệt như lần phát bệnh trước.
“Học trưởng, thực xin lỗi……” Sau một lúc lâu, Hạ Úc Huân cúi đầu nói một câu.
Âu Minh Hiên trong lòng hy vọng lại lần nữa bốc cháy lên, cô vẫn không nghiêm trọng đến mức kia, nhưng, vì cái gì cô phải đối xử với mình như vậy?
“Úc huân, em nhận ra anh sao? Nói cho anh biết, em rốt cuộc làm sao vậy?”
“Em…… Em khống chế không được chính mình, xin anh, đừng tới gần em! Em không muốn anh bị thương!” Hạ Úc Huân thống khổ mà đem đầu chon vào gối, toàn thân run bần bật.
Âu Minh Hiên bấm số gọi cho Tần Mộng Oanh: “Alo, Mộng Oanh, tôi ở tinh võ quán, phiền cô chút, cô có thể lại đây một chuyến chứ?”
Hiện tại xem ra chỉ có thể dựa vào Tần Mộng Oanh.
Mấy người đàn ông đều đang nôn nóng chờ đợi.
Nửa giờ sau, Tần Mộng Oanh rốt cuộc ôm Lạc Lạc đến.
“Sao lại thế này?”
Âu Minh Hiên đem tình huống nói lại với Tần Mộng Oanh, Lãnh Tư Thần bổ sung thêm chút.
Tần Mộng Oanh gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nói: “Đúng là đột phát chứng cưỡng bách.”
“Cô có cách nào chứ?” Âu Minh Hiên vội vàng hỏi.
Vô kế khả thi, Lãnh Tư Thần cũng ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Tần Mộng Oanh trong lòng có chút chua xót, dường như mình chỉ có vào thời điển thế này mới có thể khiến cho anh coi trọng.
“Rất đơn giản.”
Tần Mộng Oanh đi từng bước đến gần Hạ Úc Huân, Âu Minh Hiên đang muốn ngăn lại, lại thấy Lạc Lạc đã giãy giụa xuống đất, lảo đảo cắm đầu tiến vào lòng Hạ Úc Huân, ngẩng khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời lên, gọi: “Chị Tiểu Huân!”
Thân thể nho nhỏ mềm mại tỏng lòng lại làm Hạ Úc Huân nhớ tới đứa bé đã mất kia, cô vô cùng quyến luyến mà ôm Lạc Lạc, thảm đạm cười nhẹ một tiếng, khàn khàn nỉ non nói:“Xem ra, ta không chỉ không có phúc phận có con, cũng không có phúc phận để Lạc Lạc làm con dâu ta rồi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.