Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 498: Lãnh Tư Thần, anh thật sự rất ấu trĩ!
Hữu Yêu
29/11/2017
Lúc Hạ Úc Huân đuổi tới bệnh viện, phòng bệnh không có người.
Tìm khắp nơi cả nửa ngày, cuối cùng ở hoa viên phía nam bệnh viện tìm được Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần đang run rẩy mà thử đứng lên, đầu tiên chỉ ra sức dùng đùi phải, mới vừa thử đặt chân trái xuống cất bước liền đau đến mức loạng choạng.
Cách đó không xa, Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi đang gấp đến độ xoay quanh, Uất Trì Phi tựa hồ là thật sự nhìn không được, chạy tới muốn dìu anh, lại bị ánh mắt lạnh băng của Lãnh Tư Thần bức lui, hoàn toàn không dám tới gần.
“Tôi bảo các cậu đi chỗ khác, không nghe thấy sao?”
“Nhưng, lão đại……”
Giờ phút này Lãnh Tư Thần tựa như một con sói đơn độc bị thương, tình nguyện một mình lẳng lặng chịu đựng đau đớn, cũng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ anh chật vật suy yếu.
Chỉ nhìn sắc mặt anh kém tới cực điểm liền biết mấy ngày nay anh đối diện như thế nào, nhìn anh một thân chật vật, liền biết anh có bao nhiêu không yêu quý thân thể của mình.
Lãnh Tư Thần, anh cố ý làm như vậy đúng hay không? Cố ý thương tổn chính mình như vậy! Cố ý tùy hứng như vậy! Anh vĩnh viễn biết như thế nào mới có thể nhiễu loạn được tôi…
Anh có biết anh thật sự rất ấu trĩ hay không!
Hạ Úc Huân hơi hơi ngẩng đầu lên, hơn nửa ngày mới sửa sang lại cảm xúc.
Sau một lúc lâu, cô đi nhanh về phía Lãnh Tư Thần, trước khi anh lại ngã một lần nữa đúng lúc đỡ lấy anh, để thân thể anh dựa vào đầu vai mình.
Lương Khiêm và Uất Trì Phi thấy Hạ Úc Huân rốt cuộc xuất hiện, đồng thời lộ ra như vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Cô tới làm cái gì? Tránh ra! Không cần cô đỡ.” Rõ ràng trong lòng kích động đến không nhịn được, lại còn làm ra một bộ lạnh nhạt đem cô đẩy ra.
Người đàn ông này! Không phải chính anh bảo cô đi sao? Hiện tại lại cáu kỉnh, cô rốt cuộc muốn như thế nào?
“Xe lăn đâu?” Hạ Úc Huân cố nén một hơi hỏi.
“Đây đây!” Lương Khiêm vội vàng đem xe lăn dưới bóng cây đẩy lại đây.
Hạ Úc Huân đem xe lăn đẩy đến sau Lãnh Tư Thần, sau đó làm lơ ánh mắt lạnh băng của anh, hay tay cầm bả vai anh, đem anh ấn ngồi xuống, anh vừa định đứng lên, cô liền nghiêng người qua, cánh tay chống trên hai bên tay vịn xe lăn, hai tròng mắt nén giận mà nhìn anh, nói:“Hôm nay dừng ở đây.”
Cô đột nhiên tới gần, trên người tỏa ra hương hoa hồng nhàn nhạt sau tắm gội quanh quẩn, gió thổi qua, sợi tóc ướt nhẹ nhàng quét qua da thịt anh, hơi nhấc mắt, có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong trang phục cô……
Lại cúi đầu, cô gái đáng chết này, cư nhiên mặc quần ngắn như vậy!
Không hiểu Lãnh Tư Thần sắc mặt như đèn kéo quân thay đổi là vì cái gì, Hạ Úc Huân quay ra sau trực tiếp đẩy anh đi.
Lương Khiêm nghẹn họng nhìn trân trối, nói: “Cứ… Cứ như vậy đẩy đi rồi?”
Uất Trì Phi cũng vẻ mặt gặp quỷ, nói: “Lão đại cư nhiên không có nổi trận lôi đình?”
……
Sau khi đem Lãnh Tư Thần đẩy về phòng bệnh, Hạ Úc Huân đem đồ ăn ra, mở hộp cơm, bưng ở trong tay, sau đó dùng muỗng múc một muỗng cơm trắng chấm một ít nước thịt kho tàu đưa tới bên miệng anh.
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không muốn phối hợp.
“Ăn hay không a? Anh không ăn tôi ăn! Tôi cơm cũng chưa ăn liền chạy đến!” Hạ Úc Huân vừa oán giận vừa trực tiếp dùng chút sức lực đem cơm nhét vào.
Lãnh Tư Thần vẻ mặt bất mãn…… Lại thuận thế phối hợp mà mở miệng.
Nhìn một màn trước mắt, Lương Khiêm đã sắp quỳ xuống.
“Fuck! Có lầm hay không! Lão đại anh ấy…… Cứ…… Cứ như vậy ăn rồi? Anh ấy ngày hôm qua không phải còn nói cơm quá cứng, sườn quá chua, gà quá cay……”
Uất Trì Phi đầu đầy hắc tuyến mà đỡ đỡ trán, nói: “Chúng ta mấy ngày nay bị tra tấn đến chết rốt cuộc xem như là cái gì……”
Lão đại, không đùa giỡn như vậy chứ! Đối xử khác biệt này không khỏi cũng quá lớn rồi……
Tìm khắp nơi cả nửa ngày, cuối cùng ở hoa viên phía nam bệnh viện tìm được Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần đang run rẩy mà thử đứng lên, đầu tiên chỉ ra sức dùng đùi phải, mới vừa thử đặt chân trái xuống cất bước liền đau đến mức loạng choạng.
Cách đó không xa, Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi đang gấp đến độ xoay quanh, Uất Trì Phi tựa hồ là thật sự nhìn không được, chạy tới muốn dìu anh, lại bị ánh mắt lạnh băng của Lãnh Tư Thần bức lui, hoàn toàn không dám tới gần.
“Tôi bảo các cậu đi chỗ khác, không nghe thấy sao?”
“Nhưng, lão đại……”
Giờ phút này Lãnh Tư Thần tựa như một con sói đơn độc bị thương, tình nguyện một mình lẳng lặng chịu đựng đau đớn, cũng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ anh chật vật suy yếu.
Chỉ nhìn sắc mặt anh kém tới cực điểm liền biết mấy ngày nay anh đối diện như thế nào, nhìn anh một thân chật vật, liền biết anh có bao nhiêu không yêu quý thân thể của mình.
Lãnh Tư Thần, anh cố ý làm như vậy đúng hay không? Cố ý thương tổn chính mình như vậy! Cố ý tùy hứng như vậy! Anh vĩnh viễn biết như thế nào mới có thể nhiễu loạn được tôi…
Anh có biết anh thật sự rất ấu trĩ hay không!
Hạ Úc Huân hơi hơi ngẩng đầu lên, hơn nửa ngày mới sửa sang lại cảm xúc.
Sau một lúc lâu, cô đi nhanh về phía Lãnh Tư Thần, trước khi anh lại ngã một lần nữa đúng lúc đỡ lấy anh, để thân thể anh dựa vào đầu vai mình.
Lương Khiêm và Uất Trì Phi thấy Hạ Úc Huân rốt cuộc xuất hiện, đồng thời lộ ra như vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Cô tới làm cái gì? Tránh ra! Không cần cô đỡ.” Rõ ràng trong lòng kích động đến không nhịn được, lại còn làm ra một bộ lạnh nhạt đem cô đẩy ra.
Người đàn ông này! Không phải chính anh bảo cô đi sao? Hiện tại lại cáu kỉnh, cô rốt cuộc muốn như thế nào?
“Xe lăn đâu?” Hạ Úc Huân cố nén một hơi hỏi.
“Đây đây!” Lương Khiêm vội vàng đem xe lăn dưới bóng cây đẩy lại đây.
Hạ Úc Huân đem xe lăn đẩy đến sau Lãnh Tư Thần, sau đó làm lơ ánh mắt lạnh băng của anh, hay tay cầm bả vai anh, đem anh ấn ngồi xuống, anh vừa định đứng lên, cô liền nghiêng người qua, cánh tay chống trên hai bên tay vịn xe lăn, hai tròng mắt nén giận mà nhìn anh, nói:“Hôm nay dừng ở đây.”
Cô đột nhiên tới gần, trên người tỏa ra hương hoa hồng nhàn nhạt sau tắm gội quanh quẩn, gió thổi qua, sợi tóc ướt nhẹ nhàng quét qua da thịt anh, hơi nhấc mắt, có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong trang phục cô……
Lại cúi đầu, cô gái đáng chết này, cư nhiên mặc quần ngắn như vậy!
Không hiểu Lãnh Tư Thần sắc mặt như đèn kéo quân thay đổi là vì cái gì, Hạ Úc Huân quay ra sau trực tiếp đẩy anh đi.
Lương Khiêm nghẹn họng nhìn trân trối, nói: “Cứ… Cứ như vậy đẩy đi rồi?”
Uất Trì Phi cũng vẻ mặt gặp quỷ, nói: “Lão đại cư nhiên không có nổi trận lôi đình?”
……
Sau khi đem Lãnh Tư Thần đẩy về phòng bệnh, Hạ Úc Huân đem đồ ăn ra, mở hộp cơm, bưng ở trong tay, sau đó dùng muỗng múc một muỗng cơm trắng chấm một ít nước thịt kho tàu đưa tới bên miệng anh.
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không muốn phối hợp.
“Ăn hay không a? Anh không ăn tôi ăn! Tôi cơm cũng chưa ăn liền chạy đến!” Hạ Úc Huân vừa oán giận vừa trực tiếp dùng chút sức lực đem cơm nhét vào.
Lãnh Tư Thần vẻ mặt bất mãn…… Lại thuận thế phối hợp mà mở miệng.
Nhìn một màn trước mắt, Lương Khiêm đã sắp quỳ xuống.
“Fuck! Có lầm hay không! Lão đại anh ấy…… Cứ…… Cứ như vậy ăn rồi? Anh ấy ngày hôm qua không phải còn nói cơm quá cứng, sườn quá chua, gà quá cay……”
Uất Trì Phi đầu đầy hắc tuyến mà đỡ đỡ trán, nói: “Chúng ta mấy ngày nay bị tra tấn đến chết rốt cuộc xem như là cái gì……”
Lão đại, không đùa giỡn như vậy chứ! Đối xử khác biệt này không khỏi cũng quá lớn rồi……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.