Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 12: Thời gian vùi lấp bí mật
Hữu Yêu
01/05/2017
“Lãnh Tư Triệt!” Hạ Úc Huân kinh hô ra tiếng.
Giờ phút này anh đã đổi cặp kính khác, cũng cởi tây trang, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, một bộ ăn mặc hưu nhàn.
“Là tôi! Cô là…… Tiểu Huân?” Trên mặt Lãnh Tư Triệt hiện lên một tia kinh hỉ.
Sở dĩ chắc chắn là cô, là vì ngoại trừ Hạ Úc Huân, trong trí nhớ của anh không có người nào dám dùng thái độ hung hổ này nói chuyện với Lãnh Tư Thần.
Không nghĩ tới cô gái buổi sáng gặp được cư nhiên sẽ là cô!
Buổi sáng lúc cô không đeo mắt kính, lại khóc đến chật vật như vậy, anh hoàn toàn không có nhận ra cô.
Trong trí nhớ, anh chưa từng thấy cô khóc.
“Là tôi. Thật khéo a! Lúc sáng tôi cư nhiên không nhận ra anh, sau khi nhìn lại tên trên dnah thiếp mới biết được……” Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, có chút xin lỗi mà nói.
Lãnh Tư Triệt không thèm để ý mà cười cười, “Tôi không phải cũng không nhận ra cô sao? Rốt cuộc đã mười năm không gặp rồi!”
“Đúng vậy! Đã lâu như vậy! Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ trèo tường chạy đến biệt thự nhà anh, anh ngồi trên thảm cỏ xanh đọc sách, nhìn thấy tôi nhảy vào, sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế té xuống ha ha……”
Lãnh Tư Triệt cười khẽ, “Tiểu Huân, cô thật là một chút cũng chưa thay đổi.”
“Ha ha, phải không? Tôi xem như anh là đang khen tôi thanh xuân vĩnh trú a! Anh cũng vậy, vẫn đẹp trai như thế!”
Lãnh Tư Triệt nghe vậy có chút thẹn thùng mà mím môi.
Hạ Úc Huân “Phốc” một tiếng, bật cười nói: “Dễ xấu hổ điểm này cũng hoàn toàn không thay đổi……”
“Hai vị muốn đổi nơi để ôn chuyện không ?” Thanh âm lạnh nhạt của Lãnh Tư Thần tức khắc phá vỡ sự ấm áp của cửu biệt trùng phùng.
“Anh, anh cũng vẫn dọa người như vậy.” Lãnh Tư Triệt cười khẽ chế nhạo một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Hạ Úc Huân hỏi, “Tiểu Huân, buổi tối có rảnh không? Chúng ta tụ họp? Ở quán bar Phi Sắc.”
“Buổi tối? Hẳn là không có việc gì rồi……” Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhìn về phía Lãnh Tư Thần.
“Chỉ cần cô rảnh là được, anh buổi tối cũng tới, sẽ không sắp xếp công việc cho cô.” Lãnh Tư Triệt vội vàng xua tan băn khoăn của cô.
“Vậy được rồi, tôi sẽ đi, buổi tối gặp!”
Thịnh tình không thể chối từ, huống chi anh ấy còn là em trai Lãnh Tư Thần, chút mặt mũi này khẳng định là phải cho, dù rằng cô hôm nay thật sự là không có tâm tình gì, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
“Buổi tối gặp!” Lãnh Tư Triệt không dễ phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra.
“A! Đúng rồi! A Triệt số độ kính của anh là bao nhiêu?” Hạ Úc Huân đi được một nửa lại quay trở về.
Lãnh Tư Triệt nghe được tiếng A Triệt quen thuộc kia, cả trái tim đều như tan ra, theo bản năng mà ngơ ngẩn đáp: “Mắt trái một ngàn, mắt phải tám trăm!”
Sau khi Hạ Úc Huân rời đi, Lãnh Tư Thần như suy tư gì nhìn về phía em trai mình, nói: “Khẩu vị của em trở nên nặng như vậy từ khi nào thế?”
Có lẽ Hạ Úc Huân kia ngu ngốc nhìn không ra, nhưng anh liếc mắt một cái liền nhìn ra thái độ của Lãnh Tư Triệt không giống bình thường.
Lãnh Tư Triệt hơi nhếch môi, không e dè bộc lộ tâm tình rất tốt của chính mình:“Nói thật, em vẫn luôn cho rằng anh thích Tiểu Huân, không nghĩ tới anh sẽ cùng vị Bạch tiểu thư kia ở bên nhau, nếu anh căn bản không có ý từ gì, em đương nhiên liền không có phải kiêng nể.”
Lãnh Tư Thần nhíu lại, nói: Em không phải vẫn luôn lạnh nhạt với cô ấy sao?”
“Anh, khi đó thân thể em như vậy, có tư cách gì tiếp cận cô ấy……” Lãnh Tư Triệt lộ ra thần sắc đau thương.
Lãnh Tư Thần trong lòng chấn động, như thế nào cũng không thể tin nổi người em trai ít nói này của mình vẫn luôn có tâm tư như vậy đối với Hạ Úc Huân, hơn nữa cảm tình còn sâu đậm hơn anh nghĩ.
“Anh, buổi tối anh mang Bạch tiểu thư cùng đến đó đi! Em còn có vài đứa bạn học người Mỹ cùng nhau về, càng đông càng vui.” Lãnh Tư Triệt hưng phấn mà kiến nghị, vừa rồi khiến cả người anh tựa như một lần nữa toả sáng sinh khí.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần thất thần lên tiếng.
“Các người buổi sáng đã gặp qua?” Lãnh Tư Thần vừa lật văn kiện, vừa giống như vô tình hỏi.
“Đúng vậy! Cô ấy hoang mang rối loạn vội vàng lao tới, vừa vặn đụng vào em. Đúng rồi, cô ấy lúc đó hình như là đang khóc, anh, anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Lãnh Tư Triệt có chút lo lắng hỏi.
Thấy sắc mặt Lãnh Tư Thần khẽ giật mình, Lãnh Tư Triệt vui đùa nói: “Không phải là anh lại khi dễ cô ấy chứ?”
Sau một hồi trầm mặc, Lãnh Tư Thần đỡ trán, thanh âm thanh lãnh mở miệng nói: “Cô ấy công và tư chẳng phân minh, mắng cô ấy vài câu.”
Giờ phút này anh đã đổi cặp kính khác, cũng cởi tây trang, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, một bộ ăn mặc hưu nhàn.
“Là tôi! Cô là…… Tiểu Huân?” Trên mặt Lãnh Tư Triệt hiện lên một tia kinh hỉ.
Sở dĩ chắc chắn là cô, là vì ngoại trừ Hạ Úc Huân, trong trí nhớ của anh không có người nào dám dùng thái độ hung hổ này nói chuyện với Lãnh Tư Thần.
Không nghĩ tới cô gái buổi sáng gặp được cư nhiên sẽ là cô!
Buổi sáng lúc cô không đeo mắt kính, lại khóc đến chật vật như vậy, anh hoàn toàn không có nhận ra cô.
Trong trí nhớ, anh chưa từng thấy cô khóc.
“Là tôi. Thật khéo a! Lúc sáng tôi cư nhiên không nhận ra anh, sau khi nhìn lại tên trên dnah thiếp mới biết được……” Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, có chút xin lỗi mà nói.
Lãnh Tư Triệt không thèm để ý mà cười cười, “Tôi không phải cũng không nhận ra cô sao? Rốt cuộc đã mười năm không gặp rồi!”
“Đúng vậy! Đã lâu như vậy! Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ trèo tường chạy đến biệt thự nhà anh, anh ngồi trên thảm cỏ xanh đọc sách, nhìn thấy tôi nhảy vào, sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế té xuống ha ha……”
Lãnh Tư Triệt cười khẽ, “Tiểu Huân, cô thật là một chút cũng chưa thay đổi.”
“Ha ha, phải không? Tôi xem như anh là đang khen tôi thanh xuân vĩnh trú a! Anh cũng vậy, vẫn đẹp trai như thế!”
Lãnh Tư Triệt nghe vậy có chút thẹn thùng mà mím môi.
Hạ Úc Huân “Phốc” một tiếng, bật cười nói: “Dễ xấu hổ điểm này cũng hoàn toàn không thay đổi……”
“Hai vị muốn đổi nơi để ôn chuyện không ?” Thanh âm lạnh nhạt của Lãnh Tư Thần tức khắc phá vỡ sự ấm áp của cửu biệt trùng phùng.
“Anh, anh cũng vẫn dọa người như vậy.” Lãnh Tư Triệt cười khẽ chế nhạo một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Hạ Úc Huân hỏi, “Tiểu Huân, buổi tối có rảnh không? Chúng ta tụ họp? Ở quán bar Phi Sắc.”
“Buổi tối? Hẳn là không có việc gì rồi……” Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhìn về phía Lãnh Tư Thần.
“Chỉ cần cô rảnh là được, anh buổi tối cũng tới, sẽ không sắp xếp công việc cho cô.” Lãnh Tư Triệt vội vàng xua tan băn khoăn của cô.
“Vậy được rồi, tôi sẽ đi, buổi tối gặp!”
Thịnh tình không thể chối từ, huống chi anh ấy còn là em trai Lãnh Tư Thần, chút mặt mũi này khẳng định là phải cho, dù rằng cô hôm nay thật sự là không có tâm tình gì, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
“Buổi tối gặp!” Lãnh Tư Triệt không dễ phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra.
“A! Đúng rồi! A Triệt số độ kính của anh là bao nhiêu?” Hạ Úc Huân đi được một nửa lại quay trở về.
Lãnh Tư Triệt nghe được tiếng A Triệt quen thuộc kia, cả trái tim đều như tan ra, theo bản năng mà ngơ ngẩn đáp: “Mắt trái một ngàn, mắt phải tám trăm!”
Sau khi Hạ Úc Huân rời đi, Lãnh Tư Thần như suy tư gì nhìn về phía em trai mình, nói: “Khẩu vị của em trở nên nặng như vậy từ khi nào thế?”
Có lẽ Hạ Úc Huân kia ngu ngốc nhìn không ra, nhưng anh liếc mắt một cái liền nhìn ra thái độ của Lãnh Tư Triệt không giống bình thường.
Lãnh Tư Triệt hơi nhếch môi, không e dè bộc lộ tâm tình rất tốt của chính mình:“Nói thật, em vẫn luôn cho rằng anh thích Tiểu Huân, không nghĩ tới anh sẽ cùng vị Bạch tiểu thư kia ở bên nhau, nếu anh căn bản không có ý từ gì, em đương nhiên liền không có phải kiêng nể.”
Lãnh Tư Thần nhíu lại, nói: Em không phải vẫn luôn lạnh nhạt với cô ấy sao?”
“Anh, khi đó thân thể em như vậy, có tư cách gì tiếp cận cô ấy……” Lãnh Tư Triệt lộ ra thần sắc đau thương.
Lãnh Tư Thần trong lòng chấn động, như thế nào cũng không thể tin nổi người em trai ít nói này của mình vẫn luôn có tâm tư như vậy đối với Hạ Úc Huân, hơn nữa cảm tình còn sâu đậm hơn anh nghĩ.
“Anh, buổi tối anh mang Bạch tiểu thư cùng đến đó đi! Em còn có vài đứa bạn học người Mỹ cùng nhau về, càng đông càng vui.” Lãnh Tư Triệt hưng phấn mà kiến nghị, vừa rồi khiến cả người anh tựa như một lần nữa toả sáng sinh khí.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần thất thần lên tiếng.
“Các người buổi sáng đã gặp qua?” Lãnh Tư Thần vừa lật văn kiện, vừa giống như vô tình hỏi.
“Đúng vậy! Cô ấy hoang mang rối loạn vội vàng lao tới, vừa vặn đụng vào em. Đúng rồi, cô ấy lúc đó hình như là đang khóc, anh, anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Lãnh Tư Triệt có chút lo lắng hỏi.
Thấy sắc mặt Lãnh Tư Thần khẽ giật mình, Lãnh Tư Triệt vui đùa nói: “Không phải là anh lại khi dễ cô ấy chứ?”
Sau một hồi trầm mặc, Lãnh Tư Thần đỡ trán, thanh âm thanh lãnh mở miệng nói: “Cô ấy công và tư chẳng phân minh, mắng cô ấy vài câu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.