Chương 41: Một lần đánh cuộc
Tửu Tiểu Thất
15/03/2013
Hôm nay hết giờ làm, tôi ngồi vào trong xe của Giang Ly, lại thấy không khí hình như có vẻ không được ổn lắm.
Mặt của Giang Ly giống như nước hồ thu, làm cho người ta trong chớp mắt sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo. Hắn tập trung lái xe không thèm chớp mắt lấy một cái, không thèm để ý đến tôi tí nào, ngay cả châm chọc cũng không có một câu.
Tôi nhấp nhổm ngồi trên ghế, không nói lời nào. Tôi thấy hôm nay Giang Ly nhất định là thiếu nợ ai cái gì, bây giờ đang nổi nóng. Tuy rằng tôi không dám nói chuyện với hắn, chẳng qua đối với người có thể khiến Giang Ly cáu thành như vậy làm tôi rất tò mò, còn có sùng bái nữa… Tôi thật mong có thể gặp người kia một chút, nếu mà có thể, có lẽ còn bái người đó làm sư phụ không chừng….
Chẳng qua, tôi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: Tâm tình Giang Ly kém như vậy, khẳng định cần phát tiết, mà nếu hắn phát tiết… Tôi đây chẳng phải chính là nơi trút giận chẳng hay ho gì kia hay sao? Khóc không ra nước mắt, tôi làm sao lại bi thảm như vậy chứ…
Quả nhiên, vừa về nhà, Giang Ly đã bắt đầu soi mói. Hắn dựa vào cửa, hậm hực nhìn tôi đang ngồi trên ghế, nói: “Quan Tiểu Yến, cô không có gì để nói với tôi?”
Tôi tuy rằng rất sợ bị hắn bắt nạt, nhưng lại cực kỳ phản cảm hành vi soi mói này của hắn, thế nên mặt không chút thay đổi mà đáp trả: “Giang Ly, anh không có gì để hỏi tôi sao?”
Giang Ly bước tới, cầm một quyển tạp chí ném tới trước mặt tôi: “Xem trang thứ bảy, kiệt tác của cô.”
Tôi cảm thấy chẳng hiểu ra sao, mở ra trang thứ bảy trên tạp chí, liền hiểu rõ. Trang thứ bảy là ảnh chụp quảng cáo, tràn ngập một trang giấy, đều là hình của tôi và Vương Khải “đôi bạn cùng tiến” mặc các loại trang phục, cùng với một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, thì ra bản thân tôi cười lên cũng rất sáng lạn nha. Hơn nữa tên nhóc Vương Khải kia từ ánh mắt cho đến vẻ mặt đều rất thích hợp, hắn cúi đầu động tình nhìn cô bé đội mũ đỏ, ánh mắt kia có chút ấm áp, có chút nồng cháy, lại có chút chiều chuộng… Nếu chỉ nhìn những tấm ảnh này, tuyệt đối sẽ không ai tin rằng, thằng nhãi này kỳ thật là một con cáo già thích đùa bỡn các cô gái đẹp.
Vì thế tôi thưởng thức mấy trang quảng cáo này, tự đáy lòng cảm thán một câu: “Mấy tấm này chụp rất thành công, tôi phải lưu lại làm kỷ niệm mới được.” Thuận tiện cũng có thể lấy nó nhục nhã Vương Khải một chút.
Tôi vừa dứt lời, Giang Ly đã giật lấy tờ tạp chí, cười khẩy nói: “Đã hồng hạnh ra tường, lại còn hiên ngang bất khuất như vậy?”
Khốn thật, anh nói cái quái gì vậy! Ai hồng hạnh ra tường hả, ai ai ai! Tôi bị mấy câu nói của Giang Ly làm cho nổi khùng, phản bác nói: “Chụp mấy tấm ảnh quảng cáo đã bị coi là hồng hạnh ra tường sao? Anh làm ơn có tí kiến thức một chút có được hay không!”
Giang Ly: “Chụp quảng cáo mà cũng cười vui vẻ như vậy sao?”
Tôi cảm thấy quả thực không thể nói lý với Giang Ly, bèn xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, tôi biết anh tâm tình không tốt, mấy thứ cốc chén bát đĩa ở phòng bếp cho anh đập thoải mái, đừng có làm phiền tôi là được… Hơn nữa, cho dù tôi có hồng hạnh ra tường, thì liên quan gì đến anh chứ?”
“Tôi…” Giang Ly muốn nói lại thôi, ngập ngừng, rốt cục mở miệng: “Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện, phẩm vị của cô so với chỉ số thông minh của cô còn kém hơn nhiều.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi thực hoài nghi, anh không phải đang ghen tị với tôi đấy chứ? Nói thật đi Giang Ly, anh cả đời này có phải chưa được lên tạp chí lần nào đúng không?… Đương nhiên ngoại trừ thông báo tìm bạn trăm năm nha. Kể ra, chị đây không chỉ có lên tạp chí, còn chụp một đống ảnh quảng cáo đẹp như vậy, còn…” Tôi nói đến đây, ngừng lại, đứng lên vỗ vỗ vai Giang Ly, ý tứ sâu xa nói: “Nói thật, tôi cũng hiểu tâm trạng bây giờ của anh, dù sao mọi người đều là người bình thường, kỳ thật muốn trở nên nổi tiếng, rất khó….” Tôi phát hiện tư duy của tôi bây giờ đã lạc đề một cách nghiêm trọng, làm sao có thể tán gẫu đến những phương diện này…. Bạn cũng đừng hỏi tôi làm sao nghĩ vậy, tôi cũng không biết làm sao nữa, dù sao tôi cũng ù ù cạc cạc nói như vậy, có thể là do giấc mộng ngôi sao hồi tám tuổi vẫn còn quấy phá đi, dù sao đại đa số mọi người trong lòng đều hy vọng được người khác chú ý. Đương nhiên, lấy lực ảnh hưởng của mấy tấm ảnh quảng cáo này, xác suất nổi tiếng của tôi cơ bản là bằng không.
Giang Ly nghe xong lời tôi nói, cười lạnh một tiếng, gạt tay tôi ra, nói: “Chụp cái loại quảng cáo hạng hai đăng lên cái tạp chí hạng ba mà cô đã như vậy? Nói thật, cái loại tạp chí kiểu này tôi mới lười lên.”
Tôi nghiêm trang gật đầu một cái: “Ăn không được nho đương nhiên thấy nho chua.”
Giang Ly xoa cằm suy tư trong chốc lát, đột nhiên nói: “Kỳ thật chuyện lên tạp chí cũng chẳng phải việc gì khó.”
Tôi cảm thấy lời này của hắn rất buồn cười: “Đùa sao, không tin ta đánh cuộc một phen?”
“Cuộc thì cuộc.” Giang Ly nói xong, lại lật lật tờ tạp chí kia, lập tức chán ghét quăng sang một bên: “Bất kỳ tạp chí nào cấp bậc cao hơn so với tạp chí này, tùy cô chọn một tờ, nếu tôi mà lên được, như vậy cô thua.”
“Đến luôn, tôi vẫn cứ không tin đấy, anh nghĩ mình là thánh sao.” Tôi cảm thấy Giang Ly đã tự kỷ đến mức mất đi lý trí, chẳng qua nghĩ đến tướng mạo đẹp đẽ có thể buôn bán được của hắn, tôi lại bổ sung thêm: “Không được bắt chước tôi chụp quảng cáo, anh phải có bài viết.”
Giang Ly không thèm suy nghĩ liền gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tôi có chút chột dạ, sợ Giang Ly thực sự có chút tài năng, bèn nói: “Như vậy, chọn ZZ Thời thượng đi.”
Giang Ly trả lời càng thêm rõ ràng: “Được, vậy chọn tạp chí đó.”
Lúc này tôi có chút nghi hoặc, tên Giang Ly này chẳng nhẽ điên rồi, hắn không biết bậc cửa của ZZ Thời thượng cao bao nhiêu sao? Nói gì thì nói, ZZ Thời thượng cũng là tạp chí đứng đầu trong nước, có thể có bài viết trên tạp chí này, đều là những người cực kỳ thành công, nổi tiếng, hơn nữa phải có một đời sống cực kỳ đẳng cấp, đương nhiên sự nhanh nhạy đối với trào lưu mới thời thượng cũng cực cao.
Tôi nhìn Giang Ly, lăc đầu. Kỳ thật Giang Ly giống thanh niên đang thất nghiệp hơn. Như thế, người nổi tiếng thành công — nếu hắn thật sự là người nổi tiếng thành công gì đó, thì bà xã của hắn, tôi đây, cũng phải biết mới đúng chứ? Vì thế cái này, pass. Nói đến đời sống cực kỳ có đẳng cấp, hắn trừ bỏ có chút bệnh sạch sẽ ra, không thích ăn cay, cái khác đều không có gì đặc biệt, hơn nữa, hắn ngay cả nước hoa cũng không thích. Vì thế cái này, cũng pass. Cuối cùng, nhạy bén đối với trào lưu mới? Đùa hay sao, người nhạy bén đối với trào lưu mới, sẽ giơ một quyển tạp chí hạng ba diễu võ dương oai với tôi? Vì thế, nhất định không có quan hệ gì với Giang Ly, pass.
Tóm lại, Giang Ly toàn thân cao thấp chỉ được cái vẻ bề ngoài, nếu ZZ Thời thượng là một cái tạp chỉ cực kỳ *, như vậy có lẽ trong đó mỗi một trang đều sẽ xuất hiện bóng dáng của tiểu công này —– đương nhiên vô cùng có khả năng trong tình trạng áo rách quần manh.
Vì thế tôi đắc ý cười cười: “Anh cứ chờ mà nhận thua đi, đâu phải ai cũng có khả năng xuất hiện trên ZZ Thời thượng?”
Giang Ly lại chẳng thèm để ý, hắn bắt đầu cân nhắc đến vấn đề tiền đặt cược: “Muốn lấy gì làm tiền đặt cược? Cô thích cái gì nhất?”
Tôi không chút do dự đáp: “Tiền.”
Giang Ly: “Được, chúng ta dùng toàn bộ tiền gửi ngân hàng của mình để cược đi. Cô thua, tiền của cô thuộc về tôi, tôi thua, tiền của tôi là của cô.”
Tôi hít một hơi lạnh, dáng vẻ tự tin này của Giang Ly làm cho tôi có chút luống cuống, hắn… hắn sẽ không quen biết gì với chủ biên hay gì đó của ZZ Thời thượng chứ? Nghĩ đến đây, tôi do dự mà hỏi: “Giang Ly, anh rất chắc chắn sẽ có bài viết trên tạp chí kia, đúng không?”
Giang Ly lắc đầu: “Không có, tôi làm sao biết rõ cái tạp chí kia.”
Tôi không tin: “Vậy anh vì sao còn muốn đánh cuộc với tôi, anh không sợ thua sao?”
Giang Ly: “Tôi cảm thấy lên tạp chí chắc cũng không phải chuyện gì khó.”
Được rồi, tư duy của biến thái không thể đánh đồng với người bình thường được, nhất là một tên biến thái tự kỷ, cái này tôi có thể hiểu được. Cho nên tôi càng thêm khinh bỉ, cũng không thèm nghiên cứu tỉ mỉ cấu tạo đầu óc của Giang Ly nữa… Tôi cuối cùng cũng phát hiện ra, thì ra khuyết điểm lớn nhất của Giang Ly chính là tự kỷ khinh địch, oa ha ha ha, lần này có chuyện gì anh đi mà chịu nhá!
Thế nên tôi cảm thấy thắng lợi gần như đã nắm chắc trong tầm tay, liền nói: “Vậy được rồi, vậy tiền gửi ngân hàng của anh có bao nhiêu?”
Giang Ly tiếp tục lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng nhiều hơn cô.”
Tôi lại không nói gì, chẳng qua nghĩ đến chiếc BMWs của hắn, còn có căn nhà rộng mênh mông này của hắn, tôi cũng thừa nhận, chắc là thật sự nhiều hơn so với tôi rồi…
Giang Ly: “Xét thấy tiền của tôi so với cô nhiều hơn, nếu như vậy, không công bằng, cho nên phải có thêm điều kiện.”
Tôi: “Được thôi.” Sớm biết rằng Giang Ly chẳng phải kẻ dễ bắt nạt.
Giang Ly: “Nếu tôi thắng, thì cô… thôi việc đi.”
Tôi kinh hoàng: “Tại sao? “Công việc hiện tại của tôi rất ổn mà, trừ bỏ cấp trên có đôi khi có chút nhàm chán ra, những cái khác cơ bản không có gì bắt bẻ, hơn nữa lại nhiều tiền.
Giang Ly nhíu mày nhìn tôi: “Cô không muốn?”
Tôi đương nhiên không muốn, nhớ hôm rồi thằng nhóc Vương Khải kia còn tăng gấp đôi tiền lương đấy, công việc tốt như vậy có đốt đèn lồng đi tìm còn khó nha ~
Giang Ly: “Không muốn thì quên đi, tôi cũng biết là có thể xuất hiện trên tạp chí cũng không đơn giản như vậy…”
Tôi bắt lấy cổ tay Giang Ly: “Đồng ý đồng ý, tôi đồng ý!” Hiếm khi Giang Ly xúc động mất lý trí như vậy, xem ra lần này tôi thắng chắc rồi, không túm lấy cơ hội, sẽ hối hận cả đời!
Giang Ly cúi đầu nhìn cánh tay của tôi, cong khóe miệng nói: “Thành giao.”
Trái tim thấp thỏm của tôi cuối cùng cũng hạ xuống. Lúc này, Giang Ly lại nói: “Nhưng mà tôi vẫn thấy, cô có vẻ đang chiếm tiện nghi của tôi.”
Tôi nói một cách đầy chính nghĩa trách cứ hắn: “Đã nói xong hết rồi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy… Không được, tôi không tin vào nhân phẩm của anh, chúng ta vẫn nên ký hiệp nghị để ngừa bất trắc đi.”
Tôi nói xong, không thèm đợi Giang Ly phản ứng lại, chạy tới thư phòng xoạt xoạt xoạt, viết hai bản hiệp nghị, tự mình ký tên xong, sau đó đưa cho Giang Ly. Giang Ly cầm cái bút, chậm chạp không chịu ký: “Tôi vẫn cảm thấy không công bằng, hay là chúng ta đừng đánh cuộc nữa?”
Tôi chống nạnh: “Không được, anh làm sao có thể không giữ lời như vậy, anh có còn là đàn ông không hả anh….”
Vì thế, dưới sự uy hiếp của bản “đàn ông luận”, Giang Ly cuối cùng cũng ngoan ngoãn ký tên.
Tôi cười tủm tỉm nhận lấy hiệp nghị, bắt đầu mơ tưởng đến cảnh Giang Ly bị tôi thắng sạch hết tiền trong tương lai.
Lúc này, giọng nói của Giang Ly lại rất không hợp thời mà vang lên: “Quan Tiểu Yến. ngày kia là sinh nhật tôi rồi, quà sinh nhật cô đã chuẩn bị tốt chưa hả?”
Một câu đánh văng tôi về với sự thật tàn nhẫn.
Mặt của Giang Ly giống như nước hồ thu, làm cho người ta trong chớp mắt sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo. Hắn tập trung lái xe không thèm chớp mắt lấy một cái, không thèm để ý đến tôi tí nào, ngay cả châm chọc cũng không có một câu.
Tôi nhấp nhổm ngồi trên ghế, không nói lời nào. Tôi thấy hôm nay Giang Ly nhất định là thiếu nợ ai cái gì, bây giờ đang nổi nóng. Tuy rằng tôi không dám nói chuyện với hắn, chẳng qua đối với người có thể khiến Giang Ly cáu thành như vậy làm tôi rất tò mò, còn có sùng bái nữa… Tôi thật mong có thể gặp người kia một chút, nếu mà có thể, có lẽ còn bái người đó làm sư phụ không chừng….
Chẳng qua, tôi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: Tâm tình Giang Ly kém như vậy, khẳng định cần phát tiết, mà nếu hắn phát tiết… Tôi đây chẳng phải chính là nơi trút giận chẳng hay ho gì kia hay sao? Khóc không ra nước mắt, tôi làm sao lại bi thảm như vậy chứ…
Quả nhiên, vừa về nhà, Giang Ly đã bắt đầu soi mói. Hắn dựa vào cửa, hậm hực nhìn tôi đang ngồi trên ghế, nói: “Quan Tiểu Yến, cô không có gì để nói với tôi?”
Tôi tuy rằng rất sợ bị hắn bắt nạt, nhưng lại cực kỳ phản cảm hành vi soi mói này của hắn, thế nên mặt không chút thay đổi mà đáp trả: “Giang Ly, anh không có gì để hỏi tôi sao?”
Giang Ly bước tới, cầm một quyển tạp chí ném tới trước mặt tôi: “Xem trang thứ bảy, kiệt tác của cô.”
Tôi cảm thấy chẳng hiểu ra sao, mở ra trang thứ bảy trên tạp chí, liền hiểu rõ. Trang thứ bảy là ảnh chụp quảng cáo, tràn ngập một trang giấy, đều là hình của tôi và Vương Khải “đôi bạn cùng tiến” mặc các loại trang phục, cùng với một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, thì ra bản thân tôi cười lên cũng rất sáng lạn nha. Hơn nữa tên nhóc Vương Khải kia từ ánh mắt cho đến vẻ mặt đều rất thích hợp, hắn cúi đầu động tình nhìn cô bé đội mũ đỏ, ánh mắt kia có chút ấm áp, có chút nồng cháy, lại có chút chiều chuộng… Nếu chỉ nhìn những tấm ảnh này, tuyệt đối sẽ không ai tin rằng, thằng nhãi này kỳ thật là một con cáo già thích đùa bỡn các cô gái đẹp.
Vì thế tôi thưởng thức mấy trang quảng cáo này, tự đáy lòng cảm thán một câu: “Mấy tấm này chụp rất thành công, tôi phải lưu lại làm kỷ niệm mới được.” Thuận tiện cũng có thể lấy nó nhục nhã Vương Khải một chút.
Tôi vừa dứt lời, Giang Ly đã giật lấy tờ tạp chí, cười khẩy nói: “Đã hồng hạnh ra tường, lại còn hiên ngang bất khuất như vậy?”
Khốn thật, anh nói cái quái gì vậy! Ai hồng hạnh ra tường hả, ai ai ai! Tôi bị mấy câu nói của Giang Ly làm cho nổi khùng, phản bác nói: “Chụp mấy tấm ảnh quảng cáo đã bị coi là hồng hạnh ra tường sao? Anh làm ơn có tí kiến thức một chút có được hay không!”
Giang Ly: “Chụp quảng cáo mà cũng cười vui vẻ như vậy sao?”
Tôi cảm thấy quả thực không thể nói lý với Giang Ly, bèn xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, tôi biết anh tâm tình không tốt, mấy thứ cốc chén bát đĩa ở phòng bếp cho anh đập thoải mái, đừng có làm phiền tôi là được… Hơn nữa, cho dù tôi có hồng hạnh ra tường, thì liên quan gì đến anh chứ?”
“Tôi…” Giang Ly muốn nói lại thôi, ngập ngừng, rốt cục mở miệng: “Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện, phẩm vị của cô so với chỉ số thông minh của cô còn kém hơn nhiều.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi thực hoài nghi, anh không phải đang ghen tị với tôi đấy chứ? Nói thật đi Giang Ly, anh cả đời này có phải chưa được lên tạp chí lần nào đúng không?… Đương nhiên ngoại trừ thông báo tìm bạn trăm năm nha. Kể ra, chị đây không chỉ có lên tạp chí, còn chụp một đống ảnh quảng cáo đẹp như vậy, còn…” Tôi nói đến đây, ngừng lại, đứng lên vỗ vỗ vai Giang Ly, ý tứ sâu xa nói: “Nói thật, tôi cũng hiểu tâm trạng bây giờ của anh, dù sao mọi người đều là người bình thường, kỳ thật muốn trở nên nổi tiếng, rất khó….” Tôi phát hiện tư duy của tôi bây giờ đã lạc đề một cách nghiêm trọng, làm sao có thể tán gẫu đến những phương diện này…. Bạn cũng đừng hỏi tôi làm sao nghĩ vậy, tôi cũng không biết làm sao nữa, dù sao tôi cũng ù ù cạc cạc nói như vậy, có thể là do giấc mộng ngôi sao hồi tám tuổi vẫn còn quấy phá đi, dù sao đại đa số mọi người trong lòng đều hy vọng được người khác chú ý. Đương nhiên, lấy lực ảnh hưởng của mấy tấm ảnh quảng cáo này, xác suất nổi tiếng của tôi cơ bản là bằng không.
Giang Ly nghe xong lời tôi nói, cười lạnh một tiếng, gạt tay tôi ra, nói: “Chụp cái loại quảng cáo hạng hai đăng lên cái tạp chí hạng ba mà cô đã như vậy? Nói thật, cái loại tạp chí kiểu này tôi mới lười lên.”
Tôi nghiêm trang gật đầu một cái: “Ăn không được nho đương nhiên thấy nho chua.”
Giang Ly xoa cằm suy tư trong chốc lát, đột nhiên nói: “Kỳ thật chuyện lên tạp chí cũng chẳng phải việc gì khó.”
Tôi cảm thấy lời này của hắn rất buồn cười: “Đùa sao, không tin ta đánh cuộc một phen?”
“Cuộc thì cuộc.” Giang Ly nói xong, lại lật lật tờ tạp chí kia, lập tức chán ghét quăng sang một bên: “Bất kỳ tạp chí nào cấp bậc cao hơn so với tạp chí này, tùy cô chọn một tờ, nếu tôi mà lên được, như vậy cô thua.”
“Đến luôn, tôi vẫn cứ không tin đấy, anh nghĩ mình là thánh sao.” Tôi cảm thấy Giang Ly đã tự kỷ đến mức mất đi lý trí, chẳng qua nghĩ đến tướng mạo đẹp đẽ có thể buôn bán được của hắn, tôi lại bổ sung thêm: “Không được bắt chước tôi chụp quảng cáo, anh phải có bài viết.”
Giang Ly không thèm suy nghĩ liền gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tôi có chút chột dạ, sợ Giang Ly thực sự có chút tài năng, bèn nói: “Như vậy, chọn ZZ Thời thượng đi.”
Giang Ly trả lời càng thêm rõ ràng: “Được, vậy chọn tạp chí đó.”
Lúc này tôi có chút nghi hoặc, tên Giang Ly này chẳng nhẽ điên rồi, hắn không biết bậc cửa của ZZ Thời thượng cao bao nhiêu sao? Nói gì thì nói, ZZ Thời thượng cũng là tạp chí đứng đầu trong nước, có thể có bài viết trên tạp chí này, đều là những người cực kỳ thành công, nổi tiếng, hơn nữa phải có một đời sống cực kỳ đẳng cấp, đương nhiên sự nhanh nhạy đối với trào lưu mới thời thượng cũng cực cao.
Tôi nhìn Giang Ly, lăc đầu. Kỳ thật Giang Ly giống thanh niên đang thất nghiệp hơn. Như thế, người nổi tiếng thành công — nếu hắn thật sự là người nổi tiếng thành công gì đó, thì bà xã của hắn, tôi đây, cũng phải biết mới đúng chứ? Vì thế cái này, pass. Nói đến đời sống cực kỳ có đẳng cấp, hắn trừ bỏ có chút bệnh sạch sẽ ra, không thích ăn cay, cái khác đều không có gì đặc biệt, hơn nữa, hắn ngay cả nước hoa cũng không thích. Vì thế cái này, cũng pass. Cuối cùng, nhạy bén đối với trào lưu mới? Đùa hay sao, người nhạy bén đối với trào lưu mới, sẽ giơ một quyển tạp chí hạng ba diễu võ dương oai với tôi? Vì thế, nhất định không có quan hệ gì với Giang Ly, pass.
Tóm lại, Giang Ly toàn thân cao thấp chỉ được cái vẻ bề ngoài, nếu ZZ Thời thượng là một cái tạp chỉ cực kỳ *, như vậy có lẽ trong đó mỗi một trang đều sẽ xuất hiện bóng dáng của tiểu công này —– đương nhiên vô cùng có khả năng trong tình trạng áo rách quần manh.
Vì thế tôi đắc ý cười cười: “Anh cứ chờ mà nhận thua đi, đâu phải ai cũng có khả năng xuất hiện trên ZZ Thời thượng?”
Giang Ly lại chẳng thèm để ý, hắn bắt đầu cân nhắc đến vấn đề tiền đặt cược: “Muốn lấy gì làm tiền đặt cược? Cô thích cái gì nhất?”
Tôi không chút do dự đáp: “Tiền.”
Giang Ly: “Được, chúng ta dùng toàn bộ tiền gửi ngân hàng của mình để cược đi. Cô thua, tiền của cô thuộc về tôi, tôi thua, tiền của tôi là của cô.”
Tôi hít một hơi lạnh, dáng vẻ tự tin này của Giang Ly làm cho tôi có chút luống cuống, hắn… hắn sẽ không quen biết gì với chủ biên hay gì đó của ZZ Thời thượng chứ? Nghĩ đến đây, tôi do dự mà hỏi: “Giang Ly, anh rất chắc chắn sẽ có bài viết trên tạp chí kia, đúng không?”
Giang Ly lắc đầu: “Không có, tôi làm sao biết rõ cái tạp chí kia.”
Tôi không tin: “Vậy anh vì sao còn muốn đánh cuộc với tôi, anh không sợ thua sao?”
Giang Ly: “Tôi cảm thấy lên tạp chí chắc cũng không phải chuyện gì khó.”
Được rồi, tư duy của biến thái không thể đánh đồng với người bình thường được, nhất là một tên biến thái tự kỷ, cái này tôi có thể hiểu được. Cho nên tôi càng thêm khinh bỉ, cũng không thèm nghiên cứu tỉ mỉ cấu tạo đầu óc của Giang Ly nữa… Tôi cuối cùng cũng phát hiện ra, thì ra khuyết điểm lớn nhất của Giang Ly chính là tự kỷ khinh địch, oa ha ha ha, lần này có chuyện gì anh đi mà chịu nhá!
Thế nên tôi cảm thấy thắng lợi gần như đã nắm chắc trong tầm tay, liền nói: “Vậy được rồi, vậy tiền gửi ngân hàng của anh có bao nhiêu?”
Giang Ly tiếp tục lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng nhiều hơn cô.”
Tôi lại không nói gì, chẳng qua nghĩ đến chiếc BMWs của hắn, còn có căn nhà rộng mênh mông này của hắn, tôi cũng thừa nhận, chắc là thật sự nhiều hơn so với tôi rồi…
Giang Ly: “Xét thấy tiền của tôi so với cô nhiều hơn, nếu như vậy, không công bằng, cho nên phải có thêm điều kiện.”
Tôi: “Được thôi.” Sớm biết rằng Giang Ly chẳng phải kẻ dễ bắt nạt.
Giang Ly: “Nếu tôi thắng, thì cô… thôi việc đi.”
Tôi kinh hoàng: “Tại sao? “Công việc hiện tại của tôi rất ổn mà, trừ bỏ cấp trên có đôi khi có chút nhàm chán ra, những cái khác cơ bản không có gì bắt bẻ, hơn nữa lại nhiều tiền.
Giang Ly nhíu mày nhìn tôi: “Cô không muốn?”
Tôi đương nhiên không muốn, nhớ hôm rồi thằng nhóc Vương Khải kia còn tăng gấp đôi tiền lương đấy, công việc tốt như vậy có đốt đèn lồng đi tìm còn khó nha ~
Giang Ly: “Không muốn thì quên đi, tôi cũng biết là có thể xuất hiện trên tạp chí cũng không đơn giản như vậy…”
Tôi bắt lấy cổ tay Giang Ly: “Đồng ý đồng ý, tôi đồng ý!” Hiếm khi Giang Ly xúc động mất lý trí như vậy, xem ra lần này tôi thắng chắc rồi, không túm lấy cơ hội, sẽ hối hận cả đời!
Giang Ly cúi đầu nhìn cánh tay của tôi, cong khóe miệng nói: “Thành giao.”
Trái tim thấp thỏm của tôi cuối cùng cũng hạ xuống. Lúc này, Giang Ly lại nói: “Nhưng mà tôi vẫn thấy, cô có vẻ đang chiếm tiện nghi của tôi.”
Tôi nói một cách đầy chính nghĩa trách cứ hắn: “Đã nói xong hết rồi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy… Không được, tôi không tin vào nhân phẩm của anh, chúng ta vẫn nên ký hiệp nghị để ngừa bất trắc đi.”
Tôi nói xong, không thèm đợi Giang Ly phản ứng lại, chạy tới thư phòng xoạt xoạt xoạt, viết hai bản hiệp nghị, tự mình ký tên xong, sau đó đưa cho Giang Ly. Giang Ly cầm cái bút, chậm chạp không chịu ký: “Tôi vẫn cảm thấy không công bằng, hay là chúng ta đừng đánh cuộc nữa?”
Tôi chống nạnh: “Không được, anh làm sao có thể không giữ lời như vậy, anh có còn là đàn ông không hả anh….”
Vì thế, dưới sự uy hiếp của bản “đàn ông luận”, Giang Ly cuối cùng cũng ngoan ngoãn ký tên.
Tôi cười tủm tỉm nhận lấy hiệp nghị, bắt đầu mơ tưởng đến cảnh Giang Ly bị tôi thắng sạch hết tiền trong tương lai.
Lúc này, giọng nói của Giang Ly lại rất không hợp thời mà vang lên: “Quan Tiểu Yến. ngày kia là sinh nhật tôi rồi, quà sinh nhật cô đã chuẩn bị tốt chưa hả?”
Một câu đánh văng tôi về với sự thật tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.