Bà Xã Thiên Tài Rất Thích Diễn
Chương 6: Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?
Vương Khiết Băng (Yu)
02/04/2024
Trên cả đoạn đường thì Thịnh Nhược Yêu luôn ngồi dính sát với cái cửa sổ, hành động này của cô làm cho Tư Đình Thịnh thấy không vui. Anh cũng đâu có ăn thịt người, cần gì phải sợ anh như vậy chứ?
Đến đây anh còn cố ý ngồi sát vào cô, nhưng Thịnh Nhược Yêu lại nhích ra thêm một chút, nếu như không có cánh cửa bên kia thì chắc cô đã sớm lọt ra khỏi xe rồi. Gương mặt của Tư Đình Thịnh có hơi đen lại, anh đáng sợ như vậy sao? Anh giết người phóng hỏa, là tù nhân tử hình sao? Tại sao lại xa cách anh như vậy chứ?
Mặc dù Tư Đình Thịnh đang không vui, nhưng Doãn Oánh Tiên nhìn thấy biểu hiện đó lại rất hài lòng, cho đáng đời, này thì suốt ngày làm mặt lạnh với các cô gái hả, cho chừa cái tội không gần nữ sắc, bây giờ có muốn gần cũng không gần được, làm hòa thượng suốt đời đi!
Vừa về đến Thịnh gia là Thịnh Nhược Yêu liền nhảy xuống xe nhanh như thỏ con chạy trốn, nếu như nói đúng thì Thịnh Nhược Yêu chính là con thỏ nhát gan đang sợ hãi con sói Tư Đình Thịnh, và Thịnh gia chính là cái hang mà cô thỏ đang muốn chui vào.
Tuy nhiên, cho dù là có gấp tới mấy thì Thịnh Nhược Yêu cũng nhìn Tư Đình Thịnh, rồi cúi đầu, nhắm mắt nói:
- Cảm ơn anh họ Tư đã đưa em về.
Vốn dĩ Tư Đình Thịnh còn định nói rằng anh không phải anh họ của cô, nhưng có vẻ như thỏ nhỏ đã sợ hãi lắm rồi, vừa nói xong liền vẫy tay với Doãn Oánh Tiên một cái rồi rời đi ngay. Sắc mặt của Tư Đình Thịnh càng lúc càng đen, anh đáng sợ vậy sao?
Nghĩ đến đây thì anh cũng không nhịn được mà hỏi:
- Bộ dạng của tôi đáng sợ lắm à?
Doãn Oánh Tiên cũng cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình, nhưng rồi sau đó cô ấy lại bật chế độ chuyên nghiệp, nói:
- Dù sao Thịnh tiểu thư cũng là một cô gái mới lớn... Tư tổng, nếu anh cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng đó thì cô ấy đương nhiên sẽ sợ rồi.
Tư Đình Thịnh hơi nhíu mày, anh cũng đâu có cố ý, rõ ràng là anh đang muốn kéo gần khoảng cách giữa của hai người cơ mà, nhưng do cô thỏ đó quá nhát gan, anh cứ nhích đến là lại chạy thụt mạng, làm như anh là kẻ biến thái không bằng.
- Về công ty.
[...]
Còn Thịnh Nhược Yêu sau khi vào được nhà mới thở phào nhẹ nhõm, ôi mẹ ơi... Nam chính yêu nghiệt này sao tự nhiên lại ân cần với cô như vậy chứ? Đúng là gặp quỷ rồi.
Cơ mà hình như có gì đó sai sai thì phải... Đáng lý ra thì biểu hiện của Doãn Oánh Tiên phải là thất vọng, buồn bã hay đau khổ mới đúng... Rõ ràng là phải như vậy mà? Tại sao chị ấy lại cười?
Vừa rồi khi cô chào tạm biệt cũng thấy chị ấy cười rất vui vẻ nữa, cô nhận ra được đó không phải là nụ cười công nghiệp bình thường, mà là thật lòng rất vui nên mới cười... Nhưng vui cái gì? Phải ghen! Phải buồn chứ? Tự nhiên cười là sao vậy trời?
Lúc này trong đầu cô đã bắt đầu rối bời và không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa, chán nản ôm đầu ngồi ở ghế sofa, vừa đúng lúc cha và mẹ của cô vừa về nhà. Họ nhìn thấy con gái ôm đầu nhăn nhó, còn tưởng cô bị thương ở đâu.
Mẹ cô thì chạy đến ôm cô, còn cha thì cuống cuồng lên hô hoán:
- Bác sĩ! Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!
Đừng nói là cha mẹ cô cuống lên, ngay cả những người hầu trong nhà cũng hét lên rồi hô hoán, trạng thái của Thịnh gia bây giờ vô cùng hỗn loạn. Nhưng rồi sau đó Thịnh Nhược Yêu lại phải kéo cha mẹ lại, còn luôn miệng nói:
- Cha mẹ! Cha mẹ! Con không sao! Con bình thường mà!
- Bác sĩ... Hả? Cái gì?
- Con nói con bình thường, hai người đừng có hô lên nữa... Nếu ở đây là ngoài đường thì mất mặt chết mất, một người là Tổng thống, một người là chủ tịch công ty lớn... Ôi trời...
Nghe con gái không sao thì Lý Lan Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông cha Thịnh Ngọc Phú thì lại nước mắt ngắn, nước mắt dài ôm áo bông nhỏ vào lòng, còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói:
- Bảo bối à, con đừng có dọa cha mẹ như vậy chứ, nếu con có chuyện gì thì con bảo cha mẹ phải sống làm sao đây?
Hơ hơ... Tính ra thì cha mẹ của cô còn chưa tới năm mươi tuổi mà sao cứ như mấy ông bà già mấy trăm tuổi vậy chứ. Hơn nữa nhìn mẹ cô bây giờ vừa trẻ vừa đẹp, vốn dĩ họ còn có thể sinh thêm mấy đứa nữa, nhưng cô cũng không hiểu tại sao tới giờ họ vẫn không sinh.
Nhưng bỏ qua chuyện sinh hay không sinh đi, cô liền mặc kệ người cha đang thút thít mà ôm lấy mẹ mình, nũng nịu nói:
- Mẹ yêu dấu của con ơi ~
- Bảo bối có chuyện gì?
- Mấy ngày nữa tụi con muốn đi biển chơi á, cho nên mẹ có thể sắp xếp cho con một căn nhà được không? Hừm... Tầm bảy người ở ạ.
- Được rồi, chuyện này cứ để mẹ lo.
Đến đây bà ấy còn nhẹ nhàng gõ vào đầu cô, nói:
- Đều chiều con hết.
#Yu~
Đến đây anh còn cố ý ngồi sát vào cô, nhưng Thịnh Nhược Yêu lại nhích ra thêm một chút, nếu như không có cánh cửa bên kia thì chắc cô đã sớm lọt ra khỏi xe rồi. Gương mặt của Tư Đình Thịnh có hơi đen lại, anh đáng sợ như vậy sao? Anh giết người phóng hỏa, là tù nhân tử hình sao? Tại sao lại xa cách anh như vậy chứ?
Mặc dù Tư Đình Thịnh đang không vui, nhưng Doãn Oánh Tiên nhìn thấy biểu hiện đó lại rất hài lòng, cho đáng đời, này thì suốt ngày làm mặt lạnh với các cô gái hả, cho chừa cái tội không gần nữ sắc, bây giờ có muốn gần cũng không gần được, làm hòa thượng suốt đời đi!
Vừa về đến Thịnh gia là Thịnh Nhược Yêu liền nhảy xuống xe nhanh như thỏ con chạy trốn, nếu như nói đúng thì Thịnh Nhược Yêu chính là con thỏ nhát gan đang sợ hãi con sói Tư Đình Thịnh, và Thịnh gia chính là cái hang mà cô thỏ đang muốn chui vào.
Tuy nhiên, cho dù là có gấp tới mấy thì Thịnh Nhược Yêu cũng nhìn Tư Đình Thịnh, rồi cúi đầu, nhắm mắt nói:
- Cảm ơn anh họ Tư đã đưa em về.
Vốn dĩ Tư Đình Thịnh còn định nói rằng anh không phải anh họ của cô, nhưng có vẻ như thỏ nhỏ đã sợ hãi lắm rồi, vừa nói xong liền vẫy tay với Doãn Oánh Tiên một cái rồi rời đi ngay. Sắc mặt của Tư Đình Thịnh càng lúc càng đen, anh đáng sợ vậy sao?
Nghĩ đến đây thì anh cũng không nhịn được mà hỏi:
- Bộ dạng của tôi đáng sợ lắm à?
Doãn Oánh Tiên cũng cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình, nhưng rồi sau đó cô ấy lại bật chế độ chuyên nghiệp, nói:
- Dù sao Thịnh tiểu thư cũng là một cô gái mới lớn... Tư tổng, nếu anh cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng đó thì cô ấy đương nhiên sẽ sợ rồi.
Tư Đình Thịnh hơi nhíu mày, anh cũng đâu có cố ý, rõ ràng là anh đang muốn kéo gần khoảng cách giữa của hai người cơ mà, nhưng do cô thỏ đó quá nhát gan, anh cứ nhích đến là lại chạy thụt mạng, làm như anh là kẻ biến thái không bằng.
- Về công ty.
[...]
Còn Thịnh Nhược Yêu sau khi vào được nhà mới thở phào nhẹ nhõm, ôi mẹ ơi... Nam chính yêu nghiệt này sao tự nhiên lại ân cần với cô như vậy chứ? Đúng là gặp quỷ rồi.
Cơ mà hình như có gì đó sai sai thì phải... Đáng lý ra thì biểu hiện của Doãn Oánh Tiên phải là thất vọng, buồn bã hay đau khổ mới đúng... Rõ ràng là phải như vậy mà? Tại sao chị ấy lại cười?
Vừa rồi khi cô chào tạm biệt cũng thấy chị ấy cười rất vui vẻ nữa, cô nhận ra được đó không phải là nụ cười công nghiệp bình thường, mà là thật lòng rất vui nên mới cười... Nhưng vui cái gì? Phải ghen! Phải buồn chứ? Tự nhiên cười là sao vậy trời?
Lúc này trong đầu cô đã bắt đầu rối bời và không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa, chán nản ôm đầu ngồi ở ghế sofa, vừa đúng lúc cha và mẹ của cô vừa về nhà. Họ nhìn thấy con gái ôm đầu nhăn nhó, còn tưởng cô bị thương ở đâu.
Mẹ cô thì chạy đến ôm cô, còn cha thì cuống cuồng lên hô hoán:
- Bác sĩ! Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!
Đừng nói là cha mẹ cô cuống lên, ngay cả những người hầu trong nhà cũng hét lên rồi hô hoán, trạng thái của Thịnh gia bây giờ vô cùng hỗn loạn. Nhưng rồi sau đó Thịnh Nhược Yêu lại phải kéo cha mẹ lại, còn luôn miệng nói:
- Cha mẹ! Cha mẹ! Con không sao! Con bình thường mà!
- Bác sĩ... Hả? Cái gì?
- Con nói con bình thường, hai người đừng có hô lên nữa... Nếu ở đây là ngoài đường thì mất mặt chết mất, một người là Tổng thống, một người là chủ tịch công ty lớn... Ôi trời...
Nghe con gái không sao thì Lý Lan Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông cha Thịnh Ngọc Phú thì lại nước mắt ngắn, nước mắt dài ôm áo bông nhỏ vào lòng, còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói:
- Bảo bối à, con đừng có dọa cha mẹ như vậy chứ, nếu con có chuyện gì thì con bảo cha mẹ phải sống làm sao đây?
Hơ hơ... Tính ra thì cha mẹ của cô còn chưa tới năm mươi tuổi mà sao cứ như mấy ông bà già mấy trăm tuổi vậy chứ. Hơn nữa nhìn mẹ cô bây giờ vừa trẻ vừa đẹp, vốn dĩ họ còn có thể sinh thêm mấy đứa nữa, nhưng cô cũng không hiểu tại sao tới giờ họ vẫn không sinh.
Nhưng bỏ qua chuyện sinh hay không sinh đi, cô liền mặc kệ người cha đang thút thít mà ôm lấy mẹ mình, nũng nịu nói:
- Mẹ yêu dấu của con ơi ~
- Bảo bối có chuyện gì?
- Mấy ngày nữa tụi con muốn đi biển chơi á, cho nên mẹ có thể sắp xếp cho con một căn nhà được không? Hừm... Tầm bảy người ở ạ.
- Được rồi, chuyện này cứ để mẹ lo.
Đến đây bà ấy còn nhẹ nhàng gõ vào đầu cô, nói:
- Đều chiều con hết.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.