Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 93: Chương 23.2: Cứu

Minh Khê

20/10/2015

Đợi đến khi đi xa, Tư Đồ Kiều mới hiện thân, đẩy nhẹ cửa ra, chợt lách người biến mất phía sau cửa.

"Lan?"

Bên trong nhà có cây nến, ánh sáng mờ tối, anh chỉ thấy trên giường có người nằm, nhưng cũng không xác định là Lan. Anh mò mẫm đi tới mép giường, Lan nghe thấy tiếng có người gọi mình, lập tức đáp lại, "Anh là ai?"

"Tần Mặc kêu tôi tới cứu cậu, tôi là Tư Đồ Kiều!"

Lan tốn sức đứng dậy, trừ việc trên vai anh trúng một phát đạn, bây giờ còn phát sốt, nếu muốn chạy trốn, sẽ liên lụy tới bọn họ.

"Những người đó không có ác ý, anh nói tiểu thư rời đi, chờ vết thương của tôi lành lại, tự mình sẽ tập hợp với mọi người."

Mặc dù Tư Đồ Kiều nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu một cái, lúc anh đi ra cửa, một khẩu súng lạnh như băng đã để ở sau ót của anh, anh giật mình một cái, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Lá gan không nhỏ!"

Thụy Hoa đứng sau lưng anh cười lạnh, huýt gió một tiếng, vô số ánh đuốc lập tức chạy về phía bên này, Tư Đồ Kiều không thể làm gì khác hơn là vứt vũ khí trên tay, bỏ qua ý đồ muốn chạy trốn.

"An tâm một chút, chớ nóng vội, thật ra thì tôi tới để..."

Tư Đồ Kiều vừa muốn giải thích, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng liền cắt đứt câu của anh, "Để súng xuống!"

Tần Mặc không yên lòng với hành động của Tư Đồ Kiều, tự nhanh lẹ đi vòng qua sau lưng bọn họ, vừa vặn khiến cô nhìn thấy tình huống Tư Đồ Kiều bị bắt. Cô không nhiều muốn, trong lúc đối phương còn chưa tụ tập hết đến đây, liền lặng yên không tiếng động tới gần người Thụy Hoa.

Thủ hạ của Thụy Hoa tay cầm cây đuốc, nhanh chóng tụ lại chỗ này, nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị uy hiếp, cũng giơ lên vũ khí nhắm vào Tư Đồ Kiều và Tần Mặc, không chú ý một chút thì có thể lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

"Nói bọn họ bỏ để vũ khí xuống, lui về phía sau!"

Tần Mặc lạnh lùng nói, Thụy Hoa buông súng trong tay xuống, nói những người kia lui về phía sau mấy bước, "Các người là người của Lam Thiệu Đường sao?"

"Lam Thiệu Đường? Ông rốt cuộc là người nào?"

Thụy Hoa nghe thấy đầu mối, trong lòng thoáng thở ra một hơi, đang lúc hắn định mở miệng, Lan ở trong nhà nghe được tiếng vang, khó khăn kéo thân thể đi ra, "Tiểu thư, người thật..."

"Lan, đừng nhiều lời, mau đi theo ta!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra thần sắc nghiêm túc, Lan không biết nên mở miệng như thế nào, Thụy Hoa cũng buồn bực nở nụ cười, "Ha hả, hiểu lầm, hiểu lầm, em gái nhỏ, chúng tôi là người cùng phe!"

"Người cùng phe?"

"Đúng thê, là người cùng phe, Lan được chúng tôi cứu."

Tần Mặc nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lan, anh gật đầu, tương đương với đồng ý lời của Thụy Hoa, lúc này cô mới buông súng trong tay xuống.

Sau khi giải trừ hiểu lầm, bốn người ngồi ở bên trong nhà gỗ nhỏ, trải qua một hồi giới thiệu, lúc này Tư Đồ Kiều mới thở nhẹ, "Hiểu lầm được gỡ bỏ ra là tốt rồi, chẳng qua là Thụy Hoa, các người rốt cuộc là ai? Tại sao đối địch với Lam Thiệu Đường?"

Thụy Hoa nhìn Tần Mặc một cái, người thiếu nữ này từ đầu đến giờ, vẫn luôn là vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chuyện gì cũng không thể đả kích làm cô chú ý.

"Thanh Nham, chúng tôi là người Thanh Nham!"

"Thanh Nham? Tổ chức bị Lam Thiệu Đường một tay hủy diệt? Khó trách..."

Tư Đồ Kiều kinh ngạc trong chốc lát, Thanh Nham mai danh ẩn tích rất lâu rồi, trước đó, Thanh Nham vẫn luôn là tổ chức lấy thu thập tình báo làm chủ. Nhưng chẳng biết tại sao, nội bộ trở nên rối loạn, dẫn đến Lam Thiệu Đường thừa dịp xâm nhập vào, một lần hủy diệt.



"Chúng tôi chờ giây phút báo thù đã lâu lắm rồi, tôi muốn hỏi một chút, Lan đến nhà cô từ khi nào?"

Tần Mặc nhìn hắn, "Mười năm trước, ba ba tôi mang anh ấy về từ bên ngoài, lúc đó đầu óc anh ấy bị thương, không nhớ mình tên gọi là gì, vì vậy ba ba tôi liền đặt tên anh ấy là Lan."

"Tại sao ông muốn hỏi chuyện này?"

Lan cảm thấy giữa Thụy Hoa và anh có gì đó, mơ hồ biết là cái gì, nhưng cũng không dám xác định.

"Vậy thì đún rồi!"

Ánh mắt Thụy Hoa đột nhiên sáng quắc nhìn về phía Lan, "Cậu chính là đương gia của Thanh Nham, Mục Thất! Tìm lâu như vậy, chúng tôi gần như đã mất hết hy vọng, không nghĩ tới, tôi còn có thể tìm thấy Thiếu chủ!"

Hắn cầm lấy tay Lan, tay kia chỉ vào ngón đeo chiếc nhẫn, chính là tín vật gia chủ lưu lại cho Thiếu chủ, sau này dễ dàng tìm kiếm.

Thật ra thì thời điểm lần đầu tiên Thụy Hoa trông thấy Lan, đã cảm thấy Lan nhìn rất quen mắt, thấy bọn họ trúng mai phục, hắn không chút do dự xuất thủ đến cứu anh, gặp lại chiếc nhẫn ở trên người của anh, hắn liền càng khẳng định hơn, đây là người hắn muốn tìm kiếm.

Lan... Không, hiện tại tên anh là Mục Thất, Mục Thất hình như vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay. Đây là tín vật cha anh để lại cho anh.

"Thật đáng chúc mừng! Thì ra là cậu còn là một Thiếu chủ, không, phải nói là gia chủ! Đây chính là trong họa có phúc!"

Tư Đồ Kiều vui mừng không thôi, nếu như có người Thanh Nham giúp một tay, anh nghĩ, Phong Thần và Tần Mặc sẽ càng thêm thoải mái.

"Nếu mọi người đều là người nhà, như vậy, không phải chúng ta đều đứng trên cùng một trận chiến tuyến sao?"

Tư Đồ Kiều nhân cơ hội hợp tác, Thụy Hoa nhìn về phía Mục Thất, "Nếu đã tìm được Thiếu chủ, như vậy quyết định này, để cho Thiếu chủ làm đi!"

Mục Thất nhìn về phía Tần Mặc, "Là lão gia và tiểu thư cho ta chỗ ở, tích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo (*), Thanh Nham đương nhiên sẽ hiệp trợ! Tiểu thư, người yên tâm, tôi vẫn luôn đứng ở bên cô!"

(*)Ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Tần Mặc gật đầu, lần này Mục Thất mất tích, lại cho bọn họ nhiều hơn một người trợ giúp, nhưng mà Thanh Nham không thể bại lộ quá sớm, chỉ sợ Lam Thiệu Đường đã phá hủy Thanh Nham một lần rồi, thì có thể có lần thứ hai.

Giải quyết xong chuyện Mục Thất, mấy người Tần Mặc cũng ở trong núi mấy ngày, bị muỗi cắn đông một khối hồng, tây một khối hồng.

Ngày đó lên đường, sắc mặt Tư Đồ Kiều có chút quái dị, mấy lần đúng muốn nói với Tần Mặc lại thôi, giống như có ẩn tình gì khó nói.

Mấy người Tần Mặc đi trước, Thụy Hoa ở đảo Bali tra xét mấy ngày nữa, mấy ngày sau mới về cùng Tần Mực.

Ngồi trên phi cơ nước Mĩ, Tần Mặc không nói ra được sự nhẹ nhõm, mà Mục Thất bởi vì Tần Mặc tới cứu mình, trong lòng cũng hết sức cảm động.

Nhưng Tư Đồ Kiều sẽ không thoải mái như hai người kia, trong lòng anh vẫn tính toán, nên mở miệng như thế nào với Tần Mặc, theo tính tình của cô, có thể trực tiếp giận chó đánh mèo vào anh hay không đây?

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Tần Mặc không kiên nhẫn nhìn về phía anh, vốn là tâm tình rất tốt bị anh cho xua tan hơn phân nửa, Tư Đồ Kiều thấy mình bị gọi tên, chỉ lấy lòng nhìn về phía cô. "Không có gì, không có gì, chẳng qua là... Chẳng qua là có chút việc nhỏ..."

"Việc nhỏ?"

Cô trợn mắt nhìn sang phía anh một cái, Tư Đồ Kiều mồ hôi lạnh toát ra, "Chính là Thần... Cậu ấy..."

Phi cơ lướt qua bầu trời xanh, cho ra một tầng khói trắng, sắc mặt Tần Mặc từ khi xuống phi cơ vẫn đen thui, không thấy người muốn gặp nhận điện thoại, trong mắt lóe lên một tia mờ mịt.



Ngồi lên xe đã chờ hồi lâu, nhìn cảnh vật quen thuộc, giật mình, hình như cô đã cùng với anh tới đến nơi này. Chẳng qua là, lần này, bên người đã không có anh.

Tần Mặc trở lại nhà trọ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phong Thần, cô ngồi ở trên ghế sa lon, chờ Phong Thần.

Bốn tiếng sau, Phong Thần mới chậm chạp trở về, nhìn thấy Tần Mặc ngồi ở trên ghế sa lon, bóng lưng cô độc kia, khiến trong lòng anh nặng trĩu.

"Trở lại rồi, nghe nói rất thuận lợi."

Anh nhận được điện thoại của Tư Đồ Kiều, cũng biết nhất định Tần Mặc sẽ chờ câu giải thích của anh, Tần Mặc quay đầu, "Lời Tư Đồ Kiều nói là sự thật sao? Anh thật sự quyết định vậy?"

Nhìn khuôn mặt vô biểu tình của cô, Phong Thần biết, thật ra thì trong lòng cô sóng ngầm mãnh liệt, cô nắm chặt tay, móng tay khảm vào lòng bàn tay, lưu lại ấn ký thật sâu.

Trong lúc mấy ngày cô đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khiến cho anh làm ra quyết định này?

"Đúng, anh muốn cưới Tư Dung."

Bên trong nhà yên tĩnh lại, Tần Mặc nhắm hai mắt, Phong Thần đi tới, nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn kia lộ ra thần sắc phức tạp.

"Đứng lại!"

Tần Mặc ngẩng đầu lên, giống như đã làm quyết định, "Tôi nói rồi, nếu như anh phụ lòng tôi, tôi sẽ không bỏ qua anh!"

Cô rút ra khẩu súng từ bên hông, miệng súng nhắm ngay vào tim của anh, tay cầm súng khẽ run, ngón tay sẵn sàng đặt trong cò súng, chậm chạp không chịu bắn.

Cô đang giãy giụa, trong mắt của cô tràn ngập chần chờ cùng vướng mắc, Phong Thần đi về phía cô, "Là anh không tốt, nếu như emi cảm thấy như vậy sẽ hả giận, thì đến đây đi!"

Anh không ngừng đến gần cô, tần mực từng bước từng bước lui về phía sau, anh đang ép cô sao?

"Anh đừng đi tới nữa, đứng lại! Tôi nói anh đứng lại mà!"

Phong Thần một chế trụ tay của cô, ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn cô, sâu vào mắt cô, sâu vào linh hồn cô. Miệng súng của cô đã hướng về phía lồng ngực của anh, nhưng cô...

"Tiểu Mặc..."

Tần Mặc cắn răng một cái, nhưng nghe một tiếng "Bùm", chất lỏng ấm áp chảy ra trên tay, trên người cô, súng rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng lạch cạch.

Cô cảm thấy tim của mình thật đau, "Anh..."

Cánh tay Phong Thần chống vào tường, đầu tựa vào trên vai của cô, "Đi thôi..."

Tần Mặc chia tay Phong Thần, Tần Mặc dưới tức giận đã đả thương Phong Thần, thề không đội trời chung với anh.

Phong Thần trúng một súng của Tần Mực, khẩn cấp được đưa vào trong bệnh viện điều trị, Tần Mặc trở lại nhà họ Tần, nhốt chính mình trong phòng, ba ngày không ra khỏi cửa. Ba hôm sau, Tần Mặc mới từ trong phòng ra ngoài, không ai biết ba ngày này cô vượt qua thế nào, ba ngày sau con ngươi Tần Mặc mang theo tia máu, sắc mặt tái nhợt, mặt mũi tiều tụy.

Mà lúc Lam Vụ Vũ nhìn thấy Tần Mặc, trong lòng không nói ra được phức tạp cùng đau thương, ba ngày, trong vòng ba ngày, tin tức Phong Thần muốn kết hôn với Tư Dung đã làm cho vô số người biết đến. Hơn nữa, những người này cũng mở rộng tầm mắt, dù sao trước đây, Phong Thần vô cùng kháng cự muốn kết hôn với Tư Dung.

Mà Tần Mặc vốn là vị hôn thê của Phong Thần, lại bị anh hung hăng vứt bỏ, thừa dịp mấy ngày cô không có ở đây, liền thông đồng cùng Tư Dung. Hôn kỳ hai người vào tháng sau, thời gian có chút eo hẹp vội vã, mà hôn ước của Phong Thần cùng Tần Mặc, giống như thành một trò cười giỡn. Cho dù thấy thế nào, Tần Mặc cũng là người đáng thương nhất.

"Tại sao em lại luôn để cho người đàn ông kia tổn thương đến mình vậy chứ, Mặc Mặc?"

Tần Mặc lạnh lùng nhìn anh, thời gian này, Lam Vụ Vũ không nên xuất hiện ở đây.

"Lam Vụ Vũ, anh đi đi! Coi như tôi chia tay với anh ta, thì tôi với anh cũng không thể nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook