Chương 19: Dùng trí làm đầu
Minh Khê
30/07/2014
Phần 2
Bùi Thiểu Y khập khễnh ở cửa cầu thang, không biết từ đâu lần ra một điếu thuốc, nhưng sờ soạng ở trên người một lượt, lại không sờ thấy bật lửa. Hắn mắng một tiếng, tâm tình càng buồn bực hơn.
Không phải là cứu hắn một mạng sao? Phải chảnh tới như vậy sao!
Hắn nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng của Tần Mặc, còn có câu kia"Tôi có thể không cần hắn báo đáp không" , trong lòng liền bực tức. Kim Na Na cười ngất ngửa, ngay cả Sở Linh Tầm khóe miệng cũng co giật, là cảm thấy hắn kém cỏi hay là thế nào?
Nhớ Bùi Thiểu Y hắn mặc dù tính tình nóng nảy một chút, nhưng dầu gì cũng là nhân vật quan trọng của Roland a! Trước tiên không nói một đám tiểu đệ dưới tay hắn, chỉ nói những quà tặng các nữ sinh kia đưa hắn, thư tình, cộng lại cũng có thể làm cho Tần Mặc chết chìm! Cô lại còn dám ghét bỏ hắn! Quả thật chính là không có mắt!
Càng nghĩ càng giận, điếu thuốc nắm trong tay của Bùi Thiểu Y từ từ buộc chặt, điếu thuốc trong tay bị đứt gãy, hắn bực mình ném ra ngoài.
"Là người nào không mở to mắt đấy!"
Điếu thuốc bị ném đi kia, nện vào đúng học sinh đang đi lên, học sinh kia hùng hùng hổ hổ đi lên, vừa thấy là Bùi Thiểu Y, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười xấu bụng.
"Tôi đã nói, ai ăn gan hùm mật gấu, thì ra là Bùi Thiểu Y! Thế nào? Một chân què rồi, muốn tôi đem một cái chân khác của cậu cũng đánh què!"
Bùi Thiểu Y khinh thường nhổ một ngụm, tròng mắt bắn ra tia sắc bén liên tiếp đè ép đối phương, "Tôi tưởng là con chó điên nào dám hướng về phía đại gia kêu loạn, thì ra là không phải điên, là mắt bị mù!"
"Miệng trái lại rất lanh lẹ! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, xương của cậu, có cứng rắn bằng miệng của cậu hay không!"
Đối phương rõ ràng bị chọc giận rồi, gầm nhẹ một tiếng, sau lưng liền thoát ra 5, 6 tên nam sinh, vung quả đấm liền hướng về phía trên người của Bùi Thiểu Y giáng xuống!
Bùi Thiểu Y ở Roland xông pha hai năm, không có một chút bản lĩnh, sớm đã bị người ta đánh cho thành thịt nát rồi, nhưng bây giờ hắn gãy một chân, độ nhanh nhẹn của động tác liền không có phần thắng.
Không tốn nhiều thời gian, hắn liền bị bao vây, đối phương cười âm hiểm nói, "Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu tao, tao liền bỏ qua cho mày!"
Bùi Thiểu Y "Phi" một tiếng, "Mày hôm nay dám đụng đến tao, ngày sau hãy cẩn thận một chút cho tao!"
Đối phương một quyền vung vào mặt của Bùi Thiểu Y, đợi đến khi còn muốn đánh quyền thứ hai, đột nhiên nghe nơi xa có âm thanh của nữ sinh, "Lão sư, em mới vừa rồi nghe có động tĩnh, giống như có người đánh nhau."
"Hôm nay coi như số mày gặp may!"
Cơ thể Bùi Thiểu Y dựa vào tường chậm rãi mềm xuống, địa phương trên người bị đánh mơ hồ cảm thấy đau nhức, hắn chờ giây lát sau, ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị một bóng râm bao phủ.
"Tại sao lại là cô!"
Hắn kinh ngạc mở miệng hỏi, nhìn phía sau của cô một chút, lại không thấy bóng dáng của lão sư.
"Cậu cảm thấy bộ dạng này của tôi có thể đánh nhau sao?"
Tần Mặc hừ lạnh một tiếng, mới vừa rồi nếu không phải cô lên tiếng, lừa đám người kia, đau khổ tiểu tử này chịu còn nhiều hơn một chút đấy! Cô nhìn cánh tay bó thạch cao của mình, lại nghĩ tới lời nói của Phong Thần, có lúc, bạo lực quả thực không thể hoàn toàn giải quyết sự việc, thậm chí còn có thể làm cho mình mắc vào.
Tựa như mới vừa rồi, nếu như cô xông thẳng ra ngoài, nói không chừng ngay cả mình cũng sẽ bị hung hăng sửa chữa một hồi. Nghĩ tới đây, cô không tự giác tán thành cách nói của Phong Thần, dùng đầu óc giải quyết vấn đề, đích xác là không phí sức.
"Này, cô không đỡ tôi một tay!"
Bùi Thiểu Y thấy Tần Mặc muốn rời đi, vội vàng gọi cô lại, hiện tại hắn thực là một chút hơi sức cũng không có, cô giúp hắn, thì không thể duỗi tay kéo hắn sao?
Tần Mặc nhíu mày một cái, hình như có chút khó xử, nhưng thấy chân Bùi Thiểu Y bó thạch cao, còn có máu ứ đọng trên mặt hắn, có chút không tình nguyện đi tới, đỡ hắn lên.
Tay thiếu nữ thơm mềm đụng vào cánh tay của hắn, Bùi Thiểu Y mượn lực đứng lên, nhưng chân lập tức không có dùng sức, hắn vội vàng ôm người bên cạnh. Tần Mặc không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên ôm mình, thân thể bỗng chốc cứng ngắc không ít, "Cậu có thể buông tay!"
"Này, các người đang làm gì đấy!"
Sở Linh Tầm và Kim Na Na tìm đến, thấy bên dưới bậc thang, một tay Bùi Thiểu Y thân mật ôm cổ của Tần Mặc, cả hai trợn to hai mắt.
Cơ thể Tần Mặc cứng ngắc tránh ra, ngực Bùi Thiểu Y đột nhiên chợt lạnh, nhìn cô cúi đầu bước nhanh rời đi, cho là Tần Mặc xấu hổ, trong lòng thoáng vui vẻ một chút.
"Cậu làm cái gì với Tiểu Mặc! Cô ấy chính là không chủ động đụng vào người khác!"
Kim Na Na ghen tỵ nói, Tần Mặc cũng sẽ không chủ động để cho cô ôm cổ, chỉ có thời điểm cô sống chết quấn lấy cô ấy, Tần Mặc mới có thể chịu đựng kích động vung quyền, để cho cô vừa kéo vừa ôm.
Nghe cô vừa nói như thế, hai mắt Bùi Thiểu Y tỏa sáng, hắn chống gậy lanh lẹ lên lầu, nhìn phương hướng Tần Mặc biến mất, có chút xuất thần.
Chỉ chớp mắt lại đến thời gian cuối tuần, Tần Mặc về đến nhà liền trông thấy Phong thần ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, ít thấy hắn sẽ ở nhà sớm như vậy.
Kể từ sau lần nói chuyện ở bệnh viện đó, giữa hai người không hề giương cung bạt kiếm giống như trước nữa, ôn hòa rất nhiều, nhưng chỉ có một vấn đề, cho đến bây giờ vẫn chưa giải quyết.
"Đây là phòng của tôi!"
Phong Thần kiên quyết không lui bước, Tần Mặc mở trừng hai mắt, "Mà tôi bây giờ là bệnh nhân, anh không biết xấu hổ khi để cho tôi ở phòng khách?"
Hắn không thể bị nghẹt, lấy cớ này. . . . . . Thật sự chính là để cho hắn không cách nào cãi lại.
"Anh là người giám hộ của tôi, người giám hộ chính là cha mẹ, anh có từng thấy cha mẹ nào đem con của mình tới phòng khách ngủ?"
Phong thần khẽ nheo mắt lại, phát hiện Tần Mặc hình như thay đổi không ít, biết được làm thế nào để tìm kiếm một món hời trong lời nói. Hắn cười, "Ơ, hiện tại biết tôi là cha mẹ của cô rồi, trước đó mấy lần không nể mặt, ghi nợ ám toán tôi, có phải nên tính toán thật tốt hay không?"
"Nếu như anh vẫn muốn khi dễ tôi người nhân sĩ thương tàn này, vậy thì Phong đại tổng giám đốc cứ động thủ đi!"
Cô ngoan ngoãn tự động nằm sấp, cánh tay bó thạch cao kia đặt ở bên người, bắt mắt nhắc nhở Phong Thần, đó là bằng chứng đánh dấu việc chăm sóc không thích đáng của hắn.
Nặng nề thở dài, đại tiểu thư biết rõ làm sao vì mình tìm cách mang lại lợi ích, hắn nên vui mừng, bởi vì hắn không cần lo lắng sẽ có người bị thương xuất hiện ở trường học nữa. Nhưng hắn cũng âu sầu, Tần Mặc đầu óc không ngu ngốc, sau này có hắn phải chịu thôi!
Kết quả không cần nói cũng biết, Tần Mặc lần nữa đem gian phòng làm của riêng, mà Phong đại tổng giám đốc chỉ có thể đi ngủ ở phòng khách nhỏ kia.
Bùi Thiểu Y khập khễnh ở cửa cầu thang, không biết từ đâu lần ra một điếu thuốc, nhưng sờ soạng ở trên người một lượt, lại không sờ thấy bật lửa. Hắn mắng một tiếng, tâm tình càng buồn bực hơn.
Không phải là cứu hắn một mạng sao? Phải chảnh tới như vậy sao!
Hắn nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng của Tần Mặc, còn có câu kia"Tôi có thể không cần hắn báo đáp không" , trong lòng liền bực tức. Kim Na Na cười ngất ngửa, ngay cả Sở Linh Tầm khóe miệng cũng co giật, là cảm thấy hắn kém cỏi hay là thế nào?
Nhớ Bùi Thiểu Y hắn mặc dù tính tình nóng nảy một chút, nhưng dầu gì cũng là nhân vật quan trọng của Roland a! Trước tiên không nói một đám tiểu đệ dưới tay hắn, chỉ nói những quà tặng các nữ sinh kia đưa hắn, thư tình, cộng lại cũng có thể làm cho Tần Mặc chết chìm! Cô lại còn dám ghét bỏ hắn! Quả thật chính là không có mắt!
Càng nghĩ càng giận, điếu thuốc nắm trong tay của Bùi Thiểu Y từ từ buộc chặt, điếu thuốc trong tay bị đứt gãy, hắn bực mình ném ra ngoài.
"Là người nào không mở to mắt đấy!"
Điếu thuốc bị ném đi kia, nện vào đúng học sinh đang đi lên, học sinh kia hùng hùng hổ hổ đi lên, vừa thấy là Bùi Thiểu Y, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười xấu bụng.
"Tôi đã nói, ai ăn gan hùm mật gấu, thì ra là Bùi Thiểu Y! Thế nào? Một chân què rồi, muốn tôi đem một cái chân khác của cậu cũng đánh què!"
Bùi Thiểu Y khinh thường nhổ một ngụm, tròng mắt bắn ra tia sắc bén liên tiếp đè ép đối phương, "Tôi tưởng là con chó điên nào dám hướng về phía đại gia kêu loạn, thì ra là không phải điên, là mắt bị mù!"
"Miệng trái lại rất lanh lẹ! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, xương của cậu, có cứng rắn bằng miệng của cậu hay không!"
Đối phương rõ ràng bị chọc giận rồi, gầm nhẹ một tiếng, sau lưng liền thoát ra 5, 6 tên nam sinh, vung quả đấm liền hướng về phía trên người của Bùi Thiểu Y giáng xuống!
Bùi Thiểu Y ở Roland xông pha hai năm, không có một chút bản lĩnh, sớm đã bị người ta đánh cho thành thịt nát rồi, nhưng bây giờ hắn gãy một chân, độ nhanh nhẹn của động tác liền không có phần thắng.
Không tốn nhiều thời gian, hắn liền bị bao vây, đối phương cười âm hiểm nói, "Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu tao, tao liền bỏ qua cho mày!"
Bùi Thiểu Y "Phi" một tiếng, "Mày hôm nay dám đụng đến tao, ngày sau hãy cẩn thận một chút cho tao!"
Đối phương một quyền vung vào mặt của Bùi Thiểu Y, đợi đến khi còn muốn đánh quyền thứ hai, đột nhiên nghe nơi xa có âm thanh của nữ sinh, "Lão sư, em mới vừa rồi nghe có động tĩnh, giống như có người đánh nhau."
"Hôm nay coi như số mày gặp may!"
Cơ thể Bùi Thiểu Y dựa vào tường chậm rãi mềm xuống, địa phương trên người bị đánh mơ hồ cảm thấy đau nhức, hắn chờ giây lát sau, ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị một bóng râm bao phủ.
"Tại sao lại là cô!"
Hắn kinh ngạc mở miệng hỏi, nhìn phía sau của cô một chút, lại không thấy bóng dáng của lão sư.
"Cậu cảm thấy bộ dạng này của tôi có thể đánh nhau sao?"
Tần Mặc hừ lạnh một tiếng, mới vừa rồi nếu không phải cô lên tiếng, lừa đám người kia, đau khổ tiểu tử này chịu còn nhiều hơn một chút đấy! Cô nhìn cánh tay bó thạch cao của mình, lại nghĩ tới lời nói của Phong Thần, có lúc, bạo lực quả thực không thể hoàn toàn giải quyết sự việc, thậm chí còn có thể làm cho mình mắc vào.
Tựa như mới vừa rồi, nếu như cô xông thẳng ra ngoài, nói không chừng ngay cả mình cũng sẽ bị hung hăng sửa chữa một hồi. Nghĩ tới đây, cô không tự giác tán thành cách nói của Phong Thần, dùng đầu óc giải quyết vấn đề, đích xác là không phí sức.
"Này, cô không đỡ tôi một tay!"
Bùi Thiểu Y thấy Tần Mặc muốn rời đi, vội vàng gọi cô lại, hiện tại hắn thực là một chút hơi sức cũng không có, cô giúp hắn, thì không thể duỗi tay kéo hắn sao?
Tần Mặc nhíu mày một cái, hình như có chút khó xử, nhưng thấy chân Bùi Thiểu Y bó thạch cao, còn có máu ứ đọng trên mặt hắn, có chút không tình nguyện đi tới, đỡ hắn lên.
Tay thiếu nữ thơm mềm đụng vào cánh tay của hắn, Bùi Thiểu Y mượn lực đứng lên, nhưng chân lập tức không có dùng sức, hắn vội vàng ôm người bên cạnh. Tần Mặc không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên ôm mình, thân thể bỗng chốc cứng ngắc không ít, "Cậu có thể buông tay!"
"Này, các người đang làm gì đấy!"
Sở Linh Tầm và Kim Na Na tìm đến, thấy bên dưới bậc thang, một tay Bùi Thiểu Y thân mật ôm cổ của Tần Mặc, cả hai trợn to hai mắt.
Cơ thể Tần Mặc cứng ngắc tránh ra, ngực Bùi Thiểu Y đột nhiên chợt lạnh, nhìn cô cúi đầu bước nhanh rời đi, cho là Tần Mặc xấu hổ, trong lòng thoáng vui vẻ một chút.
"Cậu làm cái gì với Tiểu Mặc! Cô ấy chính là không chủ động đụng vào người khác!"
Kim Na Na ghen tỵ nói, Tần Mặc cũng sẽ không chủ động để cho cô ôm cổ, chỉ có thời điểm cô sống chết quấn lấy cô ấy, Tần Mặc mới có thể chịu đựng kích động vung quyền, để cho cô vừa kéo vừa ôm.
Nghe cô vừa nói như thế, hai mắt Bùi Thiểu Y tỏa sáng, hắn chống gậy lanh lẹ lên lầu, nhìn phương hướng Tần Mặc biến mất, có chút xuất thần.
Chỉ chớp mắt lại đến thời gian cuối tuần, Tần Mặc về đến nhà liền trông thấy Phong thần ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, ít thấy hắn sẽ ở nhà sớm như vậy.
Kể từ sau lần nói chuyện ở bệnh viện đó, giữa hai người không hề giương cung bạt kiếm giống như trước nữa, ôn hòa rất nhiều, nhưng chỉ có một vấn đề, cho đến bây giờ vẫn chưa giải quyết.
"Đây là phòng của tôi!"
Phong Thần kiên quyết không lui bước, Tần Mặc mở trừng hai mắt, "Mà tôi bây giờ là bệnh nhân, anh không biết xấu hổ khi để cho tôi ở phòng khách?"
Hắn không thể bị nghẹt, lấy cớ này. . . . . . Thật sự chính là để cho hắn không cách nào cãi lại.
"Anh là người giám hộ của tôi, người giám hộ chính là cha mẹ, anh có từng thấy cha mẹ nào đem con của mình tới phòng khách ngủ?"
Phong thần khẽ nheo mắt lại, phát hiện Tần Mặc hình như thay đổi không ít, biết được làm thế nào để tìm kiếm một món hời trong lời nói. Hắn cười, "Ơ, hiện tại biết tôi là cha mẹ của cô rồi, trước đó mấy lần không nể mặt, ghi nợ ám toán tôi, có phải nên tính toán thật tốt hay không?"
"Nếu như anh vẫn muốn khi dễ tôi người nhân sĩ thương tàn này, vậy thì Phong đại tổng giám đốc cứ động thủ đi!"
Cô ngoan ngoãn tự động nằm sấp, cánh tay bó thạch cao kia đặt ở bên người, bắt mắt nhắc nhở Phong Thần, đó là bằng chứng đánh dấu việc chăm sóc không thích đáng của hắn.
Nặng nề thở dài, đại tiểu thư biết rõ làm sao vì mình tìm cách mang lại lợi ích, hắn nên vui mừng, bởi vì hắn không cần lo lắng sẽ có người bị thương xuất hiện ở trường học nữa. Nhưng hắn cũng âu sầu, Tần Mặc đầu óc không ngu ngốc, sau này có hắn phải chịu thôi!
Kết quả không cần nói cũng biết, Tần Mặc lần nữa đem gian phòng làm của riêng, mà Phong đại tổng giám đốc chỉ có thể đi ngủ ở phòng khách nhỏ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.