Chương 105: Anh Giận Em Sao?
Mèo Con Tai Cụp
13/11/2019
Tịch tổng, Tịch Mộ Thần? Chủ tịch của tập đoàn Tịch thị ư? Cậu ta hiện đang ở đây? Nếu như theo lời nói của phó giám đốc Lục là đúng, vậy thì quá tốt rồi, ông ta luôn muốn gặp mặt người đàn ông này một lần, cũng như luôn ao ước rằng Phúc Lợi sẽ có ngày có thể cùng Tịch thị hợp tác
Nếu như điều ước này được thực hiện như ông ta mong muốn, vậy thì Phúc Lợi sẽ như cá gặp được nước, Phúc Lợi chắc chắn sẽ dựa dẫm vào Tịch thị kiếm được thêm rất nhiều tiền, đến chừng đó ông ta lại tăng được thêm một bậc trong giới thượng lưu rồi
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, lão đàn ông đã không thể che giấu nỗi được sự hào hứng trong lòng, ông ta thật không thể mong chờ giây phút sắp sửa được gặp mặt vị Tịch tổng tài này rồi, trong lòng không tự khen ngợi bản thân có khí vận may, thật không ngờ ở đây ông ta lại có thể gặp được " con rùa vàng "
Lão đàn ông quay sang cười xu nịnh với Lục Minh Hạo
" À...vậy phó giám đốc Lục, Tịch tổng đã đến chưa ạ? "
Lục Minh Hạo dường như không nghe thấy câu hỏi của lão ta, anh hiện đang đứng trước mặt Tịch Mộ Thần và cô, trên miệng bỗng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, đẹp trai đến chết người:
" Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân, hoan nghênh đã trở về thành phố A, xin lỗi vì sự chậm trễ này của tôi! "
Tịch Mộ Thần vừa thấy Lục Minh Hạo liền bày ra bộ dạng ghét bỏ, anh đem chiếc vali cầm trên tay ném sang chỗ Lục Minh Hạo
" Hừ, tiến độ làm việc quá kém, cuối tháng trừ lương! "
Lục Minh Hạo vừa vặn chụp lấy chiếc vali, còn chưa kịp định hình lại mọi chuyện thì đã nghe đâu đây " thánh chỉ " vừa ban xuống, trong lòng tuy uất ức lẫn phận nộ nhưng ngoài mặt anh vẫn luôn giữ nụ cười tươi tắn như ban đầu
Xem ra, lát nữa về nhà phải khẩn cầu Tiểu Tịch cứu giúp mới được, tiền lương cuối tháng còn bị trừ mất thì Lục thiếu ta đây lấy đâu sinh sống qua ngày chứ
Lão đàn ông sững sốt tại chỗ với những việc vừa xảy ra trước mắt...cái gì? Phó giám đốc Lục đã gọi người phụ nữ và người đàn ông kia là...là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân ư?
Tịch Mộ Thần và Tiêu Tiểu Tịch? Vậy mà hai người đó lại là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân
Ban đầu còn tưởng họ là dân thường gì đó thôi, vậy mà sau khi nghe những người kia nói rằng trên người cô và anh đâu đâu cũng là hàng hiệu lên cả chục vạn mà ông ta vì danh dự của mình nên không thể cho mấy người ở đây biết sự thật rằng chính ông ta mới là người sai trước, chẳng những không thừa nhận lỗi mà ông ta còn đổ nó sang cho anh và cô, chưa hết, phần quá đáng và không biết sống chết hơn nữa chính là ông ta bảo Tịch Mộ Thần là kẻ lừa gạt tiền ông ta, to tiếng với cô và bảo cô là mang thai giả...không biết, nhưng chuyện trên Tịch tổng sẽ xử lý ông ta như thế nào?
Những người ngoài cuộc, mọi người ai nấy đều bị bảo vệ an ninh lẫn vệ sĩ của anh ngăn chặn và xơi tán đi hết, dù vậy, số đông họ tụ tập cũng không ít nên khi đuổi đi được một ít rồi thì vẫn còn lại số người
Khi nghe Lục Minh Hạo gọi cô và anh là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân, không chỉ có riêng lão đàn ông kia ngạc nhiên mà ngay cả bọn họ cũng ngạc nhiên không kém
Thật không ngờ, người phụ nữ này và người đàn ông kia lại chính là Tịch Mộ Thần và Tiêu Tiểu Tịch, thân phận cao quý như thế vậy mà lại bị lão đàn ông kia bảo là kẻ lừa gạt, lần này thật sự là quá xui xẻo cho ông ta rồi
" Tịch...Tịch tổng "
Trên gương mặt người đàn ông mập ú không khỏi thấy lúng túng và xấu hổ, đáng chết, vậy mà người mình bảo là kẻ lừa gạt thì ra chính là Tịch tổng và phu nhân của cậu ta
Tịch Mộ Thần nhìn người đàn ông bằng *bỉ thị, môi mỏng nhếch lên cười đầy lạnh lùng cùng sự chế giễu
*Bỉ thị: Cái nhìn khinh bỉ
" Giám đốc Phúc Lợi, vừa nãy ông bảo tôi và vợ tôi như thế nào nhỉ? "
Người đàn ông hoảng sợ trong lòng, trên trán bắt đầu lắp tắm mồ hôi hột
" Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi a...tôi, tôi thật sự không có ý đó! "
Lục Minh Hạo đứng bên cạnh, mắt phượng nâng lên cười đầy sự chế giễu
" Vừa nãy từ xa tôi có nghe thấy giám đốc Phúc Lợi đây mắng người nào đó là kẻ lừa gạt, còn mắng rất to là đằng khác! "
" Tôi...tôi, chỉ là hiểu lầm thôi phó tổng giám đốc Lục, thật ra... "
" Thôi ngay cái kiểu nịnh bợ ngu ngốc đó của ông đi, đừng có ở đây giả vờ giả vịt làm ảnh hưởng tầm nhìn của tôi! "
Lão ta kinh hãi khi nghe anh nói như thế, khỏi nói cũng đoán ra được rằng anh đang tức giận về chuyện ban nãy
" Tịch tổng tôi thật sự không có ý đó, là do tôi có mắt không tròng, tôi...tôi không nên nói những lời lẽ đó, là tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân! "
Lục Minh Hạo: " Vậy ban đầu ông mới chính là người va vào Tịch tổng phu nhân trước? "
" Đ...đúng, là tôi va vào cô ấy trước! "
Lão ta nhắm mắt kiên định thú tội, người đắc tội lần này là đại nhân vật lớn, ông ta đừng mong đến việc có thể thoát khỏi chuyện này
Lục Minh Hạo: " Ban đầu chịu nhận tội và xin lỗi chẳng phải là đã không sao rồi sao? Bây giờ thì nhìn đi, gặp trúng đại tổng tài của chúng tôi! "
Nghe Lục Minh Hạo nói, lão đàn ông càng thêm lo sợ hơn, ông ta khó khăn nuốt nước bọt, bây giờ có đi nịnh nọt cách mấy, Tịch tổng chắc gì đã bỏ qua, hơn nữa nói không chừng dùng cách đó sẽ càng khiến cho cậu ta chán ghét hơn
Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, vừa nãy chuyện làm ầm lên như thế, xung quanh lại có thêm nhiều người vây quanh đã khiến cô càng khó chịu hơn, chân đứng nãy giờ cũng sắp mềm nhũn rồi, nếu như bây giờ chuyện còn chưa được giải quyết xong mà còn kéo dài thêm nữa tí nữa thì e rằng cô sẽ ngã vào lòng anh mất. Làm như thế chẳng phải sẽ khiến anh sinh thêm lo lắng cho cô ư?
Tịch Mộ Thần rất chú trọng đến việc quan sát từng cảm xúc lẫn hành động dù nhỏ nhất trên người cô, vừa nhận thấy gương mặt nhỏ nhắn có chút biến đổi vì sự mệt mỏi, đôi chân lại đứng không vững buộc phải dựa vào anh làm điểm tựa đã khiến anh nhận thức ra điều gì
" Bà xã "
Tịch Mộ Thần khẽ gọi cô, theo lời anh gọi, cô vô thức ngẩn gương mặt đang dần yếu ớt lên nhìn anh
" Sao thế? "
Cô nhẹ giọng đáp
" Em mệt rồi sao? "
Giọng nói của Tịch Mộ Thần trầm thấp rất dễ nghe, trong giọng nói và dưới đáy mắt của anh không thể không có phần dịu dàng của sự yêu thương khi đối mặt với cô
Mọi người ở đây lẫn lão đàn ông không khỏi không kinh ngạc khi nhìn thấy Tịch tổng tài quay ngoắt một trăm tám mươi độ khi quay sang Tịch phu nhân, vừa nãy rõ ràng anh rất đáng sợ, vẻ mặt lạnh như băng còn đáng sợ hơn cả khủng bố, ấy vậy mà sau khi quay mặt sang với cô thì lại trở nên dịu dàng hẵng...họ có hoa mắt không đấy? Quả nhiên lời đồn là thật, Tịch tổng tài rất sủng vợ a
Đối với loại hành động này của Tịch Mộ Thần khi dành cho cô, Lục Minh Hạo thấy đã rất nhiều nên đâm ra trở thành thói quen, hễ mà cứ gặp mấy cái cảnh âu yếm, yêu thương này thì chẳng thấy gì là lạ cả, vì ban đầu khi thấy tên tảng băng này đối xử với một người phụ nữ như thế, Lục Minh Hạo đã rất kinh ngạc lẫn hoảng hốt vì lo sợ con mắt lẫn tai mình có vấn đề
" Ừm, mệt rồi! "
Cô vẫn như cũ, nhẹ nhàng đáp lời anh, Tịch Mộ Thần nhìn vợ đầy lo lắng sau đó cũng lập tức đem chuyện ở đây dẹp sang một bên
Anh ngẩn mặt, con người lạnh lùng bắt đầu quay trở lại
" Chuyện đến đây kết thúc, không một ai ở đây đem chuyện ngày hôm nay tung ra ngoài...rõ chưa? "
Tuy rằng anh quyền lực ra lệnh như thế khiến mọi người ai ai ở đây cũng đều im lặng không dám nói lời nào nhưng thật ra họ đã rõ lời của anh nói rồi
" Tịch tổng, vậy...chuyện này bỏ qua đi có được hay không? "
Lão đàn ông rụt rè lên tiếng, ông ta thật ra muốn nói với anh rằng có thể đại nhân đại lượng bỏ qua cho ông ta hay không, dù gì ông ta được xem như kẻ tiểu nhân...hẵng là anh sẽ không chấp nhất mấy chuyện này với kẻ tiểu nhân đâu. Nhưng...không!
Trong từ điển của Tịch Mộ Thần không bao giờ có hai chữ nhân từ, huống hồ lão đàn ông này đã động vào thanh danh của anh, còn quát mắng cô như thế. Muốn bỏ qua? Đâu có dễ dàng như thế
Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao quét lên người lão đàn ông, ông ta giật thót tim khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh phóng về phía mình
" Tịch...Tịch tổng... "
" Lăn sang một bên! "
Tịch Mộ Thần âm u nói
* Mình có đọc qua bộ truyện nào đó, trong đó có ghi rằng từ lăn hình như cùng âm với từ cút trong tiếng Trung????...nếu mình có sai, mọi người đừng bận tâm nha????
" Ơ...d..dạ "
Lão đàn ông hoảng sợ vội né sang một bên nhường đường, Tịch Mộ Thần chẳng buồn nhìn thêm lão ta dù chỉ một chút, anh ôm eo cô cao ngạo rời đi, vệ sĩ cùng Lục Minh Hạo theo đó đi theo phía sau họ
...
Trên chiếc xe BMW, Tịch Mộ Thần cùng cô ngồi ghế sau, tài xế lái sẽ là Lục Minh Hạo
Từ lúc chiếc xe rời khỏi phi trường đến khi trên đường về, không khí ở trên xe vẫn như cũ không hề thay đổi, một sự im lặng đến ngột ngạt khiến Lục Minh Hạo ngồi ghế trước lái xe cũng thấy rùng mình vì đáng sợ
Ai đó hãy nói cái gì đi chứ? Một câu cũng được, hãy giúp cho cái bầu không khí quái quỷ này biến mất đi!!
Lục Minh Hạo khẽ hắng giọng một tiếng, Tịch Mộ Thần hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, cô ngồi kế bên, gương mặt nhỏ nhắn luôn xụ xuống như thể không vui
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng len lén đưa mắt nhìn sang anh, sau đó khẽ cất giọng
" Ông xã...anh giận em sao? "
Nếu như điều ước này được thực hiện như ông ta mong muốn, vậy thì Phúc Lợi sẽ như cá gặp được nước, Phúc Lợi chắc chắn sẽ dựa dẫm vào Tịch thị kiếm được thêm rất nhiều tiền, đến chừng đó ông ta lại tăng được thêm một bậc trong giới thượng lưu rồi
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, lão đàn ông đã không thể che giấu nỗi được sự hào hứng trong lòng, ông ta thật không thể mong chờ giây phút sắp sửa được gặp mặt vị Tịch tổng tài này rồi, trong lòng không tự khen ngợi bản thân có khí vận may, thật không ngờ ở đây ông ta lại có thể gặp được " con rùa vàng "
Lão đàn ông quay sang cười xu nịnh với Lục Minh Hạo
" À...vậy phó giám đốc Lục, Tịch tổng đã đến chưa ạ? "
Lục Minh Hạo dường như không nghe thấy câu hỏi của lão ta, anh hiện đang đứng trước mặt Tịch Mộ Thần và cô, trên miệng bỗng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, đẹp trai đến chết người:
" Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân, hoan nghênh đã trở về thành phố A, xin lỗi vì sự chậm trễ này của tôi! "
Tịch Mộ Thần vừa thấy Lục Minh Hạo liền bày ra bộ dạng ghét bỏ, anh đem chiếc vali cầm trên tay ném sang chỗ Lục Minh Hạo
" Hừ, tiến độ làm việc quá kém, cuối tháng trừ lương! "
Lục Minh Hạo vừa vặn chụp lấy chiếc vali, còn chưa kịp định hình lại mọi chuyện thì đã nghe đâu đây " thánh chỉ " vừa ban xuống, trong lòng tuy uất ức lẫn phận nộ nhưng ngoài mặt anh vẫn luôn giữ nụ cười tươi tắn như ban đầu
Xem ra, lát nữa về nhà phải khẩn cầu Tiểu Tịch cứu giúp mới được, tiền lương cuối tháng còn bị trừ mất thì Lục thiếu ta đây lấy đâu sinh sống qua ngày chứ
Lão đàn ông sững sốt tại chỗ với những việc vừa xảy ra trước mắt...cái gì? Phó giám đốc Lục đã gọi người phụ nữ và người đàn ông kia là...là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân ư?
Tịch Mộ Thần và Tiêu Tiểu Tịch? Vậy mà hai người đó lại là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân
Ban đầu còn tưởng họ là dân thường gì đó thôi, vậy mà sau khi nghe những người kia nói rằng trên người cô và anh đâu đâu cũng là hàng hiệu lên cả chục vạn mà ông ta vì danh dự của mình nên không thể cho mấy người ở đây biết sự thật rằng chính ông ta mới là người sai trước, chẳng những không thừa nhận lỗi mà ông ta còn đổ nó sang cho anh và cô, chưa hết, phần quá đáng và không biết sống chết hơn nữa chính là ông ta bảo Tịch Mộ Thần là kẻ lừa gạt tiền ông ta, to tiếng với cô và bảo cô là mang thai giả...không biết, nhưng chuyện trên Tịch tổng sẽ xử lý ông ta như thế nào?
Những người ngoài cuộc, mọi người ai nấy đều bị bảo vệ an ninh lẫn vệ sĩ của anh ngăn chặn và xơi tán đi hết, dù vậy, số đông họ tụ tập cũng không ít nên khi đuổi đi được một ít rồi thì vẫn còn lại số người
Khi nghe Lục Minh Hạo gọi cô và anh là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân, không chỉ có riêng lão đàn ông kia ngạc nhiên mà ngay cả bọn họ cũng ngạc nhiên không kém
Thật không ngờ, người phụ nữ này và người đàn ông kia lại chính là Tịch Mộ Thần và Tiêu Tiểu Tịch, thân phận cao quý như thế vậy mà lại bị lão đàn ông kia bảo là kẻ lừa gạt, lần này thật sự là quá xui xẻo cho ông ta rồi
" Tịch...Tịch tổng "
Trên gương mặt người đàn ông mập ú không khỏi thấy lúng túng và xấu hổ, đáng chết, vậy mà người mình bảo là kẻ lừa gạt thì ra chính là Tịch tổng và phu nhân của cậu ta
Tịch Mộ Thần nhìn người đàn ông bằng *bỉ thị, môi mỏng nhếch lên cười đầy lạnh lùng cùng sự chế giễu
*Bỉ thị: Cái nhìn khinh bỉ
" Giám đốc Phúc Lợi, vừa nãy ông bảo tôi và vợ tôi như thế nào nhỉ? "
Người đàn ông hoảng sợ trong lòng, trên trán bắt đầu lắp tắm mồ hôi hột
" Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi a...tôi, tôi thật sự không có ý đó! "
Lục Minh Hạo đứng bên cạnh, mắt phượng nâng lên cười đầy sự chế giễu
" Vừa nãy từ xa tôi có nghe thấy giám đốc Phúc Lợi đây mắng người nào đó là kẻ lừa gạt, còn mắng rất to là đằng khác! "
" Tôi...tôi, chỉ là hiểu lầm thôi phó tổng giám đốc Lục, thật ra... "
" Thôi ngay cái kiểu nịnh bợ ngu ngốc đó của ông đi, đừng có ở đây giả vờ giả vịt làm ảnh hưởng tầm nhìn của tôi! "
Lão ta kinh hãi khi nghe anh nói như thế, khỏi nói cũng đoán ra được rằng anh đang tức giận về chuyện ban nãy
" Tịch tổng tôi thật sự không có ý đó, là do tôi có mắt không tròng, tôi...tôi không nên nói những lời lẽ đó, là tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân! "
Lục Minh Hạo: " Vậy ban đầu ông mới chính là người va vào Tịch tổng phu nhân trước? "
" Đ...đúng, là tôi va vào cô ấy trước! "
Lão ta nhắm mắt kiên định thú tội, người đắc tội lần này là đại nhân vật lớn, ông ta đừng mong đến việc có thể thoát khỏi chuyện này
Lục Minh Hạo: " Ban đầu chịu nhận tội và xin lỗi chẳng phải là đã không sao rồi sao? Bây giờ thì nhìn đi, gặp trúng đại tổng tài của chúng tôi! "
Nghe Lục Minh Hạo nói, lão đàn ông càng thêm lo sợ hơn, ông ta khó khăn nuốt nước bọt, bây giờ có đi nịnh nọt cách mấy, Tịch tổng chắc gì đã bỏ qua, hơn nữa nói không chừng dùng cách đó sẽ càng khiến cho cậu ta chán ghét hơn
Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, vừa nãy chuyện làm ầm lên như thế, xung quanh lại có thêm nhiều người vây quanh đã khiến cô càng khó chịu hơn, chân đứng nãy giờ cũng sắp mềm nhũn rồi, nếu như bây giờ chuyện còn chưa được giải quyết xong mà còn kéo dài thêm nữa tí nữa thì e rằng cô sẽ ngã vào lòng anh mất. Làm như thế chẳng phải sẽ khiến anh sinh thêm lo lắng cho cô ư?
Tịch Mộ Thần rất chú trọng đến việc quan sát từng cảm xúc lẫn hành động dù nhỏ nhất trên người cô, vừa nhận thấy gương mặt nhỏ nhắn có chút biến đổi vì sự mệt mỏi, đôi chân lại đứng không vững buộc phải dựa vào anh làm điểm tựa đã khiến anh nhận thức ra điều gì
" Bà xã "
Tịch Mộ Thần khẽ gọi cô, theo lời anh gọi, cô vô thức ngẩn gương mặt đang dần yếu ớt lên nhìn anh
" Sao thế? "
Cô nhẹ giọng đáp
" Em mệt rồi sao? "
Giọng nói của Tịch Mộ Thần trầm thấp rất dễ nghe, trong giọng nói và dưới đáy mắt của anh không thể không có phần dịu dàng của sự yêu thương khi đối mặt với cô
Mọi người ở đây lẫn lão đàn ông không khỏi không kinh ngạc khi nhìn thấy Tịch tổng tài quay ngoắt một trăm tám mươi độ khi quay sang Tịch phu nhân, vừa nãy rõ ràng anh rất đáng sợ, vẻ mặt lạnh như băng còn đáng sợ hơn cả khủng bố, ấy vậy mà sau khi quay mặt sang với cô thì lại trở nên dịu dàng hẵng...họ có hoa mắt không đấy? Quả nhiên lời đồn là thật, Tịch tổng tài rất sủng vợ a
Đối với loại hành động này của Tịch Mộ Thần khi dành cho cô, Lục Minh Hạo thấy đã rất nhiều nên đâm ra trở thành thói quen, hễ mà cứ gặp mấy cái cảnh âu yếm, yêu thương này thì chẳng thấy gì là lạ cả, vì ban đầu khi thấy tên tảng băng này đối xử với một người phụ nữ như thế, Lục Minh Hạo đã rất kinh ngạc lẫn hoảng hốt vì lo sợ con mắt lẫn tai mình có vấn đề
" Ừm, mệt rồi! "
Cô vẫn như cũ, nhẹ nhàng đáp lời anh, Tịch Mộ Thần nhìn vợ đầy lo lắng sau đó cũng lập tức đem chuyện ở đây dẹp sang một bên
Anh ngẩn mặt, con người lạnh lùng bắt đầu quay trở lại
" Chuyện đến đây kết thúc, không một ai ở đây đem chuyện ngày hôm nay tung ra ngoài...rõ chưa? "
Tuy rằng anh quyền lực ra lệnh như thế khiến mọi người ai ai ở đây cũng đều im lặng không dám nói lời nào nhưng thật ra họ đã rõ lời của anh nói rồi
" Tịch tổng, vậy...chuyện này bỏ qua đi có được hay không? "
Lão đàn ông rụt rè lên tiếng, ông ta thật ra muốn nói với anh rằng có thể đại nhân đại lượng bỏ qua cho ông ta hay không, dù gì ông ta được xem như kẻ tiểu nhân...hẵng là anh sẽ không chấp nhất mấy chuyện này với kẻ tiểu nhân đâu. Nhưng...không!
Trong từ điển của Tịch Mộ Thần không bao giờ có hai chữ nhân từ, huống hồ lão đàn ông này đã động vào thanh danh của anh, còn quát mắng cô như thế. Muốn bỏ qua? Đâu có dễ dàng như thế
Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao quét lên người lão đàn ông, ông ta giật thót tim khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh phóng về phía mình
" Tịch...Tịch tổng... "
" Lăn sang một bên! "
Tịch Mộ Thần âm u nói
* Mình có đọc qua bộ truyện nào đó, trong đó có ghi rằng từ lăn hình như cùng âm với từ cút trong tiếng Trung????...nếu mình có sai, mọi người đừng bận tâm nha????
" Ơ...d..dạ "
Lão đàn ông hoảng sợ vội né sang một bên nhường đường, Tịch Mộ Thần chẳng buồn nhìn thêm lão ta dù chỉ một chút, anh ôm eo cô cao ngạo rời đi, vệ sĩ cùng Lục Minh Hạo theo đó đi theo phía sau họ
...
Trên chiếc xe BMW, Tịch Mộ Thần cùng cô ngồi ghế sau, tài xế lái sẽ là Lục Minh Hạo
Từ lúc chiếc xe rời khỏi phi trường đến khi trên đường về, không khí ở trên xe vẫn như cũ không hề thay đổi, một sự im lặng đến ngột ngạt khiến Lục Minh Hạo ngồi ghế trước lái xe cũng thấy rùng mình vì đáng sợ
Ai đó hãy nói cái gì đi chứ? Một câu cũng được, hãy giúp cho cái bầu không khí quái quỷ này biến mất đi!!
Lục Minh Hạo khẽ hắng giọng một tiếng, Tịch Mộ Thần hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, cô ngồi kế bên, gương mặt nhỏ nhắn luôn xụ xuống như thể không vui
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng len lén đưa mắt nhìn sang anh, sau đó khẽ cất giọng
" Ông xã...anh giận em sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.