Chương 100: Ấu Trĩ
Mèo Con Tai Cụp
13/11/2019
Tịch Mộ Thần từ đầu luôn quan sát Cao Phó và cô không ngừng
Cái ánh mắt ấy của hắn cứ dán chặt lên người cô khiến anh khó chịu không thôi!
Hừ! Vậy mà lại dám dùng cái ánh mắt bẩn thỉu ấy nhìn Tiểu Tịch? Hắn chán sống rồi ư?
" Có chữa trị hay không? Không chữa trị thì nhanh lăn ra khỏi đây để người khác vào thay! "
Câu nói của Tịch Mộ Thần một lần nữa khơi dậy sự phẫn nộ trong Cao Phó
" Này này! Bộ cậu nghĩ tôi muốn giúp cậu trị vết thương? Nếu không phải vì Tịch phu nhân mở miệng thì tôi cũng đã rời khỏi đây rồi! "
" Vậy tại sao còn chưa đi? "
" Cậu...! "
Cao Phó tức nghẹn họng không chút phản bác được dù một chữ
" Bệnh viện cũng không phải chỉ có mình cậu là bác sĩ! Chỉ thay gạc mà thôi cho nên cậu không làm thì để người khác làm...người đâu? "
Tịch Mộ Thần nói một loạt sau đó gọi thuộc hạ vào không có ý để Cao Phó có thể nói lời nào
Đến khi thuộc hạ vào cô có chút mất kiên nhẫn lên tiếng:
" Các anh ra ngoài đi, không chuyện có gì đâu! "
Thuộc hạ có chút khó xử nhìn nhau xong cũng cung kính mở miệng nghe theo
" Vâng phu nhân! "
Lão đại từng nói: Thấy chị dâu như thấy ta, cô ấy hạ lệnh, chỉ được phép nghe theo không được kháng lệnh. Nếu như điều cơ bản như thế cũng làm không xong thì bọn họ tức coi anh không phải lão đại...
Thuộc hạ vừa ra khỏi phòng, Tịch Mộ Thần không khẽ nhíu mày tỏ ý không vui:
" Tiểu Tịch, đó là thuộc hạ của anh! "
" Có phải thuộc hạ của anh thì em không có quyền ra lệnh hay không? Là ai ban đầu nói rằng thứ gì của anh cũng là của em? Bây giờ thì bảo của anh tức là ý gì? "
" Anh... "
" Anh cái gì mà anh, bây giờ anh đang bị thương, nên phải ngoan ngoãn ngồi yên để bác sĩ chữa trị! "
" Vết thương chỉ nứt ra! Chỉ cần thay băng gạc là được, em cũng có thể giúp anh làm... ". Ngưng một chút, Tịch Mộ Thần liếc đôi mắt nhìn Cao Phó: " Không cần phải phiền người ngoài như thế! Người ta cũng đâu có ý muốn giúp! "
Khóe miệng Cao Phó không tự chủ giật giật vài cái
" Là cậu ban đầu không có ý để tôi giúp! "
Tịch Mộ Thần nghe thế liền nhàn nhạt cười như không, lông mày nhếch lên:
" Ồ? Thế cơ à "
" Cậu...! "
Cái loại hành động này như khiêu khích khiến người ta nhìn vào tức giận không thôi, ngay cả Cao Phó cũng không nhịn được tức giận nhưng cũng không biết phản bác lại như thế nào
Thật muốn tẩn hắn một trận nhưng khổ cái rằng hắn là người trong giới hắc đạo...
" Mộ Thần! Em nhìn thấy anh chính là không muốn để anh ấy giúp! Sao anh lại cứ ấu trĩ như thế? "
" Em bảo anh ấu trĩ? "
" Phải! Đã lớn đầu như thế rồi mà cứ như con nít, anh hiện đã ba mươi tuổi và là chủ tịch của một tập đoàn mà lại giống con nít như thế, không trị vết thương còn ở đây cãi cọ với bác sĩ? "
Chẳng hiểu cái sự kiêu ngạo, lạnh lùng vốn có thường ngày của người đàn ông đã bay đi đâu mất rồi, không trị thương lại ở đây cãi cọ với bác sĩ một cách vô lý như thế!
Cao Phó nghe cô một lần nữa trách mắng anh khiến trong lòng không khỏi vui mừng
Tịch phu nhân, cô làm tốt lắm! Phải giáo huấn hắn một trận như thế mới phải!
Nhìn thấy anh đã im lặng hơn, cô quay mặt nhìn Cao Phó
" Làm phiền bác sĩ Cao giúp anh ấy trị vết thương! Anh ấy có nói gì hay làm gì anh cứ mặc kệ là được! "
" Được! "
Cao Phó nói sau định tiến đến thì Tịch Mộ Thần một lần nữa ngăn lại
" Khoan đã! Chẳng phải là trị thương thôi sao? Bệnh viện không thiếu bác sĩ, bây giờ mau đi tìm bác sĩ nữ đến đây hoặc để Tiểu Tịch làm giúp tôi là được! "
Tiêu Tiểu Tịch: " Em là phụ nữ mang thai không thể giúp anh! Hơn nữa, bác sĩ nữ ư? Tịch Mộ Thần em và con hiện đang ở trước mặt anh vậy mà anh lại dám nói những lời đó! "
Với một con người hay ăn giấm như Tịch Mộ Thần dĩ nhiên sau khi nhìn thấy Cao Phó gần gũi cũng như không ngừng nhòm ngó cô đã khiến Tịch Mộ Thần không nhịn được lập tức kêu gọi đổi bác sĩ
* Ăn giấm: ghen
Là bệnh viện dĩ nhiên không thiếu nhân viên và tên Cao Phó này cũng không phải là bác sĩ duy nhất nên anh muốn đổi bác sĩ chắc cũng không phải là không có đâu nhỉ? Giả sử cô thật chấp nhận đổi bác sĩ cho anh ai biết được tên đó lại là đàn ông nữa thì tính làm sao? Cho nên, tốt nhất đổi nên là bác sĩ nữ!
Nhưng cô nào có biết anh nghĩ như thế? Anh có biết rằng lời nói vừa nãy của anh đã làm cô ăn giấm luôn không? Lí do khiến anh khăng khăng muốn đổi bác sĩ là gì cô dĩ nhiên không nghĩ ra nhưng anh hết bảo cô làm giờ lại bảo muốn bác sĩ nữ thay vào?
Anh biết ghen lẽ nào cô không biết ư? Để người phụ nữ khác vào chẳng phải để cô ta nhìn thấy chồng cô đang khỏa thân ngồi chình ình đó hay sao? Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt cô ta nhìn chồng cô cùng với những cái chạm tay vào người anh đã khiến cô không thể nhịn nỗi cơn giận rồi
" Tịch Mộ Thần đây là bệnh viện không phải nơi giao lưu giải trí như những nơi trước kia anh từng đi, không có thay bác sĩ gì hết! Bác sĩ đây sẽ giúp anh thay vết thương "
Tịch Mộ Thần nhận thấy cô có vẻ đã hiểu lầm gì đó trong lời nói của anh, nhìn thấy cô tức giận như thế anh vội giải thích
" Tiểu Tịch em có lẽ đã hiểu lầm câu nói của anh, anh muốn đổi bác sĩ sở dĩ anh không muốn người đàn ông nào khác ngoài anh ra thân mật với em! "
" Anh ta là bác sĩ, em có gì đâu mà thân mật với người khác ngoài nói vài ba câu vừa nãy? "
" Nhưng hắn cứ chăm chăm nhìn em! "
Tịch Mộ Thần nói, thuận mắt phóng sang Cao Phó một tia điện
Cao Phó: "... "
Ấu trĩ!
Cô mệt mỏi day day trán
Phải rồi nhỉ, người đàn ông này có " thói quen " ghen bậy kia mà, sao cô lại không nghĩ đến lý do này?
Nhưng cho dù có như vậy anh cũng không được phép gọi người phụ nữ nào khác vào đây!
Cao Phó khẽ lắc đầu tự hỏi vì sao cái tên ấu trĩ này lại là một thương nhân nổi tiếng như thế sau đó cũng tiến đến mặc kệ Tịch Mộ Thần có đồng ý hay không anh cũng bắt đầu vào công việc của mình
Tịch Mộ Thần cũng biết điều hơn, anh ngoan ngoãn ngồi yên không cự tuyệt Cao Phó lần nữa
Vết thương một lần nữa được cầm máu lại, ngay lúc nhìn thấy Cao Phó đưa bông gòn vào sát trùng vết thương một lần nữa cô vội nói:
" Làm ơn hãy nhẹ tay một chút! "
Đôi môi mỏng của Tịch Mộ Thần nhếch nhẹ lên một cái tỏ ý hài lòng
Là đang quan tâm anh đó sao? Thật đáng yêu
" Anh không sao, sát trùng không đau đâu! "
Cao Phó mở miệng trêu chọc: " Tịch phu nhân đừng lo, chút đau này đối với đàn ông chúng tôi mà nói chỉ như bị kiến cắn mà thôi, hắn cũng không có yếu như thế! "
Cô mím môi
Cô biết chứ, nhưng nghe người ta nói qua khi vết thương được sát trùng có chút đau
Tuy rằng đàn ông bọn họ không sợ mấy thứ này nhưng là...cô lỡ mồm
Nhìn thấy Tịch Mộ Thần cùng Cao Phó vẫn duy trì nụ cười trên môi khiến cô hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào cho xong
Xấu hổ thật!
Sau khi vết thương một lần nữa được xử lý, Cao Phó cũng không có ở lâu vì anh ta còn công việc của mình, thuộc hạ bên ngoài sau khi Cao Phó vừa ra khỏi phòng không lâu một người từ bên ngoài đi vào, trên tay anh ta cầm một cái áo sơ mi màu xám tro
" Thiếu phu nhân, đồ của người căn dặn! "
" Cảm ơn! "
Cô nhận lấy chiếc áo từ tay thuộc hạ sau đó anh ta cũng nhanh chóng ra ngoài, căn phòng một lần nữa yên tĩnh chỉ có hai con người
Cô chậm rãi đi tới phía giường bệnh nơi anh đang ngồi, bàn tay vươn ra chiếc áo ý bảo anh cầm lấy nó, Tịch Mộ Thần không nhanh không chậm nhận lấy chiếc áo từ trong tay cô, không đợi anh kịp nói cô nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu lẳng lặng đứng đó
Tịch Mộ Thần nhìn cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng xóa đứng đó, mái tóc dài của cô rủ xuống che đi gương mặt kiều diễm của cô, đôi mắt to tròn xinh đẹp không nhìn thẳng anh mà là nhìn sang một hướng khác
Tịch Mộ Thần khẽ nhếch môi cười, anh nói:
" Tiểu Tịch! "
Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu dời lên người anh
Tịch Mộ Thần ngoắc ngón tay ý bảo cô đến đây, Tiêu Tiểu Tịch vâng lời, đôi chân mảnh khảnh bước vài bước đến chỗ anh, bàn tay rắn chắc của người đàn ông thuận thế nhanh tay quấn nó lên eo cô
Anh rất cao, khi anh ngồi và cô đứng nó cũng không giúp cô cao hơn anh là bao nhiêu, cùng lắm anh chỉ bằng với sóng mũi của cô khi ngồi như thế
" Có chuyện gì sao? "
Cô bây giờ mới cất giọng nói, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng cứ thế mà lảng vảng bên tai anh không quên
" Anh đang bị thương, lẽ nào em lại để cho anh cứ thế này mặc đồ? "
Cô mím môi, vươn tay lấy chiếc áo trên người anh, Tịch Mộ Thần một tay còn lại đặt trên ót cô, kéo cô xuống chuẩn xác môi chạm môi
Cô mở mắt to nhìn anh, có chút ngạc nhiên vì hành động quá bất chợt này khiến cô ngây người một chút sau đó nhắm mắt hôn anh
Khi nụ hôn chấm dứt, Tịch Mộ Thần có chút luyến tiếc, đôi môi một lần nữa chạm lên môi cô nhưng chỉ là cái hôn như chuồn chuồn lướt qua
Sự yêu thương lẫn thân mật hiện rõ trong màn hôn khiến trái tim cô có chút mềm nhũn
Anh khẽ cười nhìn cô, trong ánh mắt không thể che giấu nỗi sự sủng nịnh dành cho người con gái trước mắt
" Giúp anh mặc áo! "
Đôi môi nhẹ nhàng tạo thành một đường nét, cầm chiếc áo trên tay, cô cẩn thận mặc áo vào giúp anh
Chậm rãi mà chắc, lo sợ bản thân sẽ đụng trúng vào vết thương trên người anh, cô hết mực cẩn thận khiến Tịch Mộ Thần không khỏi bật cười
" Anh cười cái gì chứ? Còn không phải em lo sợ sẽ làm anh đau? "
Cô có chút bất mãn nói
Mặc áo vào cho anh xong, những chiếc cúc vẫn chưa được gài, Tịch Mộ Thần đã vòng hai tay ôm trọn cô vào người mình
Gương mặt xuất chúng hoàn hảo ở mọi góc cạnh dán chặt mắt vào gương mặt cô bày ra vẻ mặt đáng thương rất uất ức
" Anh nào có, bà xã, oan cho anh quá! "
" Oan hay không oan tự em biết! "
" Bà xã, em như thế anh đau lòng! "
Người đàn ông vứt đi cái tôn nghiêm, anh nũng nịu nói sau đó gục gương mặt vào ngực cô
Nơi mềm mại phút chốc bị người nào đó chiếm lấy, anh không chút kiên nể còn ngửi ngửi mùi hương thơm trên người cô
Cô không có thói quen xịt nước hoa, nhưng trên người luôn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, anh rất thích mùi hương này của cô, một mùi hương ngọt ngào ghi sâu vào trong tâm trí anh
" Mộ...Mộ Thần anh làm gì vậy! "
Cô đỏ mặt nói, người đàn ông này vậy mà lại dám chiếm tiện nghi của cô tại bệnh viện một cách trắng trợn như thế!
Ngộ nhỡ có người bên ngoài đi vào thì sao?
Cái ánh mắt ấy của hắn cứ dán chặt lên người cô khiến anh khó chịu không thôi!
Hừ! Vậy mà lại dám dùng cái ánh mắt bẩn thỉu ấy nhìn Tiểu Tịch? Hắn chán sống rồi ư?
" Có chữa trị hay không? Không chữa trị thì nhanh lăn ra khỏi đây để người khác vào thay! "
Câu nói của Tịch Mộ Thần một lần nữa khơi dậy sự phẫn nộ trong Cao Phó
" Này này! Bộ cậu nghĩ tôi muốn giúp cậu trị vết thương? Nếu không phải vì Tịch phu nhân mở miệng thì tôi cũng đã rời khỏi đây rồi! "
" Vậy tại sao còn chưa đi? "
" Cậu...! "
Cao Phó tức nghẹn họng không chút phản bác được dù một chữ
" Bệnh viện cũng không phải chỉ có mình cậu là bác sĩ! Chỉ thay gạc mà thôi cho nên cậu không làm thì để người khác làm...người đâu? "
Tịch Mộ Thần nói một loạt sau đó gọi thuộc hạ vào không có ý để Cao Phó có thể nói lời nào
Đến khi thuộc hạ vào cô có chút mất kiên nhẫn lên tiếng:
" Các anh ra ngoài đi, không chuyện có gì đâu! "
Thuộc hạ có chút khó xử nhìn nhau xong cũng cung kính mở miệng nghe theo
" Vâng phu nhân! "
Lão đại từng nói: Thấy chị dâu như thấy ta, cô ấy hạ lệnh, chỉ được phép nghe theo không được kháng lệnh. Nếu như điều cơ bản như thế cũng làm không xong thì bọn họ tức coi anh không phải lão đại...
Thuộc hạ vừa ra khỏi phòng, Tịch Mộ Thần không khẽ nhíu mày tỏ ý không vui:
" Tiểu Tịch, đó là thuộc hạ của anh! "
" Có phải thuộc hạ của anh thì em không có quyền ra lệnh hay không? Là ai ban đầu nói rằng thứ gì của anh cũng là của em? Bây giờ thì bảo của anh tức là ý gì? "
" Anh... "
" Anh cái gì mà anh, bây giờ anh đang bị thương, nên phải ngoan ngoãn ngồi yên để bác sĩ chữa trị! "
" Vết thương chỉ nứt ra! Chỉ cần thay băng gạc là được, em cũng có thể giúp anh làm... ". Ngưng một chút, Tịch Mộ Thần liếc đôi mắt nhìn Cao Phó: " Không cần phải phiền người ngoài như thế! Người ta cũng đâu có ý muốn giúp! "
Khóe miệng Cao Phó không tự chủ giật giật vài cái
" Là cậu ban đầu không có ý để tôi giúp! "
Tịch Mộ Thần nghe thế liền nhàn nhạt cười như không, lông mày nhếch lên:
" Ồ? Thế cơ à "
" Cậu...! "
Cái loại hành động này như khiêu khích khiến người ta nhìn vào tức giận không thôi, ngay cả Cao Phó cũng không nhịn được tức giận nhưng cũng không biết phản bác lại như thế nào
Thật muốn tẩn hắn một trận nhưng khổ cái rằng hắn là người trong giới hắc đạo...
" Mộ Thần! Em nhìn thấy anh chính là không muốn để anh ấy giúp! Sao anh lại cứ ấu trĩ như thế? "
" Em bảo anh ấu trĩ? "
" Phải! Đã lớn đầu như thế rồi mà cứ như con nít, anh hiện đã ba mươi tuổi và là chủ tịch của một tập đoàn mà lại giống con nít như thế, không trị vết thương còn ở đây cãi cọ với bác sĩ? "
Chẳng hiểu cái sự kiêu ngạo, lạnh lùng vốn có thường ngày của người đàn ông đã bay đi đâu mất rồi, không trị thương lại ở đây cãi cọ với bác sĩ một cách vô lý như thế!
Cao Phó nghe cô một lần nữa trách mắng anh khiến trong lòng không khỏi vui mừng
Tịch phu nhân, cô làm tốt lắm! Phải giáo huấn hắn một trận như thế mới phải!
Nhìn thấy anh đã im lặng hơn, cô quay mặt nhìn Cao Phó
" Làm phiền bác sĩ Cao giúp anh ấy trị vết thương! Anh ấy có nói gì hay làm gì anh cứ mặc kệ là được! "
" Được! "
Cao Phó nói sau định tiến đến thì Tịch Mộ Thần một lần nữa ngăn lại
" Khoan đã! Chẳng phải là trị thương thôi sao? Bệnh viện không thiếu bác sĩ, bây giờ mau đi tìm bác sĩ nữ đến đây hoặc để Tiểu Tịch làm giúp tôi là được! "
Tiêu Tiểu Tịch: " Em là phụ nữ mang thai không thể giúp anh! Hơn nữa, bác sĩ nữ ư? Tịch Mộ Thần em và con hiện đang ở trước mặt anh vậy mà anh lại dám nói những lời đó! "
Với một con người hay ăn giấm như Tịch Mộ Thần dĩ nhiên sau khi nhìn thấy Cao Phó gần gũi cũng như không ngừng nhòm ngó cô đã khiến Tịch Mộ Thần không nhịn được lập tức kêu gọi đổi bác sĩ
* Ăn giấm: ghen
Là bệnh viện dĩ nhiên không thiếu nhân viên và tên Cao Phó này cũng không phải là bác sĩ duy nhất nên anh muốn đổi bác sĩ chắc cũng không phải là không có đâu nhỉ? Giả sử cô thật chấp nhận đổi bác sĩ cho anh ai biết được tên đó lại là đàn ông nữa thì tính làm sao? Cho nên, tốt nhất đổi nên là bác sĩ nữ!
Nhưng cô nào có biết anh nghĩ như thế? Anh có biết rằng lời nói vừa nãy của anh đã làm cô ăn giấm luôn không? Lí do khiến anh khăng khăng muốn đổi bác sĩ là gì cô dĩ nhiên không nghĩ ra nhưng anh hết bảo cô làm giờ lại bảo muốn bác sĩ nữ thay vào?
Anh biết ghen lẽ nào cô không biết ư? Để người phụ nữ khác vào chẳng phải để cô ta nhìn thấy chồng cô đang khỏa thân ngồi chình ình đó hay sao? Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt cô ta nhìn chồng cô cùng với những cái chạm tay vào người anh đã khiến cô không thể nhịn nỗi cơn giận rồi
" Tịch Mộ Thần đây là bệnh viện không phải nơi giao lưu giải trí như những nơi trước kia anh từng đi, không có thay bác sĩ gì hết! Bác sĩ đây sẽ giúp anh thay vết thương "
Tịch Mộ Thần nhận thấy cô có vẻ đã hiểu lầm gì đó trong lời nói của anh, nhìn thấy cô tức giận như thế anh vội giải thích
" Tiểu Tịch em có lẽ đã hiểu lầm câu nói của anh, anh muốn đổi bác sĩ sở dĩ anh không muốn người đàn ông nào khác ngoài anh ra thân mật với em! "
" Anh ta là bác sĩ, em có gì đâu mà thân mật với người khác ngoài nói vài ba câu vừa nãy? "
" Nhưng hắn cứ chăm chăm nhìn em! "
Tịch Mộ Thần nói, thuận mắt phóng sang Cao Phó một tia điện
Cao Phó: "... "
Ấu trĩ!
Cô mệt mỏi day day trán
Phải rồi nhỉ, người đàn ông này có " thói quen " ghen bậy kia mà, sao cô lại không nghĩ đến lý do này?
Nhưng cho dù có như vậy anh cũng không được phép gọi người phụ nữ nào khác vào đây!
Cao Phó khẽ lắc đầu tự hỏi vì sao cái tên ấu trĩ này lại là một thương nhân nổi tiếng như thế sau đó cũng tiến đến mặc kệ Tịch Mộ Thần có đồng ý hay không anh cũng bắt đầu vào công việc của mình
Tịch Mộ Thần cũng biết điều hơn, anh ngoan ngoãn ngồi yên không cự tuyệt Cao Phó lần nữa
Vết thương một lần nữa được cầm máu lại, ngay lúc nhìn thấy Cao Phó đưa bông gòn vào sát trùng vết thương một lần nữa cô vội nói:
" Làm ơn hãy nhẹ tay một chút! "
Đôi môi mỏng của Tịch Mộ Thần nhếch nhẹ lên một cái tỏ ý hài lòng
Là đang quan tâm anh đó sao? Thật đáng yêu
" Anh không sao, sát trùng không đau đâu! "
Cao Phó mở miệng trêu chọc: " Tịch phu nhân đừng lo, chút đau này đối với đàn ông chúng tôi mà nói chỉ như bị kiến cắn mà thôi, hắn cũng không có yếu như thế! "
Cô mím môi
Cô biết chứ, nhưng nghe người ta nói qua khi vết thương được sát trùng có chút đau
Tuy rằng đàn ông bọn họ không sợ mấy thứ này nhưng là...cô lỡ mồm
Nhìn thấy Tịch Mộ Thần cùng Cao Phó vẫn duy trì nụ cười trên môi khiến cô hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào cho xong
Xấu hổ thật!
Sau khi vết thương một lần nữa được xử lý, Cao Phó cũng không có ở lâu vì anh ta còn công việc của mình, thuộc hạ bên ngoài sau khi Cao Phó vừa ra khỏi phòng không lâu một người từ bên ngoài đi vào, trên tay anh ta cầm một cái áo sơ mi màu xám tro
" Thiếu phu nhân, đồ của người căn dặn! "
" Cảm ơn! "
Cô nhận lấy chiếc áo từ tay thuộc hạ sau đó anh ta cũng nhanh chóng ra ngoài, căn phòng một lần nữa yên tĩnh chỉ có hai con người
Cô chậm rãi đi tới phía giường bệnh nơi anh đang ngồi, bàn tay vươn ra chiếc áo ý bảo anh cầm lấy nó, Tịch Mộ Thần không nhanh không chậm nhận lấy chiếc áo từ trong tay cô, không đợi anh kịp nói cô nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu lẳng lặng đứng đó
Tịch Mộ Thần nhìn cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng xóa đứng đó, mái tóc dài của cô rủ xuống che đi gương mặt kiều diễm của cô, đôi mắt to tròn xinh đẹp không nhìn thẳng anh mà là nhìn sang một hướng khác
Tịch Mộ Thần khẽ nhếch môi cười, anh nói:
" Tiểu Tịch! "
Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu dời lên người anh
Tịch Mộ Thần ngoắc ngón tay ý bảo cô đến đây, Tiêu Tiểu Tịch vâng lời, đôi chân mảnh khảnh bước vài bước đến chỗ anh, bàn tay rắn chắc của người đàn ông thuận thế nhanh tay quấn nó lên eo cô
Anh rất cao, khi anh ngồi và cô đứng nó cũng không giúp cô cao hơn anh là bao nhiêu, cùng lắm anh chỉ bằng với sóng mũi của cô khi ngồi như thế
" Có chuyện gì sao? "
Cô bây giờ mới cất giọng nói, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng cứ thế mà lảng vảng bên tai anh không quên
" Anh đang bị thương, lẽ nào em lại để cho anh cứ thế này mặc đồ? "
Cô mím môi, vươn tay lấy chiếc áo trên người anh, Tịch Mộ Thần một tay còn lại đặt trên ót cô, kéo cô xuống chuẩn xác môi chạm môi
Cô mở mắt to nhìn anh, có chút ngạc nhiên vì hành động quá bất chợt này khiến cô ngây người một chút sau đó nhắm mắt hôn anh
Khi nụ hôn chấm dứt, Tịch Mộ Thần có chút luyến tiếc, đôi môi một lần nữa chạm lên môi cô nhưng chỉ là cái hôn như chuồn chuồn lướt qua
Sự yêu thương lẫn thân mật hiện rõ trong màn hôn khiến trái tim cô có chút mềm nhũn
Anh khẽ cười nhìn cô, trong ánh mắt không thể che giấu nỗi sự sủng nịnh dành cho người con gái trước mắt
" Giúp anh mặc áo! "
Đôi môi nhẹ nhàng tạo thành một đường nét, cầm chiếc áo trên tay, cô cẩn thận mặc áo vào giúp anh
Chậm rãi mà chắc, lo sợ bản thân sẽ đụng trúng vào vết thương trên người anh, cô hết mực cẩn thận khiến Tịch Mộ Thần không khỏi bật cười
" Anh cười cái gì chứ? Còn không phải em lo sợ sẽ làm anh đau? "
Cô có chút bất mãn nói
Mặc áo vào cho anh xong, những chiếc cúc vẫn chưa được gài, Tịch Mộ Thần đã vòng hai tay ôm trọn cô vào người mình
Gương mặt xuất chúng hoàn hảo ở mọi góc cạnh dán chặt mắt vào gương mặt cô bày ra vẻ mặt đáng thương rất uất ức
" Anh nào có, bà xã, oan cho anh quá! "
" Oan hay không oan tự em biết! "
" Bà xã, em như thế anh đau lòng! "
Người đàn ông vứt đi cái tôn nghiêm, anh nũng nịu nói sau đó gục gương mặt vào ngực cô
Nơi mềm mại phút chốc bị người nào đó chiếm lấy, anh không chút kiên nể còn ngửi ngửi mùi hương thơm trên người cô
Cô không có thói quen xịt nước hoa, nhưng trên người luôn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, anh rất thích mùi hương này của cô, một mùi hương ngọt ngào ghi sâu vào trong tâm trí anh
" Mộ...Mộ Thần anh làm gì vậy! "
Cô đỏ mặt nói, người đàn ông này vậy mà lại dám chiếm tiện nghi của cô tại bệnh viện một cách trắng trợn như thế!
Ngộ nhỡ có người bên ngoài đi vào thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.